"Này, tôi không muốn nói đâu nhưng ba năm nữa là cô tròn ba mươi rồi đấy. Cô không nghe người ta bảo phụ nữ qua tuổi 25 là mất giá rồi à?"
"Đồng nghiệp ở cơ quan chồng tôi thực sự rất tốt. Chỉ hơn cô một tuổi thôi. Mỗi tội là có một đứa nhỏ."
"Chẳng phải giới trẻ các cô đều bảo không muốn sinh con sao? Thế này thì đúng ý quá rồi còn gì. Chẳng cần mang nặng đẻ đau. Có sẵn con bồng con bế, bước một bước là lên chức mẹ luôn!"
Tại ngã tư đường, hoàng hôn buông xuống. Không gian mờ tối khi đèn đường vẫn chưa kịp thắp sáng.
Nhưng dòng xe cộ đã sớm bật đèn, hòa cùng luồng gió biển ẩm ướt thổi tới từ phía cuối con đường. Tiếng còi xe vang lên đầy nóng nảy, thúc giục những chiếc xe phía trước di chuyển nhanh hơn.
Phùng Song đứng dưới cột đèn tín hiệu, nhàn nhạt đáp lại đầu dây bên kia một tiếng: "Vâng."
Đúng lúc đèn đi bộ chuyển sang màu xanh, cô cúp điện thoại. Tay xách túi đồ lớn đựng đầy thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt để băng qua đường.
Phùng Song mải chú ý đến gã tài xế đang thò đầu ra cửa sổ đấu khẩu với xe bên cạnh, mới đi được vài bước trên vạch kẻ đường. Cô chợt nhận ra có một người đang đi tới từ phía đối diện.
Ngay khoảnh khắc cô nhìn về phía anh, đèn đường lúc bảy giờ rưỡi chuẩn xác bật sáng. Ánh đèn vàng dịu nhẹ lập tức phác họa nên cái bóng cao gầy, đậm nét của người đàn ông.
Anh giống như một nam chính thiên bẩm. Ngay cả ánh đèn được điều khiển bằng máy móc cũng xuất hiện đúng lúc để làm nền cho anh. Dáng người cao lớn. Bộ âu phục may đo cao cấp. Bàn tay đang lướt màn hình điện thoại lộ ra những đường gân xanh đẹp đẽ tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Sự hiện diện của Cố Tả Bạch hoàn toàn lạc lõng với bối cảnh cũ kỹ của thành phố ven biển này.
Dù trong màn đêm góc nghiêng của anh có chút mờ ảo. Nhưng Phùng Song vẫn nhận ra sống mũi cao ưu tú và hàng mi dày rậm dưới hốc mắt sâu thẳm ấy. Nghe nói mẹ của Cố Tả Bạch là người mẫu lai nhiều dòng máu. Dù sao thì anh cũng sở hữu một gương mặt rất đẹp. Đẹp đến mức ngay cả Phùng Song cũng không thể kháng cự nổi.
Anh đang gọi điện thoại dường như không hề chú ý đến cô.
Phùng Song nhìn Cố Tả Bạch, sững người trong giây lát. Cô cúi đầu, khẽ day ấn huyệt thái dương cảm thấy cơn đau đầu lại ập tới.
Cố Tả Bạch người yêu cũ của cô. Hai người đã chia tay được ba năm.
Lý do cô rời xa anh rất đơn giản: Gia đình thiếu gia hào môn này đã đưa cô năm triệu tệ để cô biến mất. Hệt như những tình tiết trong tiểu thuyết. Năm triệu tệ là con số quá lớn và Phùng Song đã chọn tiền.
Đứng giữa vạch kẻ đường giữa việc đi tiếp và quay lại, cô chọn quay đầu. Cô không muốn mặt đối mặt với Cố Tả Bạch.
Phùng Song xách túi nilon vội vàng xoay người, nhưng cơn đau sau mắt lại càng dữ dội. Đây là căn bệnh cũ của cô thỉnh thoảng lại tái phát một lần, thường cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Vừa mới đi tới lề đường, Phùng Song nhíu chặt mày, đầu đau như búa bổ. Cô loạng choạng ngả về một bên, không ngờ lại va trúng cánh tay của một người.
Là Cố Tả Bạch.
Trước khi mất đà ngã ngồi xuống đất, Phùng Song kịp nhìn thấy trên vạt áo âu phục của anh cài một chiếc ghim hình vỏ sò. Lẽ ra nó phải mang màu vàng rực rỡ, nhưng giờ đây bề mặt đã bong tróc loang lổ.
Cô sực nhớ ra hồi xưa khi tự mua nguyên liệu làm chiếc ghim này cho anh, hình như cô đã mua đồ rẻ tiền. Trang web nói là mạ vàng nên cô đã tin, nhưng 29 tệ 9 thì lấy đâu ra hàng thật.
Phùng Song ngã khuỵu, ngồi bệt xuống đất. Cô không giữ nổi túi đồ, vật dụng bên trong rơi lạch cạch văng tung tóe. Tệ hơn nữa là cùng với cơn choáng váng và đau nhức trước mắt cô tối sầm lại. Hoàn toàn không còn nhìn thấy gì nữa.
Đây chính là căn bệnh cũ của cô. Thực ra đã lâu rồi không tái phát. Có lẽ hôm nay nhìn thấy Cố Tả Bạch nên bị dọa cho sợ.
Phùng Song tin chắc mình vẫn cúi đầu, Cố Tả Bạch chắc là không nhìn rõ mặt mình đâu. Được rồi, bây giờ cứ giả vờ như không có chuyện gì. Nhặt hết đồ đạc rồi tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi. Đợi lúc nhìn lại được thì về nhà là xong.
Phùng Song rối rít nói: "Xin lỗi. Xin lỗi. Tôi không sao."
Cô mò mẫm dưới đất để nhặt đồ. Nhưng khi tay sắp chạm vào một thứ gì đó, một chiếc giày da của Cố Tả Bạch đã chặn cô lại. Dưới đất có một lọ tương ớt bị vỡ. Những mảnh thủy tinh sắc nhọn chĩa thẳng lên trên. Vì không nhìn thấy, cô suýt chút nữa đã bốc phải đống mảnh vỡ đó.
Cố Tả Bạch không kịp cúi xuống, chỉ dùng giày để ngăn tay cô lại. Đến lúc này anh mới hạ mắt. Chính thức nhìn thẳng vào Phùng Song và nhận ra điều bất thường.
Người phụ nữ ngồi bệt trên đất vẫn luôn cúi đầu. Mái tóc dài của cô được buộc thấp bởi một chiếc dây buộc tóc sọc xám trắng. Bờ vai và sống lưng gầy yếu. Tại sao lại có người định dùng tay không bốc mảnh vỡ thủy tinh?
Cố Tả Bạch đứng thẳng tắp, không hề có ý định đỡ cô dậy: "Cô không nhìn thấy à?"
"Vâng. Bác sĩ bảo là do chơi điện thoại nhiều quá nên bị chèn ép nhãn cầu gì đó. Tóm lại là không liên quan đến anh."
"Tôi nghỉ một lát là ổn ngay thôi. Anh này, chắc anh đang bận việc đúng không? Hay anh cứ đi trước đi?"
Phùng Song tự đứng dậy, phủi bụi trên tay. Lòng bàn tay cô bị cứa vài vết đang rỉ máu. Bụi bẩn dính vào khiến cô đau nhói. Cô sợ nhất là lại có liên hệ gì với Cố Tả Bạch. Cô đã ký thỏa thuận rồi. Năm triệu tệ đó cũng tiêu sạch từ lâu. Cô không có tiền trả lại đâu.
Cố Tả Bạch nhíu mày. Anh không thèm để tâm đến người phụ nữ đang cúi đầu kia. Chỉ lạnh lùng buông một câu: "Đứng yên đó. Tôi nhặt cho."
Anh cầm lấy một góc túi nilon, bắt đầu nhặt những món đồ gần đó. Bàn chải đánh răng đang khuyến mại. Khăn giấy được tặng kèm. Mớ hành lá còn vương đất cát. Và cả khay sườn lợn bọc màng thực phẩm dính đầy dầu mỡ.
Cố Tả Bạch lộ rõ vẻ chán ghét. Có lẽ anh chưa bao giờ chạm vào những thứ dân dã như thế này. Trước khi cầm lấy khay sườn, anh hơi do dự. Những trắng ngón tay dài khựng lại giữa không trung.
Đúng lúc này, Phùng Song đang chìm trong bóng tối không nhịn được nữa. Cô nói: "Để tôi tự làm."
Cố Tả Bạch liền chộp lấy khay sườn ném vào túi. Đôi lông mày ưu tú nhíu chặt lại. Trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng cuối cùng cũng xuất hiện chút biểu cảm.
Anh thấy phiền rồi.
Va phải một người phụ nữ lạ mặt trên đường đúng là rắc rối. Dù rõ ràng là đối phương tự đứng không vững nhưng anh sẽ chịu trách nhiệm.
Giọng anh lạnh nhạt và xa cách: "Không cần."
Trên lối đi bộ vương vãi mấy quả cam màu sắc sặc sỡ. Đó là loại quýt đường mà Phùng Song thích ăn nhất. Cứ hai miếng là hết một quả. Túi lưới bị rách, quýt lăn khắp nơi.
Cố Tả Bạch cúi người nhặt từng quả một. Cho đến khi anh thấy bên cạnh quả quýt lăn vào bụi cây ven đường có một gói băng vệ sinh.
Anh dùng hai ngón tay kẹp lấy quả quýt nhỏ nhặt lên.
Anh hỏi: "Là của cô à?"
Phùng Song đang ngẩn người: "Cái gì cơ?"
Cô không hề nghĩ về những kỷ niệm cũ với Cố Tả Bạch. Não bộ cô hoàn toàn trống rỗng. Chỉ lặng lẽ lắng nghe những âm thanh ồn ào xung quanh. Tiếng xe cộ và tiếng gió biển rít gào chiếm trọn thính giác. Giọng nói của Cố Tả Bạch bị vùi lấp trong tiếng ồn. Cô còn tưởng anh đã bỏ mình mà đi rồi.
Mãi đến khi tiếng anh đánh thức cô.
Tốc độ nói của Cố Tả Bạch rất nhanh: "Vật dụng vệ sinh cá nhân."
Phùng Song chồm về phía trước. Cô cuống cuồng muốn tự lấy lại món đồ đó: "Là là của tôi. Anh à, tôi đã bảo để tôi tự nhặt rồi mà."
Nhưng lúc này, thính giác đang tập trung cao độ của cô nghe thấy tiếng bao bì nilon bị xốc lên. Cố Tả Bạch không để cô động tay vào.
Phùng Song cắn răng. Cảm giác bối rối và xấu hổ bốc lên mặt khiến đôi mắt cô nóng bừng. Thần sắc Cố Tả Bạch như thường. Chẳng thèm nhìn cô lấy một cái. Gương mặt đỏ bừng của cô cũng không lọt vào mắt anh.
Anh dọn dẹp nốt những mảnh vỡ thủy tinh cuối cùng trên đất. Anh rút chiếc khăn tay trắng trong túi ra lau tay. Sau đó mới bọc mảnh vỡ lại vứt vào thùng rác.
Cố Tả Bạch xách túi đồ, hỏi Phùng Song: "Đi bệnh viện chứ?"
Cuối cùng anh cũng nhìn về phía cô. Khi chú ý đến diện mạo của Phùng Song, anh hơi khựng lại.
Diện mạo của Phùng Song không hẳn là quá sắc sảo. Chỉ là trông rất dễ chịu, lông mày và đôi mắt đều dịu dàng. Nhưng đôi mắt ấy lúc nào cũng rủ xuống, không muốn giao tiếp ánh mắt với người khác.
Mặt cô vẫn còn hơi đỏ.
Phùng Song nói: "Không cần đi bệnh viện đâu, tôi không sao."
Cố Tả Bạch hỏi: "Mặt đỏ không phải là do ngã à?"
Hàng mi của Phùng Song chớp liên hồi, cô nhận ra Cố Tả Bạch đang nhìn mình. Anh thực sự không nhận ra cô.
Năm đó khi cô rời đi, ông cụ uy nghiêm của nhà họ Cố đã nói với cô rằng Cố Tả Bạch vì một số vấn đề tâm lý thời thơ ấu nên mới yêu cô một cách sai lầm.
Phùng Song gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu. Trong tiểu thuyết thường viết thế mà. Một cậu ấm như Cố Tả Bạch thì trắc trở lớn nhất trong đời cũng chỉ đến thế thôi.
Ánh mắt sắc bén của ông khóa chặt lấy cô. Ép cô không được lẩn tránh: "Tả Bạch thực sự rất yêu cô. Cô cứ vậy mà đi sao?"
Phùng Song mím môi. Cái đầu nhỏ khẽ gật: "Vâng. Cứ vậy thôi ạ."
"Chúng tôi sẽ mời những bác sĩ tâm lý hàng đầu điều trị cho nó. Nếu không có gì ngoài ý muốn, nó sẽ quên cô. Từ nay về sau hai người sẽ không có bất kỳ liên hệ nào nữa."
Phùng Song khẽ thở dài một tiếng: "Việc đó sẽ không gây tổn thương gì cho anh ấy chứ?"
"Tôi còn không muốn nó xảy ra chuyện hơn cả cô."
Phùng Song đáp: "Vâng."
——
Phùng Song không ngờ việc điều trị của bác sĩ tâm lý lại thành công đến thế. Cô đứng ngay trước mặt Cố Tả Bạch mà anh cũng chẳng nhận ra cô. Tốt. Vậy cũng tốt. Sự căng thẳng lúc nãy vơi đi phần nào.
Phùng Song vỗ vỗ má, nói: "Nóng quá đi mất."
Gió biển thổi ù ù lướt qua người cô. Chiếc áo thun của cô mỏng dính.
Phùng Song hắt hơi một cái.
Cảnh tượng này lẽ ra phải rất buồn cười, nhưng Cố Tả Bạch chỉ lạnh lùng mím môi. Dường như anh có chú ý đến hành động nực cười của cô. Hoặc giả vờ hoàn toàn không quan tâm. Phùng Song giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng xe cộ ồn ã.
"Chắc chắn không đi bệnh viện?"
"Không đi."
Phùng Song đưa tay ra muốn lấy lại đồ của mình: "Lát nữa tôi tự về nhà là được rồi."
"Địa chỉ nhà cô?"
Lông mi Phùng Song run rẩy, cô không lên tiếng.
Một lúc sau, cô nghe thấy giọng nói lạnh lẽo như máy móc của Cố Tả Bạch: "Tôi không muốn cô vì chuyện này mà gây thêm rắc rối cho tôi."
Phùng Song biết anh hiểu lầm cô muốn ăn vạ.
Cô im lặng, Cố Tả Bạch cũng không nói gì thêm.
Hồi lâu sau, cô mới lí nhí đọc địa chỉ nhà mình.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe sang trọng đỗ lại bên đường. Một chàng trai trẻ tuổi, tuấn tú từ ghế phụ nhảy xuống.
"Tổng giám đốc Cố, tôi xin lỗi! Tôi cũng không ngờ xe bên kia gặp sự cố nên không kịp đến đón anh."
"Đến hẻm Hải Phiến Hoa đi."
Cố Tả Bạch nghiêng người, để Phùng Song lên xe trước. Cô quờ quạng một lát, vẫn chưa xác định được phương hướng. Chàng trai kia rất biết quan sát nhanh chóng bước lên, đưa cánh tay săn chắc của mình ra.
"Không nhìn thấy sao? Cô cứ nắm lấy tay tôi này."
Phùng Song: "Ồ." một tiếng. Bàn tay cô khẽ nắm lại thành nắm đấm, đặt hờ lên cánh tay đối phương.
Thẩm Hữu Minh không hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nhìn tình hình hiện tại, anh ta cũng đoán được hòm hòm.
Chắc là xảy ra tai nạn gì đó. Ông chủ Cố Tả Bạch của anh ta đâm trúng một người mù chẳng hạn? Được rồi, bây giờ chính là lúc để anh ta lập công chuộc tội! Một sinh viên vừa tốt nghiệp như anh ta mà giành được vị trí trợ lý chủ tịch tập đoàn Cố thị. Nên anh ta tuyệt đối không được bỏ lỡ cơ hội thể hiện này.
Thẩm Hữu Minh vừa đỡ Phùng Song, vừa xun xoe đưa tay còn lại về phía Cố Tả Bạch: "Tổng giám đốc Cố để tôi."
Cố Tả Bạch xách túi đồ siêu thị hoàn toàn lạc quẻ với mình. Ánh mắt lướt qua bàn tay Phùng Song đang đặt trên tay Thẩm Hữu Minh. Túi nilon nặng trịch được chuyển sang tay Thẩm Hữu Minh.
Cố Tả Bạch theo sau Phùng Song bước lên xe. Xe là do Thẩm Hữu Minh mượn. Bọn họ chỉ đến thành phố biển công tác. Tập đoàn Cố thị không có bất động sản ở đây.
Trong xe có mùi hương nước hoa cao cấp thoang thoảng. Phùng Song không phân biệt được mùi hương đắt rẻ thế nào. Chỉ thấy rất thơm nên hít một hơi sâu. Sau khi mất đi thị giác, các giác quan khác của cô trở nên nhạy bén hơn hẳn.
Cố Tả Bạch thì lại nhíu mày. Anh không thích những mùi hương lạ. Có lẽ sợ quần áo ám mùi, anh cởi áo khoác âu phục vắt lên cánh tay.
Phùng Song ngồi đối diện anh. Cố Tả Bạch không nhìn cô, chỉ quay đầu nhìn bầu trời mờ tối của thành phố biển. Trong xe rất yên tĩnh. Thẩm Hữu Minh ngồi ở ghế phụ rất biết ý đã tắt nhạc.
Anh ta lục tìm trong hộp đồ. Rồi nhẹ nhàng xoay người, nói nhỏ với Phùng Song: "Cô này, lúc nãy tôi thấy tay cô hình như bị thương."
"Tôi có tăm bông tẩm cồn i-ốt ở đây. Để tôi sát trùng cho cô nhé?"
"Tôi biết cô không tiện lắm. Cô cứ đưa tay ra đây, tôi bôi cho."
Phùng Song không nói gì, chỉ giơ tay lên.
Thẩm Hữu Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Anh bẻ gãy đầu tăm bông để thuốc chảy ra rồi sát trùng vết thương trong lòng bàn tay cô.
Lúc này, Thẩm Hữu Minh thấy mình thật thông minh khi chú ý đến cả chi tiết nhỏ này. Thế nào? Màn thể hiện này chắc chắn sẽ khiến tổng giám đốc Cố đánh giá cao anh ta chứ?
Thẩm Hữu Minh không kìm được liếc nhìn Cố Tả Bạch một cái.
Dù giọng nói có hạ thấp đến mấy, Cố Tả Bạch vẫn nghe thấy hết.
Thẩm Hữu Minh thấy ánh mắt của Cố Tả Bạch dừng lại trên đầu ngón tay của Phùng Song đang bị anh ta nắm lấy.
Bàn tay đang đặt tùy ý trên đùi của anh vô thức chạm vào chiếc ghim cài áo vỏ sò bằng vàng trên vạt áo khoác đã cởi ra.
Cố Tả Bạch không chạm trực tiếp vào phần kim loại của chiếc ghim, vì chất liệu của nó quá kém, chạm vào nhiều lại sợ bong màu. Ngón tay anh đặt lên viên đá duy nhất được khảm trên đó.
Đó là một viên đá Tanzanite màu xanh thẳm rẻ tiền.
Chỉ có chạm vào đây mới không khiến những dấu vết rực rỡ vốn có biến mất theo thời gian. Đây gần như đã trở thành hành động theo bản năng của anh.
Chi tiết nhỏ bé này lại mang theo sự dịu dàng và cẩn trọng đến thế.
Cho dù chính anh cũng không nhớ nổi, chiếc ghim cài áo này rốt cuộc là do ai tặng.