Cố Tả Bạch sững người.
Rõ ràng là một đôi mắt hết sức bình thường.
Nhưng tại sao anh lại cảm thấy sợi dây lòng vốn đã đóng băng bấy lâu nay bỗng chốc bị ai đó khẽ khàng gảy nhẹ?
Có lẽ vì bị thương máu chảy quá nhiều nên đầu óc anh có chút mơ hồ chăng.
Phùng Song ngay khi thấy Cố Tả Bạch quay đầu lại đã lập tức rụt chân, thu mình trốn dưới ô cửa kính.
Cô không nhìn thấy khoảnh khắc anh thẩn thờ, nhưng Thẩm Hữu Minh cao hơn cô nhiều nên đã thu hết vào tầm mắt.
"Cô Phùng Song?"
Thẩm Hữu Minh hạ thấp giọng hỏi: "Không vào sao?"
Đúng lúc cậu ta đang hỏi thì cô y tá bưng khay dụng cụ y tế bước ra.
Mở cửa ra lại thấy thêm một anh chàng đẹp trai là Thẩm Hữu Minh. Cô y tá phấn khích thốt lên một tiếng: "Ồ."
Đợi cô y tá đi rồi, Phùng Song vẫn nghe thấy tiếng bàn tán rôm rả truyền lại từ phía trạm trực y tá.
"Đúng đúng đúng. Chính là bệnh nhân vừa mới vào ấy! Đẹp trai vô đối luôn! Trời ơi, nhìn gần còn cực phẩm hơn. Da dẻ không một tì vết."
"Ai mà nỡ làm anh ấy bị thương thế không biết. Bên má còn có một vết xước, hình như là bị móng tay cào. Sao mà nỡ xuống tay cơ chứ."
"Tí nữa đến giờ tiêm để tôi đi cho."
"Tôi tôi tôi, tôi cũng muốn đi xem!"
"Bốc thăm đi, bốc thăm đi..."
Chân Phùng Song như dính chặt tại chỗ. Cô vẫn chưa bước vào phòng bệnh.
Bên má Cố Tả Bạch dán một miếng băng cá nhân, trông có vẻ hơi đáng thương. Ánh mắt anh đã khôi phục lại vẻ đạm mạc thường ngày chỉ lướt qua Phùng Song một cái.
"Đứng chắn cửa làm gì? Y tá còn phải vào tiêm."
Anh buông một câu cụt ngủn.
Phùng Song lúc này mới lẳng lặng bước vào.
"Khám xong nhanh thế sao?" Cố Tả Bạch hỏi.
"Tổng giám đốc Cố, cô Phùng Song không chịu hợp tác cho lắm." Thẩm Hữu Minh nhân cơ hội đẩy trách nhiệm đi.
Cố Tả Bạch nhướng mày liếc nhìn Phùng Song.
"Khám một bộ danh mục đó đắt lắm, không cần phiền phức vậy đâu. Tôi chỉ có vấn đề nhỏ thôi." Phùng Song từ chối.
Cố Tả Bạch chưa từng thấy ai bướng bỉnh như cô. Anh lạnh lùng hừ một tiếng.
Trước đây Phùng Song chưa từng bị anh đối xử với thái độ này, nhưng cô biết bản chất anh vốn dĩ là người có tính tình không mấy tốt đẹp.
"Mù thật thì đừng có đến tìm tôi."
"Sẽ không đâu."
Phùng Song cầu còn không được việc không phải dây dưa gì với anh.
"Anh không sao chứ?" Cô cúi đầu nhìn tay anh.
Y tá rất chuyên nghiệp, không vì anh quá đẹp trai mà xao nhãng, vết thương được xử lý rất tốt. Phùng Song để ý thấy trên kẽ tay hơi co lại của anh đã không còn những vết chai mỏng như ngày xưa nữa.
Xem ra những năm nay anh đã toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp của gia tộc. Vậy cũng tốt.
Cố Tả Bạch chẳng buồn trả lời câu hỏi của cô. Anh chỉ cầm chiếc ghim trên bàn lên dùng miếng gạc trắng tỉ mỉ lau chùi.
Phùng Song nghĩ lẽ ra lúc đó mình không nên ham rẻ mà mua loại chất liệu kém như vậy. Cô tự thấy mình cũng hơi quá đáng. Cố Tả Bạch đối xử với cô tốt như thế. Vậy mà cô lại mua món hàng rẻ tiền này để lấy lệ với anh.
Thực ra, lúc đó để bỏ ra số tiền này cô đã phải rất chật vật. Mua viên đá Tanzanite đó đã ngốn sạch số tiền tích góp bấy lâu của cô.
"Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép về làm việc trước." Phùng Song nghĩ bụng quay về vẫn còn kịp làm nửa buổi chiều, đỡ bị trừ lương.
"Cô định cứ thế mà phủi tay bỏ đi à?" Cố Tả Bạch nói mà không thèm ngẩng đầu lên.
"Ừm..."
"Đi làm kiểm tra đi."
"Không."
"Cứ hễ có chuyện là lại không nhìn thấy gì. Tình trạng của cô rất nghiêm trọng đấy, có ngày mù thật thì sao."
"Chuyện đó cũng không sao. Đó là chuyện của cá nhân tôi thôi."
Phùng Song xoa xoa tay nói: "Anh Cố, tôi hứa sẽ không đổ lỗi những vấn đề của mình lên đầu anh đâu."
Cố Tả Bạch lại im lặng. Vẻ mặt như chẳng buồn đếm xỉa đến cô nữa.
Lát sau, một cô y tá khác đi vào để tiêm cho anh còn dắt theo hai "trợ tá".
Phùng Song đã được chứng kiến một quá trình tiêm chủng dài nhất lịch sử. Ngay cả việc sát trùng cũng được thay người lau đi lau lại đến ba lần.
Thẩm Hữu Minh giả vờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ để nhịn cười, bả vai run bần bật. Cố Tả Bạch trước đây chưa từng bị thương. Nào có biết quy trình ra sao, chỉ nghĩ đơn giản là thủ tục bệnh viện nó thế.
Chỉ là khi y tá sát trùng bắp tay, chân mày anh không nhịn được mà nhíu lại.
"Sẽ hơi đau đấy nhé." Cô y tá nhắc nhở.
Cố Tả Bạch không nói gì. Phùng Song cũng im lặng.
Cố Tả Bạch liếc nhìn Phùng Song, thấy cô vẫn cúi gầm mặt. Ngoại trừ lần nhìn lén ngoài phòng bệnh lúc nãy, anh chưa thấy cô nhìn thẳng vào mình lấy một lần.
Anh cười lạnh: "Đau đấy."
Câu này rõ ràng là đang muốn thu hút sự chú ý của cô.
"Vâng." Phùng Song khẽ đáp: "Tôi xin lỗi."
Động tác của các cô y tá càng chậm hơn. Họ thầm cầu nguyện mình phải hóng cho hết được cái "drama" này mới thôi.
Lại là một khoảng lặng ngắn.
"Cô định tính thế nào?"
"Tôi đền tiền nhé?"
"Còn cái ghim? Màu của nó sắp phai hết rồi."
Phai hết thì vứt đi thôi. Phùng Song thầm nói trong lòng.
Cô nhìn chiếc huy hiệu quen thuộc đặt bên giường bệnh. Đó là món đồ do chính tay cô làm ra. Nó cũng chẳng đẹp đẽ gì. Tại sao anh vẫn còn giữ nó? Chẳng phải anh đã quên sạch cô rồi sao?
"Có thể thử thuê người phục chế lại. Tôi sẽ bồi thường mọi chi phí." Phùng Song ngoan ngoãn nói.
Cố Tả Bạch chán ghét Phùng Song tận cổ. Sao trên đời lại có người tầm thường đến thế? Mở miệng ra là tiền tiền tiền. Chiếc ghim này đâu phải cứ có tiền là sửa được.
Cô hoàn toàn không hiểu ý nghĩa đằng sau chiếc ghim này. Cô không hiểu.
Thực ra chính anh cũng không hiểu. Đến tận bây giờ, Cố Tả Bạch vẫn không rõ tại sao mình lại trân trọng món đồ này đến thế.
Chín năm trước, anh từng gặp tai nạn. Vì kẻ xấu dòm ngó tài sản nhà họ Cố nên đã bị bắt cóc. Đầu anh bị thương và mất đi một phần ký ức. Vụ án là có thật có báo chí đưa tin. Đồn cảnh sát cũng có hồ sơ, không thể nào là giả được.
Anh nhớ rõ tất cả mọi việc, duy chỉ có nguồn gốc của chiếc ghim này là không nhớ nổi. Hỏi người thân hay bạn bè, họ cũng đều không biết gì.
Cố Tả Bạch đã từng đi khám tâm lý. Bác sĩ bảo có lẽ đây chỉ là một món đồ hết sức bình thường. Nhưng vì anh từng bị thương nên nảy sinh nhận thức sai lệch, dẫn đến việc quá trân trọng nó. Đằng sau chiếc ghim này có lẽ chẳng có câu chuyện nào cả. Hoặc cũng có thể đó chỉ là món quà vụng về của một cô nữ sinh thầm thương trộm nhớ anh thời trung học.
"Anh Cố, món đồ này rồi sẽ hỏng thôi."
Bác sĩ mỉm cười lịch sự: "Trường hợp này không cần điều trị. Vì anh không thể tìm thấy một đoạn ký ức vốn dĩ không tồn tại."
"Đợi đến khi nó hỏng anh vứt nó đi, thêm một thời gian nữa anh sẽ nhận ra nó vốn không quan trọng đến thế."
"Nếu thực sự là món quà của một người quan trọng tặng thì nó phải để lại dấu vết trong cuộc sống của anh chứ. Nhưng giờ anh chẳng tìm thấy gì cả, đúng không?"
Đôi mắt đạm mạc của Cố Tả Bạch cụp xuống. Anh lạnh lùng đáp tiếng: ”Được.". Nhưng rồi vẫn cúi đầu cài nó lên trước ngực mình. Mỗi khi ra ngoài anh thường mặc âu phục chính là để có thể đường đường chính chính đeo nó lên. Vậy mà người ta cứ luôn nhận xét rằng cậu chủ duy nhất của nhà họ Cố đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi cơn đau khi mũi kim đâm vào cánh tay. Anh khẽ nhướng mày.
Giọng nói nhẹ nhàng của Phùng Song vang lên: "Anh Cố, nếu không muốn thuê người sửa. Vậy để tôi sửa cho anh nhé?"
Cô đưa tay về phía anh, lòng bàn tay hướng lên trên. Vết thương nhỏ do cú ngã hôm qua đã đóng vảy. Kẽ tay vẫn còn dính chút bụi bẩn lúc giằng co với đứa trẻ.
Cố Tả Bạch ném lại một chữ lạnh lùng: "Bẩn."
Phùng Song nhìn bắp tay anh. Y tá đang dùng tăm bông ấn vào chỗ vừa rút kim, động tác vô cùng chậm chạp.
"Vâng." Cô đáp, cũng chẳng hề tỏ ra giận dỗi.
Một chiếc khăn tay phủ lên lòng bàn tay cô. Phùng Song cúi đầu lau đi bụi bẩn trên tay. Cô nghĩ bao năm qua tính tình anh vẫn chẳng thay đổi là bao. Dù trước đây anh có ngụy trang trước mặt cô giỏi đến thế nào, thì anh vẫn cứ là vị thiếu gia nhỏ kiêu kỳ và cay nghiệt đó thôi.
Thế là cô hỏi anh: "Lát nữa anh có đưa tôi về không?"
Mấy cô y tá đang dọn dẹp gần đó lại một lần nữa làm chậm động tác.
Quả nhiên, giọng nói băng giá của Cố Tả Bạch truyền đến: "Cô không có chân à?"
Phùng Song lập tức đứng dậy: "Được, vậy tôi tự về."
Động tác của cô cực nhanh gần như là phóng ra khỏi phòng bệnh, khiến ngay cả Cố Tả Bạch cũng không kịp phản ứng. Thực ra anh định bắt cô ở lại đây. Không vì gì cả, chỉ vì anh nhìn ra cô đang muốn đi. Anh chính là không muốn cho cô toại nguyện, đơn thuần là muốn hành hạ cô thôi. Đây chính là sự trả đũa của anh cho những rắc rối cô gây ra hai ngày qua.
Thẩm Hữu Minh đứng canh bên cạnh dù sao cũng còn trẻ, không nhịn được mà bật cười. Lần đầu tiên cậu thấy có người có thể "nắm thóp" được Cố Tả Bạch như vậy. Trước đây cậu không hề nhận ra ông chủ nghiêm túc lãnh đạm của mình lại là một kẻ khẩu xà tâm phật. Một người ngoài lạnh trong nóng chính hiệu.
Đợi Phùng Song đi rồi, Cố Tả Bạch mới bình tĩnh lại. Anh cúi đầu day nhẹ chân mày. Tại sao khi đối mặt với người phụ nữ rắc rối này anh lại không thể giữ nổi sự bình tĩnh? Suy nghĩ của anh dường như bị cảm xúc chi phối hoàn toàn thay vì lý trí.
Anh liếc nhìn Thẩm Hữu Minh.
"Đứng ngây ra đó làm gì? Đi tìm cô ta đi."
"Hả?" Tiếng kêu thắc mắc của Thẩm Hữu Minh cao vút lên vì kinh ngạc.
"Cô ta chưa đền tiền, đưa hóa đơn cho cô ta."
Cố Tả Bạch tựa vào thành giường nhắm mắt tĩnh dưỡng, không nói thêm lời nào nữa.
Phùng Song đang đợi xe ở trạm xe buýt gần bệnh viện thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Ngoái đầu lại, Thẩm Hữu Minh cầm tờ hóa đơn ngại ngùng nói: "Cô Phùng Song, xin lỗi nhé. Ông chủ tôi anh ấy..."
"Anh ấy không thiếu tiền. Làm thế này đúng là hơi thiếu quân tử, phải không?"
Cố Tả Bạch trẻ con đến mức ngay cả Thẩm Hữu Minh cũng không nhịn được mà phàn nàn.
"Không sao đâu."
Phùng Song nhận lấy tờ hóa đơn, dịu dàng nói với Thẩm Hữu Minh: "Vậy nếu như thế này thì chuyện coi như giải quyết xong rồi chứ?"
"Ừm." Thẩm Hữu Minh đáp.
"Sau này sẽ không gặp lại nữa, đúng không?" Trước khi thanh toán hóa đơn, Phùng Song xác nhận lại lần nữa.
"Đúng vậy." Thẩm Hữu Minh cảm thấy câu hỏi của cô thật kỳ lạ.
"Để tôi đưa cô về nhé? Đây không phải ý của tổng giám đốc Cố. Chỉ là tôi nghĩ đưa một quý cô về nhà sẽ lịch sự hơn." Thẩm Hữu Minh gãi đầu nói.
"Tôi không về nhà. Chiều nay còn phải đi làm." Phùng Song bước lên xe buýt, chỉ để lại một câu nói đó.
Thẩm Hữu Minh ngẩn người. Anh ngước lên nhìn thấy cô đã ngồi vào ghế, tựa đầu vào cửa sổ nghỉ ngơi.
-
Xe buýt còn chưa tới nhà máy, điện thoại trong túi Phùng Song đã rung liên hồi. Cô đã xin nghỉ phép. Theo lý mà nói thì quản lý sẽ không giục cô quay lại làm việc. Những việc nằm ngoài công việc đều là rắc rối cả.
Phùng Song cuối cùng cũng mở tin nhắn ra xem. Đó là đối tượng xem mắt mà Chu Mẫn đã giới thiệu cho cô. Cô chưa từng nói với anh ta một câu nào, nhưng những tin nhắn hiện lên trên màn hình chói mắt đến rợn người.
[Đường dài bình an: Nghe nói cô được bao nuôi rồi à? Ngồi xe người giàu, đến cả việc cũng không thèm đi làm luôn?]
[Đường dài bình an: Phi! Tôi cứ tưởng cô là loại phụ nữ hiền thục, không ngờ lại là hạng người như vậy!]
[Đường dài bình an: Đồ khốn nạn.]
Phùng Song nhìn tin nhắn cuối cùng, ánh mắt bình lặng. Chỉ có lực nắm điện thoại là càng lúc càng mạnh. Cô cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau. Đôi môi run rẩy dần trở nên trắng bệch. Những âm thanh ồn ào trên xe buýt dường như trôi đi rất xa.
Một tiếng "rắc" vang lên từ trong tay mới khiến cô sực tỉnh. Cúi xuống nhìn, màn hình điện thoại đã xuất hiện một vết nứt dài. Cô nhấn nút nguồn cũng không thấy sáng lên nữa. Điện thoại đã bị cô bóp hỏng rồi.
Phùng Song không định sửa. Cô ném chiếc điện thoại hỏng vào túi sau rồi xuống xe. Dù sao cô cũng chẳng có nhu cầu giao tiếp với ai khác.
Bỏ qua bữa trưa để kịp giờ làm buổi chiều, Phùng Song không thấy Chu Mẫn đâu. Nhưng vừa bước vào xưởng cấy ngọc trai, cô đã nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh.
"Đúng rồi, chính là nó bắt nạt trẻ con đấy..."
"Bình thường chị Chu đối xử với nó tốt thế. Sao người đâu mà tệ vậy?"
"Đúng là đồ ăn cháo đá bát. Chị Chu lớn tuổi mới sinh được thằng Tuấn Tuấn mà lại bị bắt nạt như thế. Thật tội nghiệp."
Phùng Song cúi đầu. Tay không hề run, chính xác đưa nhân ngọc vào trong lòng con trai mẹ. Cô cảm thấy hơi phiền phức. Tại sao lúc nào cũng như vậy nhỉ?
Phùng Song à, cô tự nhủ với lòng mình: Tất cả đều do bản thân mày thôi. Mày quá nhu nhược, cứ tưởng giả vờ thản nhiên là có thể che giấu được mọi chuyện.
Có những người vốn dĩ dễ thu hút ác ý. Chẳng lẽ bản thân mày không sai chút nào sao? Mày là một kẻ vô dụng, nhu nhược, đáng thương và nực cười. Đến cả việc cất tiếng phản kháng cũng không sắp xếp nổi ngôn từ.
Đầu nhíp và dao sắc nhọn mài lên bàn làm việc. Những miếng tế bào trai quý giá bị cô cắt gọt đến mức biến dạng hoàn toàn. Phùng Song ngẩn ngơ nhìn những mảnh tế bào vương vãi. Đôi lông mày thanh mảnh khẽ nhếch lên. Ánh mắt thẫn thờ.
Trong xưởng tràn ngập mùi tanh của trai sò. Trong không gian chẳng mấy thanh lịch này, Phùng Song lại nhớ về một cảnh tượng của hơn ba năm trước. Nó vốn rất bình thường, không phải chuyện lớn gì khắc sâu trong lòng. Nó chỉ xảy ra vào một buổi chiều nắng rực rỡ như bao ngày khác.
Phùng Song nhớ lúc đó mình đang đọc sách, bỗng nghe thấy tiếng Cố Tả Bạch khẽ gọi phía sau. Giọng anh hay đến quá mức, hoàn mỹ như một ảo giác.
"Hữu Hữu? Hữu Hữu? Hữu Hữu?" Anh gọi cô mấy lần liền.
Phùng Song không thèm để ý đến anh. Nhưng anh vẫn kiên trì gọi mãi. Cho đến khi âm cuối trong tiếng gọi của anh nghe như đang làm nũng. Cô mới ngẩng đầu lên.
Vào khoảnh khắc cô ngẩng đầu, một nụ hôn ấm áp nhanh chóng đặt lên bờ môi hơi lạnh của cô. Môi chạm môi, thân mật đến mức cô có thể cảm nhận được độ cong tuyệt đẹp nơi khóe miệng anh khi anh đang mỉm cười.
Nó rất đỗi bình thường, nhưng thực sự rất tuyệt vời. Không hiểu sao lại khắc sâu vào tận cùng ký ức.