Tuy là hai người sẽ không câu nệ ŧıểυ tiết, nhưng trong đêm tối, chỉ một cây nến thắp sáng ở bên trong phòng ngủ, cũng sẽ cảm thấy có một chút xíu lúng túng.
Vì vậy Như Ý muốn trốn về sau, nhưng cánh tay Ngọc Hoa vòng chắc không buông, liền nhìn chằm chằm tới trước nàng, cặp mắt kia đột nhiên khiến Như Ý không dám nhìn thẳng.
Lúc né tránh, chỉ nghe thấy bên tai có lời truyền đến, thật thấp, chỉ khoảng cách gần như thế mới có thể nghe rõ.
Đó là Ngọc Hoa, là hắn đang nói:
Ta không mở miệng, cũng không phải ta không muốn. Ta không đuổi theo cầu xin, cũng không phải ta không thích. Ngược lại, chỉ là ta rất ưa thích, quá mong muốn, cho nên mới nguyện ý đợi ở đây, mặc kệ nàng chơi đủ, náo đủ, bởi vì nàng muốn biết tất cả muốn biết rõ ràng. (hơ hơ tỏ tình rồi<3 <3 )
Cánh tay hắn vừa thu lại, khoảng cách giữa hai người gần như không có. Gương mặt Như Ý cọ cọ trên vai hắn, bên tai lại có hơi thở ấm áp cùng với lời nói nhỏ nhẹ ——
Cho nên. Nhớ kỹ, của ta vĩnh viễn đều là của ta, mặc nó lăn đến chỗ nào, quay đầu lại đều là của ta. Chỉ là ta muốn nó tự bảo trọng, nếu như trên đường có một sơ xuất gì, để cho ta công dã tràng. Thiên hạ kia, ta sẽ làm nó chìm vào đáy biển theo Phổ Phổ đảo. Không tin sao? Vậy thì thử một chút!
Như Ý ngẩn ra, trong đầu hỗn loạn.
Đợi bình tĩnh lại, lại cố ý không để ý tới những lời kia, hoàn toàn không giống như là lời Ngọc Hoa có thể nói ra.
Có rất nhiều chuyện, nàng hiểu.
Nhưng là có rất nhiều chuyện, nàng không muốn hiểu.
Khó được một cuộc hồ đồ, kỳ thật là người luôn hiểu rõ .
Nàng hiểu, Ngọc Hoa cũng hiểu.
Cho nên hắn chỉ nói, cũng không nói tên của nàng.
Cho nên hắn chỉ là biểu đạt, cũng không cầu xin nàng đáp ứng.
Lỗ mũi dâng lên vị chua, cánh tay cũng ôm người nguyện ý để cho nàng dẫm lên chân.
Mở miệng, cũng là nói rõ mục đích chuyến đi này——
Thiện Tâm nói ngươi uống thuốc. Sư phụ, nói cho ta biết, ngươi uống thuốc gì?