Rất rõ ràng, người ôm chặt nàng run lên bần bật, tâm Như Ý cũng run theo.
Một tay liền níu lấy xiêm áo Ngọc Hoa, nữ tử ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt của hắn, từng chữ từng câu ép hỏi ——
Nói cho ta biết! Ngươi uống thuốc gì?
Ngọc Hoa cau mày, hai mắt hung hăng nhìn lại.
Như Ý biết đây là điềm báo hắn nổi giận, ngày trước mỗi lần như lúc này, nàng cùng Thiện Tâm cũng sẽ lẫn xa xa, mãnh mẽ chui vào trong đất.
Thế nhưng lần này, nàng sẽ không trốn!
Chẳng những không trốn, thậm chí còn không muốn sống đuổi theo một chữ ——
Nói!
Ngọc Hoa lắc đầu.
Nàng sẽ không chú ý cái gì lạnh hay không lạnh, từ trong ngực hắn dùng sức tránh ra, sau đó lui về phía sau nửa bước, hai tay níu lấy cái áo của hắn kéo mạnh ——
Xoạt!
Trước ngực nam tử hoàn toàn bị lộ ra ngoài như vậy!
Bình thường vô số lần Như Ý không đứng đắn ảo tưởng qua bộ dáng sư phụ nàng là gì, thậm chí ngay cả nửa đêm nằm sấp trên cửa sổ ý niệm cũng động tới như vậy.
Chỉ vì Ngọc Hoa thật đẹp, đẹp tới nỗi không có một người ở trước mặt hắn có thể không động tà niệm, không phân biệt nam nữ.
Nhưng lần này, hấp dẫn như thế đặt ở trước mặt, gần như vậy, gần đến nỗi nàng có thể thấy rõ ràng ngực Ngọc Hoa phập phồng, gần đến nỗi nàng có thể nghe thấy được hơi thở phái nam nhàn nhạt, ấm áp, trong lòng Như Ý lại không nâng lên nửa phần tà niệm.
Nhưng ánh mắt lại bất động, thẳng hướng về một bộ vị phía trên cơ bụng.
Từ nơi đó mãi cho đến tim, sắp đến cổ họng, có một vạch đen nổi lên phá ngực mà ra.
Nữ tử hô hấp càng ngày càng nặng, đôi môi cũng một chút xíu xẹp xuống, có chất lỏng óng ánh ở bên trong bắt đầu khởi động, lại chịu đựng không cho phép nó rớt xuống.
Chuyển an tán! Nàng nói nhỏ, đưa tay sờtrên ngực hắn, đầu tiên là đầu ngón tay, sau đó ngón tay, sau đó là lòng bàn tay.