Ngọc Hoa lại không để ý đến lời nói của nàng, chỉ là tay kéo chăn lên trên chân nàng:
Khí trời như thế, thân thể vốn l không tốt, cũng không biết chú ý một chút!
Ai nha sư phụ! Nàng lại ỷ vào, ôm lấy cánh tay Ngọc Hoa rung rung: Sư phụ ngươi nói có phải ngươi hiểu rõ Như Ý nhất hay không?
Người bị ôm lấy mạnh mẽ run run, đưa tay phải sờ trên trán nàng.
Không sốt! Nói năng hồ đồ gì đây?
Sư phụ! Như Ý rống giận, nhưng lập tức lại dịu dàng: Sư phụ người ta không có đùa giỡn với ngươi á!
Ngọc Hoa lại run run, lúc này cũng không dám chạm trên trán nàng.
Một tiếng Người ta , hoa lệ làm cho trong lòng hắn mềm mại.
Đồ nhi ngoan! Hắn lui về phía sau, Ngươi bị thứ gì bám vào người sao? Có muốn vi sư đi ra ngoài đảo mời một sư phụ trừ tà hay không?
Ngươi đi luôn đi! Như Ý trực tiếp ở trên giường nhảy dựng lên, sau đó không để ý ngăn trở lại nhảy đến trên đất lục lọi trong phòng.
Ngọc Hoa bất đắc dĩ, cũng theo xuống giường, bước mấy bước lên trước ôm eo Như Ý từ phía sau, đợi chân nàng không chạm đất, lúc này mới nói:
Nói! Tìm cái gì? Đi tìm chỗ nào? Ngươi chỉ chỗ ta mang ngươi đi! Xem ngươi chân trần đi trên đất sẽ lạnh.
Ta hỏi ngươi —— ngươi thả ta xuống trước! Như Ý giùng giằng muốn trở về mặt đất, bất đắc dĩ hơi sức Ngọc Hoa quá lớn, nàng tránh không được, chỉ đành phải lùi một bước, nói: Như vậy, ta đẫm lên chân của ngươi, như vậy thì không lạnh!
Ừ. Hắn gật đầu, cảm thấy đề nghị này rất tốt, vì vậy thả người xuống, để nàng dẫm lên chân hắn.
Hắn cũng mới từ trên giường xuống, cũng không có mang giày vớ. Chân của hai người cứ như vậy nghiêm nghiêm thật thật hợp một chỗ, vừa ngẩng đầu, chóp mũi của nàng đụng cằm hắn.
Vì không để cho nàng té xuống, Ngọc Hoa liền dứt khoát hoàn toàn ôm người vào trong ngực, gần như vậy, gần đến nỗi nàng có thể chạm đến cơ thể ấm áp của hắn, hắn cũng có thể cảm thấy tim của nàng đập.