Như Ý vỗ trán, nàng cũng biết, lời nói từ trong miệng sư phụ nàng không ra được cái gì tốt!
Trợn trắng mắt trừng người ngồi đo, Như Ý tốn hơi thừa lời:
Không so đo với ngươi! hôm nay buổi tối không phải ta gây gổ tới với ngươi!
. . . . . . Ách, không đúng! Xong rồi!
Nói xong lời này, lập tức Như Ý liền ý thức được mình có thể lại rớt xuống hố.
Quả nhiên, âm thanh Ngọc Hoa như dừng lại, ngay sau đó âm thanh giải nhất cấp quốc gia lại nhỏ nhẹ ——
Vậy tối nay ngươi tới nơi này của vi sư là chuẩn bị làm gì đây? Nói xong còn kéo môi cười một tiếng, một đường cong trên môi, thiếu chút nữa lại để cho Như Ý mất hồn. Đồ nhi cũng không phải là muốn tới học cùng vi sư đa͙σ lý tạo nhân thế nào chứ?
Phốc ——
Nàng muốn tự đâm hai mắt!
Lời như vậy thật sự là không giống bề ngoài, nàng chỉ không rõ, tại sao sư phụ nàng không thể bình thường một chút đấy?
Nếu như hắn có thể làm được trước sau như một, nàng dám nói Ngọc Hoa chính là hoàn mỹ! Hơn nữa hết sức hoàn mỹ!
Tới đây! Thu hồi khuôn mặt cười cợt, đột nhiên Ngọc Hoa vươn tay về phía nàng, sau đó lạnh nhạt nói: Như Ý, tới đây.
Nàng lại thật sự đi qua, không tự chủ được bước từng bước lên trước.
Giống như lời nói Ngọc Hoa có một loại ma lực, mặc dù nhẹ nhàng, nhưng lại nổi lên tác dụng dẫn dắt kỳ quái.
Đi thẳng đến bên giường hắn, lại đưa tay tới trong tay của hắn, người ngồi ở trên giường nhỏ hẳn là dùng một chút sức, một cái liền lôi Như Ý đến trên giường của mình.
Như Ý lăn xuống đến góc trong cùng, có chút nhếch nhác, vừa định rống hắn mấy câu, nhưng ngẫm lại, rồi lại Hì hì một tiếng bật cười.
Ngọc Hoa trợn mắt:
Cười cái gì?
Như Ý ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười đến lợi hại hơn, vừa cười vừa chỉ mặt của hắn nói ——
Xong rồi! Sư phụ đẹp mắt như vậy! Nếu như một màn này để cho Thước nhi thấy, sợ là hoàn toàn phá hủy trong sạch của ngươi! .