Cái ôm quá đột nhiên, Từ Nhĩ căn bản không đứng vững, sau khi bị động nhào vào trong lồng ngực Tống Thụy Trì thì phải đạp vài bước nhỏ mới có thể đứng vững.
Cậu đã nói là Tống Thụy Trì sẽ ngạc nhiên mà.
Nhưng cái này cũng quá ngạc nhiên rồi, có chút quá mức nhiệt tình, khiến tim Từ Nhĩ đập rất nhanh.
Tay của Tống Thụy Trì rất chặt, Từ Nhĩ chưa từng bị người khác ôm như vậy, dường như anh còn cảm nhận được hơi thở của Tống Thụy Trì ở ngay trên vai.
Nhưng rất nhanh, Tống Thụy Trì buông anh ra.
“Có ý gì vậy, Từ tiên sinh?” Ánh mắt của Tống Thụy Trì rất ôn hòa, có thể thấy được ý cười, đang nhìn chằm chằm vào Từ Nhĩ.
Từ Nhĩ đương nhiên còn cười lớn hơn Tống Thụy Trì: “Đẹp không?”
Tống Thụy Trì cúi đầu nhìn hoa: “Rất đẹp.”
Từ Nhĩ trở nên kiêu ngạo: “Tôi lựa chọn rất kỹ.”
Tống Thụy Trì hỏi: “Vì sao lại tặng hoa cho tôi?”
Từ Nhĩ đương nhiên không thể nói là vì trả ân rồi, cho nên trong chốc lát không tìm được lý do, đành phải cười với Tống Thụy Trì một chút.
Tống Thụy Trì vậy mà lại buông tha anh, không hỏi tiếp, mà ý cười càng sâu: “Tôi rất thích.”
Lần này đầu óc của Từ Nhĩ xoay chuyển rất nhanh, lập tức trả lời: “Có thích hơn socola không?”
Tống Thụy Trì nở nụ cười, giơ hoa lên cao một chút: “Hôm nay nó lớn hơn socola.”
Từ Nhĩ giương cằm: “Cho anh một cơ hội nữa.”
“Vậy…” Tống Thụy Trì nói: “Không chỉ hôm nay.”
Từ Nhĩ: “Vậy là bao nhiêu ngày?”
Tống Thụy Trì: “Cho đến khi chúng hoàn toàn khô héo.”
Từ Nhĩ cười hehe, chỉ vào Tống Thụy Trì: “Anh thật biết ăn nói.”
Tống Thụy Trì duỗi tay, nắm khuôn mặt Từ Nhĩ: “Chẳng lẽ cậu thì không à?”
Cuộc đối thoại kết thúc, Tống Thụy Trì nhường đường cho Từ Nhĩ.
Kỳ thật Từ Nhĩ chỉ có ý định đến đây tặng hoa, nhưng nếu Tống Thụy Trì đã như vậy thì cậu cứ đi vào thôi.
Đóng cửa lại, Tống Thụy Trì hỏi: “Không phải cậu cần trở về sửa bản thảo à?”
Từ Nhĩ “A” một tiếng: “Cái đó không vội.”
Không biết lời này ra sao, Tống Thụy Trì lại nhéo mặt cậu một chút.
Không nhẹ đâu.
Từ Nhĩ xoa xoa mặt, ngồi xổm xuống ôm Soso lên.
Soso rất thân thiện với cậu, Từ Nhĩ ôm nó, nó liền ngoan ngoãn, một người một mèo ngồi xuống sô pha, Từ Nhĩ nhìn gấu bông ở góc sô pha.
Cậu đặt Soso lên đùi, cầm gấu bông.
“Đây là phần thường ngày hôm qua sao?” Từ Nhĩ hỏi Tống Thụy Trì.
Tống Thụy Trì lấy một chai nước trong tủ lạnh, vặn nắp đặt lên bàn trà trước mặt Từ Nhĩ: “Ừm.”
Từ Nhĩ cầm gấu bông tới gần Soso, nhưng Soso lại vươn móng vuốt đánh bay gấu bông.
“Nó không thích sao?” Từ Nhĩ thử lại một lần, Soso lại lần nữa đánh bay, dáng vẻ còn rất ghét bỏ.
Từ Nhĩ nghi hoặc mà nhìn Tống Thụy Trì.
Tống Thụy Trì cũng mở thêm chai nước: “Có lẽ vậy.”
Từ Nhĩ: “Không phải anh nói nó thích sao?”
Tống Thụy Trì: “Đúng vậy, là tôi nói.”
Từ Nhĩ không hiểu: “Hả?”
Tống Thụy Trì cười: “Có lẽ là không thích.”
Từ Nhĩ vẫn không hiểu, nhưng cậu cũng không có ý định hỏi lại, không biết đôi chủ và mèo này đang làm gì.
Không có gấu bông, Soso lại trở nên ngoan ngoãn, ghé vào sô pha, dựa đầu trên chân Từ Nhĩ.
Từ Nhĩ sờ đầu nó, từng chút từng chút một.
“Tôi đi sấy tóc.”
Tống Thụy Trì đặt chai nước xuống.
Từ Nhĩ: “À, đi đi.”
Từ Nhĩ tiếp tục sờ Soso.
Sau đó, dường như không có việc gì làm nữa.
Cậu nhìn quanh bốn phía, không biết nên làm gì mà uống một ngụm nước.
Lại không biết nên làm gì mà lấy điện thoại ra.
Vào khoảnh khắc mở khóa, cậu biết nên làm gì rồi.
Cậu chụp Soso một tấm, gửi cho Từ Thần.
Từ Thần luôn luôn đang chơi điện thoại: [Đây là???]
Từ Thần: [Đừng nói với em đây là mèo của Tống Thụy Trì.]
Từ Nhĩ: [Ừm.]
Từ Thần: [!!! Đừng nói với em bây giờ anh đang ở nhà Tống Thụy Trì.]
Từ Nhĩ: [Ừm.]
Từ Thần: [!!!!! Sao ai người lại ở với nhau!]
Từ Nhĩ ấn mở bàn phím.
Nên nói chuyện này thế nào đây, bắt đầu từ lego máy đánh chữ ngày hôm qua, sau đó là cơm tối, sau đó là hoa.
Cơm tối còn đỡ hơn một chút, còn về hoa, Từ Nhĩ cảm giác bản thân có chút ngượng ngùng.
Kỳ thật lại nói tiếp, đây cũng là một việc rất lãng mạn.
Buổi tối tặng hoa vô cùng lãng mạn, chỉ là người cậu tặng là một nam sinh, sự lãng mạn này lại có chút kỳ quái.
Từ Nhĩ thuyết minh đơn giản một chút: [Buổi tối bọn anh cùng nhau ăn cơm.]
Khi cậu gửi đi thì hơi lo lắng Từ Thần sẽ hỏi vì sao, không ngờ cậu lại nói: [Vì sao không gọi em!]
Trong đầu Từ Nhĩ nhảy ra hai chữ “Đúng vậy”.
Từ Nhĩ: [Hỏi rất hay.]
Từ Thần: [Hai người ăn cơm riêng với nhau sao?]
Từ Nhĩ: [Đúng.]
Từ Thần: [Ai hẹn ai?]
Từ Nhĩ: [Anh hẹn anh ấy.]
Sau đó Từ Nhĩ hơi khẩn trương, cậu đã chuẩn bị tâm lý bị Từ Thần khiển trách không có ý tứ.
Nhưng Từ Thần lại đột nhiên gọi: [Anh.]
Từ Nhĩ: [Hả?]
Từ Thần: [Haha, không có việc gì, không có việc gì.]
Từ Nhĩ: [Cái gì?]
Từ Nhĩ: [Lát nữa anh tìm cơ hội nhắc tới em một chút.]
Từ Thần: [Hahaha, không cần.]
Từ Nhĩ: [Thật sao?]
Từ Thần: [Hahaha, vẫn hơi muốn.]
Từ Nhĩ: [Để xem có thể xin chữ ký hay không.]
Từ Thần: [Ảnh có chữ ký là tốt nhất.]
Từ Thần lại nói: [Nhưng anh nhất định phải nói trong lúc lơ đãng, đừng quá cố tình.]
Từ Nhĩ: [Tôi có một em trai, năm 3 khoa Máy Tính đại học A, 1m8…”
Từ Thần: [Em phục rồi.]
Từ Thần: [Với lại, em 1m81.]
Từ Nhĩ: [Hahaha.]
Từ Nhĩ: [Được được được.]
Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Từ Nhĩ bị dọa đến nhảy dựng, nhanh chóng cất điện thoại đi, bế Soso đã ngủ quên vào trong lòng mà sờ.
Nếu không có chuyện của Từ Thần, kỳ thật Từ Nhĩ tính chờ Tống Thụy Trì ra rồi về nhà.
Cho nên hiện tại cậu cần phải suy xét.
“Uống cà phê không?”
“Uống!”
Đại khái là câu trả lời này hơi lớn tiếng một chút, Tống Thụy Trì có phần nghi hoặc mà quay đầu nhìn Từ Nhĩ.
Từ Nhĩ đứng lên: “Không phải anh nói biết pha cà phê sao?”
Tống Thụy Trì cười: “Được.”
Bên cạnh phòng ăn của Tống Thụy Trì có quầy bar, hắn đi qua, Từ Nhĩ đặt Soso xuống cũng đi qua.
Chủ nhà pha cà phê, khách ngồi xem, hợp lý không?
Vô cùng hợp lý.
Vì thế Tự Nhĩ tự mình kéo ghế ra, ngồi xuống.
Nói về pha cà phê, Từ Nhĩ chỉ từng thấy giáo sư nghiên cứu sinh của mình pha.
Đương nhiên là giáo sư không thể so với Tống Thụy Trì, Tống Thụy Trị đẹp trai vậy mà.
Vậy nhắc lại một câu, trang phục mặc ở nhà của Tống Thụy Trì cũng rất đẹp, Từ Nhĩ thật sự là đỏ mắt cái gì cũng muốn, bộ quần áo này cậu cũng muốn mua.
Cho nên ở nhà cũng không nhất định chỉ mặc quần đùi sao, mặc quần dài như Tống Thụy Trì cũng thực sự không tồi, đẹp muốn chết.
“10 giờ rồi.” Tống Thụy Trì đang pha cà phê đột nhiên hỏi: “Buổi tối ở lại không?”
Từ Nhĩ sửng sốt một chút: “Hả?” Cậu lắc đầu: “Không được đâu.”
Tống Thụy Trì: “Ừm.”
Tống Thụy Trì không tiếp tục mời, xem ra chỉ là khách sáo một chút thôi.
Không bao lâu, cà phê đã pha xong.
Từ Nhĩ liếm môi, lại ho khan ở trong lòng.
“Tôi có một đứa em trai.” Từ Nhĩ tự nhận mình đã mở miệng rất tự nhiên.
Tống Thụy Trì giương mắt nhìn Từ Nhĩ.
Đại khái là do Từ Nhĩ không lập tức tiếp tục, Tống Thụy Trì hỏi: “Em trai gì?”
Từ Nhĩ: “Em họ, là con trai của chú tôi.”
Tống Thụy Trì: “Cậu ta làm sao?”
Từ Nhĩ quyết định trải đường trước: “Thằng bé cũng ở thành phố A, cũng là đại học A.”
“Cũng?” Tống Thụy Trì nắm lấy từ này.
Từ Nhĩ “A” một tiếng: “Tôi cũng tốt nghiệp đại học A.”
Tống Thụy Trì gật gật đầu.
Từ Nhĩ mím môi.
Hắn không tiếp tục hỏi.
Cậu không hỏi.
Tôi sẽ không nói sao?
“Anh muốn làm quen thằng bé không?” Từ Nhĩ nói.
Không đợi Tống Thụy Trì trả lời, Từ Nhĩ phủ định trước: “Không phải, haha.”
Làm thế nào đây.
Tống Thụy Trì cười: “Cậu muốn nói cái gì?”
Trong lòng Từ Nhĩ thở dài một tiếng, kệ đi.
“Em trai tôi thích anh.”
Động tác trên tay Tống Thụy Trì chậm rãi dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Từ Nhĩ.
Không khĩ tĩnh lặng vài giây, Tống Thụy Trì mới hỏi: “Cái gì?”