Sao Mà Vẫn Không Hiểu!

Chương 10

Trước Sau

break

Đã nói đến mức này rồi, Từ Nhĩ cảm thấy hiện tại muốn nói cái gì cũng được.

Cậu gật đầu với Tống Thụy Trì: “Đúng vậy, thằng bé rất thích anh, biết anh từ rất sớm trước đó rồi, là thần tượng đó.”

Tống Thụy Trì hỏi: “Sớm cỡ nào?”

Từ Nhĩ nghiêm túc suy nghĩ.

Từ Thần nhắc tới Tống Thụy Trì từ lúc nào?

“Có lẽ là…” Từ Nhĩ tính toán một chút: “Hai năm trước.”

Tống Thụy Trì: “Vậy cậu cũng biết tôi từ sớm rồi sao?”

Từ Nhĩ gật đầu: “Đúng vậy.”

Động tác trên tay Tống Thụy Trì đột nhiên ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Từ Nhĩ.

Từ Nhĩ: “Làm sao vậy?”

Tống Thụy Trì: “Cậu tới thêm Wechat của tôi là đã biết tôi là ai rồi?”

Từ Nhĩ “A” một tiếng: “Đúng vậy.”

Tống Thụy Trì tiếp tục: “Buổi sáng thì sao? Lúc ngắm mặt trời mọc.”

Từ Nhĩ: “Cái đó thì không có.”

Không biết đoạn đối thoại này có vấn đề gì, dường như Tống Thụy Trì hơi nhíu mày, hắn nhìn Từ Nhĩ, lại nhìn bó hoa Từ Nhĩ tặng ở trên bàn.

Sau đó hắn hỏi: “Em trai cậu biết chuyện của chúng ta không?”

Từ Nhĩ gật đầu: “Biết, thằng bé rất vui vẻ.”

Tống Thụy Trì cúi đầu cười, tiếp tục công việc trên tay.

Không biết là dùng hạt cà phê gì, đặc biệt thơm.

Giờ phút này, hình ảnh trước mắt Từ Nhĩ có thể đóng khung, thậm chí còn có thể trực tiếp lên TV làm quảng cáo, còn về vấn đề là quảng cáo gì...

Đều có thể, quảng cáo cà phê cũng có thể, quảng cáo quần áo cũng có thể, quảng cáo tay cũng có thể, thậm chí là không cần cố ý quảng cáo cái gì, phát sóng mỗi hắn lên cũng được.

Để không có vẻ như cố tình, Từ Nhĩ cố gắng an tĩnh vài phút.

Sau một lúc, cậu lại nói: “Em trai tôi muốn ảnh chụp có chữ ký của anh.”

Tống Thụy Trì cười: “Tôi nào có ảnh chụp có chữ ký.”

Từ Nhĩ vươn tay, khoa tay múa chân làm độngt ác giơ camera, hơi ưỡn người ra sau một chút: “Chụp tại chỗ, rửa tại chỗ, ký tại chỗ.”

Tống Thụy Trì thực sự phối hợp, giơ ly cà phê lên tạo dáng khi Từ Nhĩ khoa chân múa tay, đôi mắt nở nụ cười nhìn Từ Nhĩ, sau khi dừng lại một giây thì cầm lấy bút không khí, ký tên vào không khí.

Đoạn biểu diễn không tiếng động này trực tiếp chọc cười Từ Nhĩ.

Vị cà phê càng đậm, Từ Nhĩ đi lên trước tiếp cận: “Xong rồi sap?”

Tống Thụy Trì đưa ly đầu tiên trên tay cho Từ Nhĩ: “Xong rồi.” Hắn hỏi: “Cho đường không?”

Từ Nhĩ lắc đầu: “Không cho.”

Tống Thụy Trì: “Không tồi.”

Từ Nhĩ nghiêng đầu nhìn Tống Thụy Trì: “Anh cũng không cho đường à?”

Tống Thụy Trì: “Không cho.”

Rất vừa ý Từ Nhĩ, chờ đến khi Tống Thụy Trì đổ ly kia ra, Từ Nhĩ nhanh chóng nâng ly, cụng với Tống Thụy Trì một chút.

Một ngụm vào miệng, Từ Nhĩ vô cùng khẳng định mà like: “Dễ uống dễ uống.”

Tống Thụy Trì không chút gợn sóng, chỉ cười cười.

Từ Nhĩ lại uống thêm một ngụm: “Bạn bè của tôi không hiểu được việc tôi uống cà phê không cho đường.”

Tống Thụy Trì: “Cậu gặp được tôi rồi.”

“Đúng vậy.” Từ Nhĩ ngồi thẳng một chút: “Tôi gặp được anh rồi.”

Sự vui vẻ của Từ Nhĩ đặc biệt trực tiếp, đầu tiên là trên đôi mắt, khóe mắt cong cong biểu lộ rõ tâm tình lúc này của cậu.

Khi đang pha cà phê, Tống Thụy Trì cũng đã tắt đèn phòng khách, để lại bóng đèn trong quầy bar, còn mở nhạc.

Lúc này bầu không khí rất tốt, âm nhạc nhẹ nhàng chậm chạp vừa đủ cho bọn họ nói chuyện phiếm, ánh đèn lờ mờ cũng vừa đù để bọn họ nhìn thấy nhau, mèo cũng đã trèo lên quầy bar, không phá hư mà chỉ nằm bò, cái đuôi lắc lư trái phải.

“Vào buổi sáng ngắm mặt trời mọc, tôi nghe thấy cuộc đối thoại của anh với bạn.” Từ Nhĩ bất tri bất giác đã nghiêng người dựa vào.

(Bất tri bất giác: đột ngột, thình lình xảy ra không có ý định từ trước, thuận theo tự nhiên)

Tống Thụy Trì đang thu dọn tàn cục trên bàn: “Chúng tôi nói cái gì?”

Từ Nhĩ: “Bạn của anh mắng anh, nói mặt mọc ở đâu mà chả là mặt trời mọc, nhất định phải đến nơi xa như vậy để xem.”

Tống Thụy Trì: “Cậu ta biết cái gì chứ.”

Từ Nhĩ: “Đúng vậy, anh ta biết cái gì chứ.”

Vì thế, Từ Nhĩ hỏi: “Vậy vì sao anh lại muốn đến chỗ đó ngắm mặt trời mọc?”

Tống Thụy Trì lại nói: “Vậy còn cậu, vì sao cậu lại muốn đến chỗ đó ngắm mặt trời mọc?”

Đầu óc Từ Nhĩ muốn trả lời, nhưng đôi mắt cậu nhìn vào Tống Thụy Trì.

Sự đói diện này có cảm giác như hết thảy đều không cần nói.

Vì thế dưới hoàn cảnh an tĩnh như vậy, hai người nhìn nhau cười.

“Dường như chúng ta có chút giống nhau.” Từ Nhĩ thay đổi tư thế, chống đầu.

Tống Thụy Trì: “Chỉ một chút thôi sao?”

Đôi mắt của Từ Nhĩ lại cong cong: “Hai chút, ba chút, bốn chút, năm chút.”

Có chút hồ ngôn loạn ngữ, Tống Thụy Trì duỗi tay nhéo mặt Từ Nhĩ một chút.

(Hồ ngôn loạn ngữ: nói bậy, nói xàm)

“Anh làm gì mà cứ nhéo tôi vậy?” Từ Nhĩ áp tay lên chỗ bị nhéo.

Câu trả lời của Tống Thụy Trì là lại nhéo một chút.

Tống Thụy Trì: “Cho nhéo không?”

Theo lý mà nói là không cho.

Nhưng vậy mà Từ Nhĩ lại mở miệng trả lời: “Cho.”

Tống Thụy Trì không pha nhiều cà phê lắm, uống xong một ly, thời gian cũng không còn sớm.

Trong lòng Từ Nhĩ đương nhiên rất thích ngồi như vậy, có soái ca, có mèo đáng yêu, cậu có thể ngồi ngây ngốc như vậy cả một ngày không lặp lại.

Nhưng mà, nhưng mà.

Không biết đây là lần thứ mấy Từ Nhĩ chạm vào màn hình điện thoại rồi, cho đến khi cậu thấy thời gian đã điểm 11 giờ, cậu mới chậm rãi ngồi thẳng.

“Nên về nhà rồi.” Từ Nhĩ nói.

Tống Thụy Trì “Ừm” một tiếng, thu hồi tay từ đầu mèo.

Soso không có ai sờ, lập tức mở mắt.

Nhưng bởi vì buồn ngủ, nó rất nhanh đã nhắm mắt lại lần nữa.

“Tôi đưa cậu về.” Tống Thụy Trì nói.

Từ Nhĩ: “Ừm.”

Ngày hôm qua khi ngắm mặt trời mọc, Từ Nhĩ khẳng định không thể tưởng tượng được, chủ nhân của thanh âm nghe được trong lúc vô tình kia đang ở ngay bên cạnh cậu.

Cũng khẳng định không thể tưởng tượng được bây giờ cậu lại ngồi ở ghế phó lái trong chiếc SUV vội vàng chạy qua mí mắt cậu vào hôm đó.

Duyên phận thật kỳ diệu.

Danh sách bài hát trên xe Tống Thụy Trì giống như trong nhà, trên xe có mùi hương nhàn nhạt, đã là buổi đem an tĩnh, dường như không khí trên quầy bar vừa rồi đã kéo dài tới đây.

Chỉ có một điều không ổn, chính là khoảng cách giữa nhà bọn họ cũng không quá xa, mới hết ba bài hát, Từ Nhĩ đã tới nơi rồi.

Khoảnh khắc nhìn thấy cửa tiểu khu, trong đáy lòng Từ Nhĩ sinh ra cảm xúc hụt hẫng.

Nhưng cậu còn chưa phân tích được cảm xúc này thì xe của Tống Thụy Trì đã đi ngang qua cửa tiểu khu, dừng lại bên cạnh chỗ đỗ xe.

Từ Nhĩ suy đoán: “Anh muốn đưa tôi tới cửa à?”

“Ngữ khí này của cậu…” Tống Thụy Trì cởi dây an toàn: “Không cho sao?”

Từ Nhĩ: “Cho chứ, đương nhiên là cho, tôi chỉ đang thấy kinh ngạc thôi.”

Nói xong, Tống Thụy Trì tắt xe.

Động tác rất nhanh nhẹn, Từ Nhĩ cũng cởi dây an toàn: “Nếu tôi không cho thì sao?”

Tống Thụy Trì: “Tôi cứ đưa.”

Từ Nhĩ nở nụ cười: “Được được được.”

Chưa từng có người đưa Từ Nhĩ về đến cửa nhà.

Nhưng nếu người này là Tống Thụy Trì, Từ Nhĩ cũng có thể hiểu được.

Bởi vì bọn họ rất giống nhau, bọn họ thích làm cái gì, muốn làm cái gì đều không kỳ quái.

Đi được nửa đường, Tống Thụy Trì nhắc tới Từ Thần.

“Em trai cậu…” Dường như hắn đang suy nghĩ một chút: “Từ bỏ ảnh có chữ ký đi thôi, quá xấu hổ.”

Từ Nhĩ cười: “Nhất định phải có thì sao?”

Tống Thụy Trì quay đầu nhìn Từ Nhĩ, đột nhiên ôm lấy cậu, nắm mặt cậu từ bên kia.

Từ Nhĩ cười ra tiếng, trốn qua phía dưới cánh tay của Tống Thụy Trì.

Từ Nhĩ: “Đau.”

Tống Thụy Trì rất có ý từ mà dùng bàn tay ấn lên chỗ bị niết trên mặt Từ Nhĩ.

Tống Thụy Trì: “Tìm thời gian rảnh gọi em trai cậu ra ngoài cùng ăn cơm đi.”

Từ Nhĩ nhướng mi.

Đương nhiên là tốt, đương nhiên là tốt.

Từ Nhĩ lại mặt dày hơn chút: “Ảnh có chữ ký thì sao?”

Tống Thụy Trì: “Nhất định phải có à?”

Từ Nhĩ phát ra âm thanh khẳng định: “Ừm.”

Tống Thụy Trì vô cùng bất đắc dĩ: “Từ tiên sinh đã mở miệng, tôi còn có thể không cho sao?”

Từ Nhĩ: “Hai tấm đi, bổn Từ tiên sinh cũng muốn.”

Tống Thụy Trì: “Được được được.”

Bước chân của Từ Nhĩ cũng nhẹ nhàng hơn.

Tống Thụy Trì: “Vui vẻ như vậy à?”

Từ Nhĩ càng vui vẻ: “Đương nhiên.”

Tống Thụy Trì: “Vui vẻ vì có ảnh có chữ ký, hay là vui vẻ vì trêu chọc được tôi?”

Từ Nhĩ: “Đều có.” Cậu suy nghĩ: “Trêu chọc được anh càng vui vẻ hơn chút.”

Tống Thụy Trì: “Từ tiên sinh thật biết cách nắm bắt người khác.”

Từ Nhĩ không ngờ tới mình còn có bản lĩnh này, biểu tình càng vui vẻ: “Tôi nắm bắt được anh không?”

Tống Thụy Trì: “Cậu nói xem?”

Thêm mấy mét nữa chính là tòa nhà Từ Nhĩ ở, Từ Nhĩ vốn định chỉ đường, lại đột nhiên nhớ tới khi cậu uống say thì hai người đã đến nơi này rồi, lập tức ngậm miệng.

Quả nhiên Tống Thụy Trì vô cùng quen cửa quen nẻo mà đi theo cậu vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, Từ Nhĩ nhìn con số chậm rãi đi lên, cảm giác chán nản trong xe vừa rồi lại tăng lên.

Rất không thể hiểu được, cho nên đây chính là kết quả của việc đẩy nhanh một tình bạn hữu nghị sao, sẽ khó có thể tự kiềm chế như vậy?

Nếu bây giờ nói với Tống Thụy Trì vào nhà cậu ngủ thì Tống Thụy Trì sẽ nghĩ như thế nào?

Điên rồi.

Từ Nhĩ cười trong lòng.

Sau đó cậu đột nhiên cảm giác được tay Tống Thụy Trì chạm vào mình.

Từ Nhĩ rụt lại một chút theo bản năng, có lẽ là dựa vào quá gần, cậu thu tay vào trong túi quần.

Tới cửa nhà, Từ Nhĩ nhớ đến việc Tống Thụy Trì nói cậu uống nhiều quá quên mật mã.

“Lúc trước đưa mật mã cho một đồng nghiệp, nhờ người nọ lấy đồ giúp.” Từ Nhĩ cúi đầu ấn số: “Sau đó liền sửa lại.”

Giải thích xong thìm ở cửa, Từ Nhĩ xoay người: “Được rồi, cảm ơn Tống tiên sinh đã đưa tôi về nhà.”

Tống tiên sinh nói: “Không cần khách sáo.”

Từ Nhĩ nở một nụ cười thật tươi với Tống Thụy Trì: “Vậy ngủ ngon nhé.”

Giọng nói vang lên, đèn cảm ứng bật sáng.

Lần này, có một phần ký ức thuộc về thời khắc không tỉnh táo đột nhiên đâm vào trong đầu Từ Nhĩ.

Cũng là ở hành lang này, cũng là ánh sáng này, cũng là dáng vẻ này, cậu nhìn Tống Thụy Trì.

Nhưng cụ thể là cái gì, đầu óc vẫn không thể co cậu một hình ảnh rõ ràng.

“Ngủ ngon.”

Tống Thụy Trì cũng nói.

Nhưng Tống Thụy Trì nói xong lại không rời đi, hai người đối diện nhau trong đêm đen.

Rồi sau đó, tay Từ Nhĩ bị bắt lấy.

Tống Thụy Trì tiến lên một bước về phía cậu, đi tới trước mặt cậu.

Bởi vì càng lúc càng gần, Từ Nhĩ ngửa đầu lên một chút, cậu nhìn ánh mắt đang nhìn mình của Tống Thụy Trì, từ đối diện đến dần dần đi xuống.

Tiếp theo Tống Thụy Trì nghiêng đầu, cúi đầu.

Từ Nhĩ cũng cúi đầu theo, cậu không biết Tống Thụy Trì đang nhìn cái gì, cậu cũng nhìn về phương hướng kia.

“Làm sao vậy?” Từ Nhĩ hỏi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc