Từ Nhĩ giậm chân để đèn sáng lên, lại hỏi Tống Thụy Trì một câu: “Làm sao vậy?”
Tống Thụy Trì buông tay Từ Nhĩ ra, lắc đầu nói: “Không có việc gì.” Tay hắn nhẹ nhàng chụp trên đầu Từ Nhĩ: “Trở về đi.”
Từ Nhĩ lùi một bước vào trong cửa: “Về đến nhà thì nói một tiếng.”
Tống Thụy Trì: “Được.”
...
Sau khi về phòng, việc đầu tiên Từ Nhĩ làm là sửa lại bản thảo.
Chuyện thứ hai, cậu nói chuyện Tống Thụy Trì muốn cùng nhau ăn cơm cho Từ Thần biết,
“Thật vậy sao thật vậy sao thật vậy sao?”
Từ Thần trực tiếp gọi điện thoại đến: “Hai người nói như thế nào?”
Từ Nhĩ khái quát đơn giản một chút: “Anh nói muốn ảnh có chữ ký, anh ấy nói không có thứ này, quá xấu hổ, sau đó liền nói có rảnh thì cùng nhau ăn cơm.”
Từ Thần: “Thật tốt thật tốt.”
Từ Nhĩ “A” một tiếng: “Cũng sẽ có ảnh có chữ ký.”
“Quá tốt! Quá tốt!” Từ Thần vui vẻ đến không được: “Anh là anh của em, anh là anh ruột của em!”
Từ Nhĩ: “Anh vốn là anh của em.”
Khi nói chuyện, Wechat xuất hiện thông báo, Tống Thụy Trì nói hắn về đến nhà rồi.
“A, đúng rồi.” Từ Thần ở bên kia nói: “Anh biết Tống Thụy Trì là cái kia không?”
Từ Nhĩ đang trả lời tin nhắn của Tống Thụy Trì: [Được, ngủ ngon.]
Tống Thụy Trì: [Ngủ ngon.]
“Cái gì?” Từ Nhĩ rời khỏi giao diện nói chuyện phiếm với Tống Thụy Trì, mới cảm giác được lời Từ Thần vừa mới nói: “Em nói cái gì?”
Từ Thần: “Hahaha, không có gì không có gì.” Cậu tò mò hỏi: “Khi nào chúng ta ăn cơm?”
Từ Nhĩ: “Không biết, anh không hỏi.”
Từ Thần: “Không phải là chỉ thuận miệng nói thôi chứ.”
“Hẳn là không đâu.” Từ Nhĩ nói xong lại bổ sung: “Sẽ không đâu.”
Từ Thần: “Vậy lúc nào anh thám thính một chút để em chuẩn bị cho tốt.”
Từ Nhĩ: “Em muốn chuẩn bị gì?”
Từ Thần: “Lâu rồi em chưa cắt tóc, phải làm kiểu tóc mới, mua thêm quần áo, lâu rồi em không mua quần áo mơi.”
Từ Nhĩ cười rộ lên: “Long trọng vậy à.”
Từ Thần: “Cần thiết mà, cái này gọi là tôn trọng.”
Từ Nhĩ: “Được được được.”
Nói đến mua quần áo.
Từ Nhĩ hỏi: “Em đi đâu mua quần áo?”
Từ Thần: “Trên mạng đó, nếu không thì sao.”
Từ Nhĩ: “Không có nếu không.”
...
Cúp điện thoại, Từ Nhĩ đi tắm rửa sạch sẽ.
Sau đó cậu phát hiện Tống Thụy Trì gửi tin nhắn cho mình.
Là một tấm ảnh, chụp đôi tai nge nằm trên sô pha trong nhà Tống Thụy Trì.
Đương nhiên là Từ Nhĩ biết Tống Thụy Trì gửi cái này có ý gì, đây chính là tai nghe của cậu.
Hẳn là rơi khói túi, bảo sao lúc trở về cậu thấy hơi kỳ quái.
Từ Nhĩ nhắn hai chữ: [Ái chà.”
Tống Thụy Trì cũng trả lời cậu: [Ái chà.]
Từ Nhĩ: [Để xem hôm nao tôi tới lấy.]
Tống Thụy Trì: [Bình thường cần dùng không?]
Từ Nhĩ: [Bình thường, ngẫu nhiên nghe nhạc thì dùng.]
Tống Thụy Trì: [Được.]
Tống Thụy Trì lại nói: [Cho nên ngủ ngon là giả à?]
Từ Nhĩ bật cười: [Không phải anh cũng nói ngủ ngon sao?]
Tống Thụy Trì: [Trả đũa à?]
Từ Nhĩ nằm lên giường: [Nào có, buổi tối còn không chó nói ngủ ngon sao?]
Tống Thụy Trì: [Còn hợp tình hợp lý nhỉ?]
Từ Nhĩ: [À.]
Từ Nhĩ: [Người tốt nhà ai mới 11 giờ đã ngủ chứ.]
Tống Thụy Trì: [Bình thường người tốt Từ ngủ vào lúc mấy giờ?]
Từ Nhĩ: [12 giờ hơn.]
Từ Nhĩ: [Nhưng nếu phải xử lý bản thảo thì sẽ thức đêm.]
Từ Nhĩ: [Còn bình thường thì là 12 giờ hơn.]
Tống Thụy Trì: [Vậy người tốt Tống thì sao?]
Từ Nhĩ trực tiếp bật cười thành tiếng.
Tống Thụy Trì thật sự thú vị.
Từ Nhĩ trực tiếp dùng lại những lời này: [Vậy người tốt Tống thì sao?]
Tống Thụy Trì: [Trễ hơn cậu.]
Tống Thụy Trì: [Chỉ một chút thôi.]
Tống Thụy Trì lại nói: [Có được thời gian làm việc và nghỉ ngơi buổi tối của Từ tiên sinh rồi.]
Từ Nhĩ: [Tôi cũng có được thời gian làm việc và nghỉ ngơi buổi tối của Từ tiên sinh rồi.]
Tống Thụy Trì: [Được được được.]
Xem đi.
Từ Nhĩ cũng rất thú vị.
Cậu vốn muốn nói có được thời gian làm việc và nghỉ ngơi buổi tối của Tống tiên sinh rồi, nhưng cậu lười gõ tên của Tống Thụy Trì thay thế vào chỗ đó, sau khi thêm hai chữ thì cảm thấy dường nhưu càng thích hợp hơn.
Thật vui.
Ai mà không phải một người thú vị chứ.
Từ Nhĩ: [Em trai tôi biết sắp có được ảnh có chữ ký của Tống Thụy Trì thì đặc biệt vui vẻ.]
Tống Thụy Trì: [Vinh hạnh của tôi.]
Tống Thụy Trì: [Sẽ chọn một bức ảnh đẹp.]
Từ Nhĩ: [Tống tiên sinh nói đùa gì vậy.]
Từ Nhĩ: [Không phải anh tùy tiện chọn một tấm cũng đẹp rồi sao.]
Tống Thụy Trì: [Miệng ngọt như vậy à?]
Từ Nhĩ: [Ăn ngay nói thật thôi.]
Từ Nhĩ: [Đúng rồi, em trai tôi còn hỏi khi nào ăn cơm.]
Dường như Tống Thụy Trì bên kia suy nghĩ một hồi: [Buổi tối thứ bảy có rảnh không?]
Từ Nhĩ nhìn thời gian, hôm nay mới là thứ hai.
Từ Nhĩ: [Từ từ, tôi hỏi một chút.]
Vì thế cậu chuyển mấy câu đối thoại này cho Từ Thần.
Từ Thần: [!!!!!! Có rảnh có rảnh có rảnh!]
Từ Nhĩ trở lại giao diện của Tống Thụy Trì: [Có thể, chúng tôi rảnh.]
Tống Thụy Trì: [Được.]
Rời khỏi giao diện nói chuyện phiếm với Tống Thụy Trì, Từ Nhĩ vào nhóm công ty.
Ăn dưa một chút, buổi tối có hai trưởng phòng cãi nhau, trước khi tắm rửa, Từ Nhĩ còn thấy bọn họ nhắn tin trong nhóm.
Nhưng lúc này đã nghỉ rồi, Từ Nhĩ lướt lên trên, thì ra là lãnh đạo tới rôi, khuyên can một chút.
Trừ việc sự thú vị, Từ Nhĩ còn thích ăn dưa.
Mặt ngoài là “ai cũng không liên quan đến lão tử”, “người sống chớ lại gần”, sau lưng thì dưa gì cũng phải nghe lén một chút.
Trên thế giới này có nhiều người không giống nhau như vậy, mỗi con người khác nhau đều có thể va chạm tạo thành nhiều ngọn lửa không giống nhau, cậu đặc biệt tò mò với từng chuyện này.
Nguyên nhân của cuộc cãi vã hôm nay là một chuyện rất nhỏ, trưởng phòng A nhờ một nhân viên của trưởng phòng B chạy việc vặt, chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng bởi vì hai trưởng phòng này vốn dĩ không hợp nhau, vì thế cứ vậy mà cãi nhau.
Một người nói dựa vào cái gì mà dùng người ở phòng chúng tôi, phòng các người không có ai sao, một người nói chuyện không lớn dến mức như thế, sao phải nhỏ mọn như vậy. Lấy chuyện này làm trung tâm, lấy ân oán suốt nửa năm làm bán kính, dưa sinh dưa, ăn dưa cả đêm.
Không thể không nói, mồm mép của hai vị trưởng phòng đều rất lợi hại, ồn ào đến vậy cũng không quá khó coi, trong sự lịch sẽ mang dấu ấn châm chọc, trong sự châm chọc lại kéo theo sự giẫm đạp, vô cùng xuất sắc.
Lướt hết 99+ tin nhắn trong nhóm, đã đến 12 giờ.
Từ Nhĩ chuẩn bị đi ngủ.
Cậu ấn mở Weibo, sau khi vô thức lướt trong vài giây, đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Vì thế cậu ấn thanh tìm kếm, gõ “Tống Thụy Trì.”
Hay lắm, cái gì cũng không có.
Đang muốn từ bỏ, cậu lại nhớ tới một việc.
Vì thế cậu lại ấn mở Weibo của Từ Thần.
Quả nhiên, trong hơn 300 tài khoản được Từ Thần follow, tìm được Tống Thụy Trì.
Tên Weibo là “Liễu Chi Nhất Thất”, avatar là logo phòng làm việc, nếu không phải Từ Nhĩ biết phòng làm việc của Tống Thụy Trì, cậu nhất định sẽ xem nhẹ tài khoản này.
Từ Nhĩ ấn vào.
Mấy bài đăng Weibo gần đây có chút không thú vị, Từ Nhĩ trực tiếp ấn mở album.
Album tốt hơn rất nhiều, bên trong có rất nhiều ảnh chụp Tống Thụy Trì làm việc.
Từ Nhĩ cũng biết được Từ Thần có nhiều ảnh của Tống Thụy Trì như vậy là từ đâu ra.
Vì thế trong thời gian vốn để đi ngủ, Từ Nhĩ chôn mình trong album của Tống Thụy Trì.
Có ảnh hắn điêu khắc gỗ, có ảnh hắn vẽ tranh, có ảnh hắn ở tiệc rượu.
Từ Nhĩ lướt luotwx, ấn vào một tấm Tống Thụy Trì đang điêu khắc gỗ, phóng to ra.
Người này làm việc nghiêm túc đến nhíu mày, Từ Nhĩ cũng phát hiện, nơi hắn cầm dao có vết chai.
Móng tay cắt rất ngắn, tròn tròn.
Từ Nhĩ đang xem nghiêm túc, trên màn hình đột nhiên có thông báo.
Hay lắm, là tin nhắn từ Tống Thụy Trì.
Từ Nhĩ như bị bắt tại trận, lần này, một luồng nhiệt khí ập xuống từ đỉnh đầu, tập kích toàn thân cậu.
Nóng quá.
Tin nhắn của Tống Thụy Trì chỉ có hai chữ.
[Ngủ ngon.]
Từ Nhĩ nhanh chóng thu hỏ hình ảnh, nhưng trước khi rời khỏi Weibo, cậu lưu tấm ảnh này lại.
Sau đó mới vào Wechat.
Từ Nhĩ: [Ngủ ngon.]
Haha, lần ngủ ngon thứ một trăm trong ngày.
Tống Thụy Trì: [Ngủ ngon thật hay ngủ ngon giả?]
Từ Nhĩ: [Ngủ ngon thật, muốn đi ngủ rồi.]
Từ Nhĩ: [Nhưng anh là ngủ ngon giả.]
Tống Thụy Trì: [Tôi cũng lập tức là sự thật đây.]
Tống Thụy Trì: [Được, ngủ đi.]
Từ Nhĩ: [Được.]
Nói ngủ liền ngủ, Từ Nhĩ buông điện thoại rồi nhắm hai mắt lại.
...
Ở một bên khác, Tống Thụy Trì cũng chuẩn bị buông điện thoại, đúng lúc này, Weibo của hắn có thông báo like.
Đây là Weibo phòng làm việc, bình thường thì hắn sẽ không để ý tới thông báo thế này, nhưng đôi mắt hắn lại nhìn thấy...
[Từ Tiểu Nhĩ like cho bạn]
Tống Thụy Trì ấn thông báo này để vào Weibo, thấy được là 5 phút trước, chính là một tấm ảnh hắn điêu khắc gỗ.
Từ Tiểu Nhĩ.
Tống Thụy Trì ấn vào tài khoản Weibo Từ Tiểu Nhĩ này.
Không cần hoài nghi, chính là Từ Nhĩ, bài đăng đầu tiên trên Weibo chính là tấm ảnh tốt nghiệp nghiên cứu sinh của cậu.
Tống Thụy Trì cười.
Từ Tiểu Nhĩ không follow hắn, nhưng lại ấn like.
Bài đăng thứ hai trên tài khoản Weibo Từ Tiểu Nhĩ là một email nhậm chức, cậu nói: [Sắp trở thành người làm công rồi]
Mười mấy bình luận, tất cả đều dùng cùng một kiểu nói: [Cố lên]
Tống Thụy Trì ấn vào từng tài khoản trong khu bình luận, có tài khoản tên là [Đừng chắn đường lão tử], có follow phòng làm việc.
Tìm được em trai Từ Nhĩ rồi.
Hắn còn muốn tiếp tục xem Weibo, điện thoại đột nhiên reo lên.
Người gọi [Thạch Tử Diệc].
Tống Thụy Trì rời khỏi Weibo vị em trai này, bắt máy.
“Chưa ngủ sao?” Thanh âm bên kia rất nhỏ.
Tống Thụy Trì: “Có việc thì nói.”
Thạch Tử Diệc: “Một người hay hai người?”
Tống Thụy Trì lập tức biết được ý đồ của đối phương: “Một.”
Thạch Tử Diệc thở dài: “A…”
Thạch Tử Diệc: “Nghe nói ngày hôm qua tiểu soái ca ngủ ở nhà cậu.”
Cậu nói lời này xong, đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh siêu lớn: “Cậu trực tiếp nói tên mình ra đi!”
Thạch Tử Diệc vui tươi hớn hở: “Nghe nói tối nay hai người cũng hẹn hò à?”
Tống Thụy Trì: “Muốn hỏi cái gì?”
“Ai nha, không phải bọn mình tò mò sao.” Thạch Tử Diệc bên kia bắt đầu rồi: “Hả? Tống, Tống Tống, Tống Tống Tống.”
Tống Thụy Trì: “Đừng gọi.”
Thạch Tử Diệc “Ai nha” một tiếng: “Chưa từng yêu đương đó mà.”
Tống Thụy Trì cười: “Cút đi.”
Thạch Tử Diệc cũng cười: “Cái này không phải, cậu không giống.”
Tống Thụy Trì: “Mình không giống chỗ nào?”
Thạch Tử Diệc: “Cậu chính là không giống, cho nên tình huống hiện tại là như thế nào?”
Tống Thụy Trì: “Không có tình huống.”
Thạch Tử Diệc “Chậc” một tiếng: “Cậu đừng im lặng không nói gì, mấy anh trai đây đều kiên cường hậu thuẫn cho cậu, có chuyện gì thì chia sẻ trong nhóm, bọn mình đưa ra ý kiến giúp cậu.”
Tống Thụy Trì: “Không.”
Thạch Tử Diệc: “Đừng như vậy chứ.”
Tống Thụy Trì: “Mấy cậu cho ý kiến hay xem náo nhiệt?”
Thạch Tử Diệc: “Sao cậu có thể nghĩ bọn mình như vậy chứ, bọn mình rất quan tâm cậu, cậu còn không biết sự thật lòng của mấy anh trai đây à?”
Tống Thụy Trì: “Ừm ừm ừm.”
Thạch Tử Diệc: “Âm dương quái khí cái gì vậy?”
Thạch Tử Diệc nói xong, điện thoại của cậu đã truyền đến âm thanh thông báo.
Tống Thụy Trì đã gửi tin nhắn vào nhóm mà Thạch Tử Diệc vừa nói.
Thạch Tử Diệc ấn mở xem, là ảnh chụp một bó hoa.
“Cái gì vậy?” Thạch Tử Diệc hỏi xong thì lập tức hiểu ra: “Cậu ấy tặng à?”
Tống Thụy Trì: “Ừm.”
Thạch Tử Diệc lập tức tiếp thu: “Ừm ừm ừm.”
Tống Thụy Trì cười: “Còn có việc không?”
Thạch Tử Diệc: “Là ngày gì mà cậu ấy tặng cho cậu?”
Tống Thụy Trì: “Không biết.”
“Không biết?” Thạch Tử Diệc nói đầy kỳ quái, sau đó hỏi: “Nói đi, đến bước nào rồi?”
Trong đầu Tống Thụy Trì đột nhiên hiện ra hình ảnh người nào đó ở trước cửa nhà.
Tống Thụy Trì không cười: “Cúp đây.”
Thạch Tử Diệc: “Này, đừng…”
“Đã…”