Vào buổi tối cuối cùng trong kỳ nghỉ nhỏ của Từ Nhĩ, cậu hẹn một nhóm bốn người cùng đi ăn cơm.
Nghĩ đến cũng đã lâu rồi mới tề tụ cùng nhau như vậy, đã lâu không ăn cơm chung, mọi người nói chuyện không ngừng, giống như người rừng vừa rời khỏi núi vậy.
Hoặc là nói vật tụ họp theo loài, ai mà không phải người thích ăn dưa chứ, ăn xong một bữa cơm, Từ Nhĩ nghe được kết cục sau hai tháng theo đuổi người ta của bạn cùng phòng Từ Thần, nghe được anh chàng làm màu trong vòng bạn bè của Trần Nam gần đây lại làm gì, nghe được phần kế tiếp câu chuyện bắt tiểu tam của người bạn của Kha Lâm, thuận tiện cũng cống hiện chuyện về hai vị trưởng phòng trong công ty mình.
Ăn cơm xong, bọn họ trực tiếp đi lên trung tâm thương mại trên tầng.
Theo như quá khứ, mục đích của bọn họ hẳn là khu trò chơi ở tầng 2, nhưng tối nay Từ Nhĩ lại dẫn đầu đưa bọn họ lên tầng 3.
Rời khỏi thang cuốn, ba nam sinh mới phản ứng lại.
Trần Nam: “Chà, sao lại tới nơi này?”
Kha Lâm: “Không quá chú ý.”
Từ Thần: “Vậy đi xuống đi.”
Từ Nhĩ ngăn cản bọn họ: “Không đi xuống, mình mua vài bộ quần áo.”
Ba người muốn quay lại rồi thôi.
Trần Nam hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn mua quần áo?”
“Tới cũng tời rồi.” Từ Nhĩ suy nghĩ rồi nói: “Đổi mùa thôi.”
Kha Lâm gật đầu: “Cũng đúng, vậy mình cũng xem thử.”
Trần Nam: “Vậy mình cũng xem.”
Từ Thần: “Nếu các anh trai đều xem thì em trai cũng có thể xem.”
Từ Thần lại nói: “Nhưng em cũng thực sự muốn mua quần áo mới, vốn muốn mua trên mạng.”
Trần Nam: “Sao hả, cậu có chuyện lớn gì à?”
Từ Thần còn háo hức hơn Từ Nhĩ: “Thứ bảy phải đi ăn với Tống Thụy Trì.”
Trong đây, người duy nhất không hiểu gì là Kha Lâm: “Tống Thụy Trì gì? Cậu còn không phải là Tống Thụy Trì à?”
Từ Thần: “Là Tống Thụy Trì thật.”
Kha Lâm hiểu ra một chút: “Ái chà, mấy ngày không gặp, cậu đã quen được Tống Thụy Trì rồi à?”
Lúc này Từ Thần biết cách lui về phía sau: “Anh trai của em, anh ấy giúp em quen.”
Ánh mắt nghi hoặc của Kha Lâm chuyển tới trên mặt Từ Nhĩ.
Từ Nhĩ: “Haha, không cẩn thận quen được.”
Trần Nam giơ tay: “Tính thêm cả mình.”
Kha Lâm: “Hả? Cậu cũng biết việc này?”
Từ Thần nể tình giải thích: “Hai người bọn họ cùng đi xin Wechat, thêm anh của em.” Cậu còn vô cùng kiêu ngạo mà bổ sung: “Anh trai em còn ngủ một lần ở nhà Tống Thụy Trì đấy.”
“Hả?” Lần này thì Trần Nam và Kha Lâm cùng nhau kinh ngạc.
“Hai người còn từng cùng nhau ngủ?”
“Cậu còn ở trong nhà anh ta?”
Từ Nhĩ gật đầu: “Đúng.”
Trần Nam tiến sát lại gần Từ Nhĩ: “Tình huống là như thế nào, có quan hệ tốt như vậy với Tống Thụy Trì sau lưng mình.”
“Cũng bình thường.” Từ Nhĩ suy nghĩ: “Nói ngắn gọn chính là, ngẫu nhiên gặp được anh ấy.”
Kha Lâm: “Ngẫu nhiên gặp được rồi đến nhà người ta ngủ?”
Từ Nhĩ cười: “Không phải, tôi uống quá nhiều nên ngủ quên.”
Trần Nam khiếp sợ: “Cái gì, cậu còn đi uống rượu với người ta?”
Từ Nhĩ: “À…”
Sao càng nói càng lạ vậy.
Xem ra nói ngắn gọn là không được, vì thế trong thời gian kế tiếp, Từ Nhĩ chọn tin tức quan trọng, nói cho mọi người biết về một ít việc liên quan tới Tống Thụy Trì trong mấy ngày nay.
Ba người nghe xong thì phản ứng.
Trần Nam: “Lego máy đánh chữu! Có thể đánh ra chữ không?”
Kha Lâm: “Cậu thật sự tìm được người uống cà phê không cho đường rồi.”
Từ Thần: “Em nói mà, anh ấy rất tuấn tú, người thật càng đẹp hơn đúng không?”
Từ Nhĩ đáp lại từng câu.
“Không thể đánh chữ.”
“Mấy cậu không hiểu được cà phê không cho đường.”
“Thực sự đẹp hơn.”
Trả lời xong, Từ Nhĩ liền tìm tới mục tiêu đầu tiên trong tối nay của mình, cậu đi nhanh hơn, dẫn ba người còn lại vào tiệm quần áo cho nam.
Cái áo gió cậu nhìn trúng được dùng làm mẫu ở cửa, vô cùng may mắn là khi cậu sờ thử chất vải, chính là cảm giác này.
Sau khi nhờ nhân viên bán hàng gỡ xuống, ba người còn lại liếc nhìn giá cả, lập tức lộ vẻ khó xử.
Nhưng sau khi Từ Nhĩ mặc cái áo lên, ba người gần như là trăm miệng một lời.
“Mua!”
Từ Nhĩ vô cùng thoải mái, vào cửa hàng chưa đến 10 phút đã cầm lấy cái áo, hơn nữa bởi vì vừa rồi nước chấm dính vào áo khoác, cậu trực tiếp thay ra, cất áo cũ vào túi.
“Phải nói chứ, thật sự rất thích hợp với cậu.”
Ra khỏi cửa hàng, Trần Nam không nhịn được mà đánh giá.
Kha Lâm đuổi kịp: “Đúng vậy, bình thường thấy cậu luôn mặc phong cách vận động, đột nhiên lần này cảm thấy cậu trưởng thành hơn không ít.”
Từ Nhĩ cười một chút.
Từ Thần: “Sao lại đổi phong cách này thế?”
Từ Nhĩ có chút ngượng ngùng: “Tùy tiện suy nghĩ lại thôi.”
Trần Nam đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Không phải là cậu giấu bọn mình có người cậu thích chứ?”
Từ Nhĩ: “Sao có thể.”
Trần Nam nhướng mày: “Thật sự không có à?”
“Thật sự không có.” Từ Nhĩ bất đắc dĩ: “Có chuyện gì của mình mà các cậu không biết chứ.”
Trần Nam: “Cũng đúng.”
Mua áo gió rất thuận lợi, mua áo ngủ cũng thuận lợi.
Khi trả tiền, rất vừa vặn, trên điện thoại xuất hiện tin nhắn của Tống Thụy Trì.
Cũng là lần này, cậu cảm nhận được cái gọi là có quan hệ tốt trong miệng Trần Nam.
Dường như thực sự không tệ lắm.
Tin nhắn gần nhất là 1 giờ trước, Từ Nhĩ chụp bánh Ciba ăn khá ngon cho Tống Thụy Trì xem.
Có lẽ là bên kia đang bận, lúc này mới trả lời.
Hắn nói: [Nhìn là biết rất ngon.]
Từ Nhĩ: [Siêu cấp ngon!]
Tống Thụy Trì lại nói: [Tay hơi khô.]
Từ Nhĩ phóng đại ảnh chụp, phát hiện ngón tay lọt vào ống kính có phần da bị bong..
Xác thật rất khô, Từ Nhĩ nhìn tay của chính mình, không chỉ có da bong, mu bàn tay cũng hơi nứt ra rồi.
Từ Nhĩ: [Tôi trực tiếp xé xuống.]
Tin nhắn của Tống Thụy Trì tới rất nhanh: [Đừng.]
Từ Nhĩ: [Vì sao?]
Tống Thụy Trì: [Rất đau.]
Từ Nhĩ nở nụ cười: [Tôi trực tiếp xé đến bả vai.]
Tống Thụy Trì: [Tôi chết đây.]
Từ Nhĩ: [Hahaha.]
Từ Nhĩ: [Được rồi, không động.]
Tống Thụy Trì: [Dúng bấm móng tay mà cắt.]
Từ Nhĩ: [Được được được, trở về sẽ dùng.]
Từ Nhĩ nhắn xong thì ngẩng đầu, muốn nói cái gì đó, lại phát hiện ra mọi người đều đang nhìn mình.
Từ Nhĩ sửng sốt: “Hả?”
Ba người híp mắt lại, nhếch miệng, sờ cằm.
Từ Nhĩ cười: “Làm gì đó?”
Trần Nam xuất kích trước: “Nói chuyện với ai đó?”
Kha Lâm tiếp lời: “Cười thành như vậy.”
Từ Nhĩ nhéo mặt một chút: “Mình cười à?”
Được rồi, hình như là có cười.
Từ Thần: “Ai thế?”
Từ Nhĩ trực tiếp nói, còn giơ điện thoại ra phía trước, tỏ vẻ trong sạch: “Không có ai, là Tống Thụy Trì.”
Trần Nam “Ha” một tiếng: “Mình đã nói là quan hệ tốt mà, cậu còn không thừa nhận.”
Từ Nhĩ phản bác: “Mình không thừa nhận sao?”
Trần Nam nghẹn lại, quay đầu hỏi Kha Lâm: “Cậu ấy hừa nhận à?”
Kha Lâm lập tức không có hứng thú: “Không biết, bây giờ về nhà sao?”
Từ Thần: “Về thôi, tối nay em ngủ sớm, phải về rồi.”
Kha Lâm: “Bạn gái mình cũng kêu mình về sớm một chút.”
Trần Nam: “Có bạn gái thì ghê gớm à?”
Kha Lâm đắc ý: “Còn không phải sao.”
Trần Nam âm dương quái khí: “Bạn gái mình cũng kêu mình về sớm một chút.”
Kha Lâm: “Lêu lêu lêu.”
Đang nói chuyện, Từ Thần đột nhiên quay lại: “Anh! Anh nói gì với Tống Thụy Trì thế, cười thành như vậy?”
Từ Nhĩ “A” một tiếng, cho Từ Thần xem tay của mình: “Anh nói với anh ấy là anh chuẩn bị xé phần da này, xé từ đây đến bả vai.”
“Eo!”
Ba người đồng thời phát ra âm thanh ghét bỏ.
Từ Nhĩ nở nụ cười.
Trừ bỏ Từ Nhĩ, ba người đi theo cậu đều mua mấy bộ đồ đổi mùa, mọi người ra khỏi trung tâm thương mại.
Phương hướng của mỗi người khác nhau, trường học của Từ Thần ở xa nên cậu đi tàu điện ngầm, Kha Lâm tự mình gọi xe, Trần Nam và Từ Nhĩ đi một chiếc.
Mới vừa lên xe, Từ Nhĩ đã nhận được tin nhắn của Tống Thụy Trì.
Tống Thụy Trì hỏi cậu: [Về nhà chưa?]
Từ Nhĩ chụp cảnh tượng ngoài cửa sổ cho Tống Thụy Trì: [Đang trên đường.]
Tống Thụy Trì: [Lát nữa tôi sẽ đi qua cửa tiểu khu của cậu.]
Tống Thụy Trì: [Trả tai nghe lại cho cậu, có tiện không?]
Từ Nhĩ: [Được.]
“Lại là Tống Thụy Trì à?”
Buông điện thoại, Trần Nam bên cạnh lập tức hỏi.
Từ Nhĩ: “Đúng vậy.”
Trần Nam: “Sao lại giống như báo cáo cho người yêu vậy, còn chụp phong cảnh ngoài cửa sổ cho anh ta.”
Từ Nhĩ: “Lát nữa anh ấy đi qua tiểu khu của mình, mấy hôm trước mình để quên tai nghe ở nhà anh ấy.”
Trần Nam gật đầu, không nhắc đến Tống Thụy Trì nữa, lại đọt nhiên nói: “Tiểu học muội theo đuổi cậu kia hiện tại thế nào?”
Từ Nhĩ bất đắc dĩ: “Chuyện từ bao giờ rồi, bây giờ cô ấy tốt nghiệp về nhà làm việc rồi.”
Trần Nam: “Từ bỏ rồi à?”
Từ Nhĩ: “Không liên lạc.”
Trần Nam: “Rất xinh đẹp đó.”
Từ Nhĩ gật đầu đồng ý: “Đúng là khá xinh đẹp.”
Trần Nam cười: “Mình phát hiện con người cậu…”
Từ Nhĩ: “Mình làm sao?”
Trần Nam: “Vì sao cậu không thích cô ấy?”
Đến phiên Từ Nhĩ cười: “Cái này cũng cần có lý do sao?”
Trần Nam: “Mình thấy rõ ràng là cậu cảm thấy cô ấy khá tốt.”
“Cô ấy khá tốt chính là sự thật khách quan.” Từ Nhĩ không hiểu: “Cô ấy thực sự rất ưu tú, trong ngoài đều tốt, hiện tại cô ấy đang làm công việc chọn 1 trong 100 đấy, nhìn mặt ngoài cũng rất lợi hại.”
Trần Nam nhìn Từ Nhĩ: “Cậu có tâm không vậy?”
Từ Nhĩ cười: “Mình làm sao?”
Trần Nam nhìn ngoài cửa sổ: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Xe đi tới trước cửa tiểu khu của Trần Nam, 5 phút sau cũng đến cửa tiểu khu của Từ Nhĩ.
Vừa xuống xe, Từ Nhĩ đã thấy được chiếc SUV quen thuộc kia, cậu cầm túi chạy chậm qua đó, nhưng vừa chạy đã cảm thấy có chút không thích hợp.
Từ từ.
Cậu đang mặc áo gì ấy nhỉ?
Không kịp nữa rồi, Tống Thụy Trì đã xuống xe.
Từ Nhĩ trực tiếp dừng lại tại chỗ, cũng cảm nhận được sức nóng của thân thể vì xấu hổ, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu.
Tự hỏi, nếu thấy một người bạn mặc áo giống như mình vào hai ngày trước thì sẽ có cảm giác gì.
Haha.
Chỉ là sợ hãi như vậy cũng không phải biện pháp, Từ Nhĩ căng da đầu đi qua.
Sao có thể không phải là cậu vốn dĩ đã có kiểu quần áo như thế này chứ!
Đừng chột dạ!
“Chào, chào buổi tối.”
Từ Nhĩ nói xong lời này thì ho hai tiếng.
Đừng chột dạ!
Tống Thụy Trì: “Chào buổi tối.”
Tống Thụy Trì đưa cái túi trong tay qua.
Là một cái túi quá lớn để đựng tai nghe, quả nhiên khi Từ Nhĩ nhận lấy thì trọng lượng cũng không giống tai nghe.
“Cái gì vậy? Từ Nhĩ nhìn vào bên trong.
Tống Thụy Trì nói: “Máy phun sương.”
“Máy phun sương?” Từ Nhĩ ngẩng đầu: “Hả?”
Tống Thụy Trì: “Thành phố A hơi khô.”
Từ Nhĩ lập tức hiểu ra.
Vậy thì hài hước một chút đi.
Cậu chậm rãi giơ tay lên, biểu diễn một màn bóc da trên tay cho Tống Thụy Trì.
Nhưng cậu còn chưa đựng tới ngón tay thì đã bị Tống Thụy Trì giữ tay lại.
Tống Thụy Trì: “Tha cho tôi đi.”
Từ Nhĩ cười rộ lên: “Hahaha.”
Tống Thụy Trì: “Máy phun sương này giống của tôi, cũng không tệ lắm.”
Từ Nhĩ nói một câu “Vậy được rồi” ở trong lòng, lại nhìn vào máy phun sương.
Sau đó cậu thấy được tai nghe bên cạnh máy phun sương.
Không chỉ là cái tai nghe không.
Từ Nhĩ lấy ra, thấy nó có thêm vỏ ngoài.
Từ Nhĩ: “Hửm?”
Tống Thụy Trì: “Cũng giống của tôi.”
Từ Nhĩ nở nụ cười: “Anh nhất định phải để tôi dùng đồ giống anh sao?”
Tống Thụy Trì: “Cậu không thích à?”
Từ Nhĩ muốn nói gì đó, nhưng Tống Thụy Trì đã liếc thấy áo gió của cậu.
Được rồi.
Được rồi được rồi.
Không chỉ có cái áo gió này thôi đâu Tống tiên sinh, trong túi còn có bộ đồ ngủ giống của cậu.
Thật là muốn mạng mà.
Mặt Từ Nhĩ đỏ lên, còn may là ánh đèn ở đây không mạnh.
“Cảm ơn nhé.” Từ Nhĩ bỏ tai nghe vào trong túi.
Tống Thụy Trì: “Không cần khách sáo.”
Từ Nhĩ cầm túi: “Được rồi, tôi về đây.”
Tống Thụy Trì lại trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: “Cứ như vậy thôi à?”
Từ Nhĩ nghi hoặc: “Không thì sao?” Cậu suy nghĩ: “Anh muốn đưa tôi lên à?” Cậu quay đầu nhìn thử: “Còn phải đỗ xe.”
Tống Thụy Trì bật cười, lại trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng hắn xoa đầu Từ Nhi: “Trở về đi.”
Từ Nhĩ cười hehe: “Đến giờ sẽ chúc anh ngủ ngon.”
Tống Thụy Trì: “Cậu thật không có lương tâm.”
Từ Nhĩ đã chuẩn bị xoay người rồi, nge thấy lời này thì lại dừng lại: “Hả? Tôi làm sao?”
Tống Thụy Trì: “Không có việc gì.”
Hả?
Sao người này lại có chút ủy khuất vậy?
Từ Nhĩ: “Làm sao vậy?”
Tống Thụy Trì: “Cậu trở về đi, không cần xen vào chuyện sống chết của tôi.”
Từ Nhĩ mím môi.
Từ Nhĩ: “Tôi đoán nhé?”
Tống Thụy Trì nở nụ cười: “Cậu đoán đi.”
Từ Nhĩ cau mày đoán một chút: “Chẳng lẽ là?”
Tống Thụy Trì: “Chẳng lẽ là?”
Từ Nhĩ nhụt chí: “Cái gì vậy, tôi đã làm gì?”
Ý cười của Tống Thụy Trì càng sâu hơn, hắn vỗ đầu Từ Nhĩ: “Không có gì, trêu cậu thôi, trở về đi.”
Từ Nhĩ: “Tôi về thật nhé?”
Tống Thụy Trì: “Không về thì lên xe.”
Từ Nhĩ: “Lên xe làm gì?”
Tống Thụy Trì: “Bắt cậu về nhà tôi.”
Từ Nhĩ nở nụ cười: “Vậy thì đi.”
Tống Thụy Trì: “Lên xe.”
Từ Nhĩ làm động tác giả, sau đó cười rộ lên.
Lần này là thật sự rời đi, nhưng sau khi tiến vào tiểu khu, Từ Nhĩ trộm đứng ở chỗ bên ngoài không nhìn thấy, nhìn theo xe của Tống Thụy Trì.
Về đến nhà, tất nhiên là Từ Nhĩ lấy máy phun sương ra dể nghiên cứu trước, chờ đến khi sương mù được phun ra, cậu lập tức chụp ảnh cho Tống Thụy Trì.
Cũng nói thế: [Cảm ơn cảm ơn cảm ơn.]
Sau khi chuẩn bị tốt thì cậu phát hiện, trong túi ngoại trừ tai nghe thì vẫn còn đồ.
“Kem dưỡng da tay.”
Từ Nhĩ đọc chữ trên cái hộp.
Từ Nhĩ lại gửi tin nhắn cho Tống Thụy Trì: [Phát hiện ra kem dưỡng da tay rồi.]
Từ Nhĩ: [Anh thích mùi hoa anh đào à?]
Tống Thụy Trì trả lời cậu: [Không.]
Tống Thụy Trì: [Nhãn hiệu này chỉ có mùi hoa anh đào là dễ ngửi.]
Từ Nhĩ: [Được.]
Từ Nhĩ: [Lần sau gặp mặt.]
Từ Nhĩ: [Anh sẽ ngửi được tôi có mùi hoa anh đào.]
Tống Thụy Trì: [Được, bây giờ thích rồi.]