Con người Tống Thụy Trì thực sự khôi hài.
Kỳ thật bạn bè của Từ Nhĩ cũng rất khôi hài, trừ sự khôi hài thông thường, bọn họ sẽ phóng đại ưu điểm của Từ Nhĩ, sẽ cho Từ Nhĩ phổng mũi, nhưng Tống Thụy Trì không quá giống.
Nhưng kết quả đều giống nhau, Từ Nhĩ đều rất vui vẻ.
Cho nên cậu trả lời Tống Thụy Trì: [Quen biết anh thật sụ vui vẻ.]
Sau đó cậu bắt đầu phiền não, cậu nhìn máy đánh chữ, lại nhìn máy phun sương.
Cậu vừa mới lên official website để tra giá cả, một vật nhỏ như thế mà lại khá đắt.
Chủ yếu là cậu không có ý tưởng nên tặng cho Tống Thụy Trì cái gì, không thể tặng hoa mỗi ngày được, dọa chết người mất.
Tống Thụy Trì trả lời, hắn nói: [Miệng lưỡi gì vậy.]
Từ Nhĩ: [Đây là lời thật lòng.]
Tống Thụy Trì: [Được được được.]
Từ Nhĩ: [Anh học cái được được được này từ đâu vậy?]
Tống Thụy Trì: [Cậu cảm thấy sao?]
Từ Nhĩ: [Không phải là tôi chứ?]
Tống Thụy Trì: [Không thì sao?]
Từ Nhĩ nghiêng đầu một chút, cảm thấy cái “Không thì sao” này cũng là học từ mình, khoảng thời gian trước Trần Nam đã nói gần đây cậu luôn treo mấy chữ “Không thì sao” ở trên miệng.
Nhưng cậu cũng không hỏi, lỡ như không phải thì sao, đây là từ khá phổ biến mà.
Vì thế Từ Nhĩ nhắn: [Được được được.]
Được nghỉ mấy ngày khiến xương cốt của Từ Nhĩ trở nên lười nhác, ngày hôm sau đi làm, vô cùng hiếm thấy mà đến muộn.
Chuyện đến muộn không phải hiếm ở công ty của cậu, nhưng vào buổi sáng cậu đến muộn này, mỗi người đi qua đều sẽ hỏi cậu một câu, hôm nay đến muộn à.
Cậu cảm thấy nên suy nghĩ lại một chút, có phải ở công ty đang quá nghiêm trang không.
Hạng mục lần trước rất thuận lợi, tuy rằng buổi sáng tới công ty đi làm, nhưng kỳ thật là không có chuyện gì.
Đến muộn bỏ lỡ cuộc họp sáng, thời gian còn lại đã bị lãnh đạo gọi vào phòng pha trà, trò chuyện như có như không, một buổi sáng liền trôi qua.
Sau đó đến buổi chiều, cơm nước xong xuôi thì nghỉ ngơi trong văn phòng một lát rồi ra ngoài.
Hạng mục mới sắp mở ra, lãnh đạo bảo cậu cùng một đồng nghiệp đi đến nơi xem trước.
Trong mắt bọn họ, ẩn ý trong những lời này chính là, buổi chiều có thể trốn về sớm một chút.
Càng kỳ diệu hơn chính là, tiểu khu lần này ở nội thành, đi xe 20 phút là đến.
Hai người cùng đại diện của đối phương đi dạo một vòng quanh khu vực hạng mục, công việc buổi chiều thế là xong rồi.
“Còn may lần này cùng anh ra ngoài.” Trên đường trở về, đồng nghiệp Tiểu Hà vô cùng vui vẻ.
Từ Nhĩ ăn kem do Tiểu Hà mời, gật đầu: “Đã hiểu, trở về nói với Giang Đào rằng anh chán ghét anh ta.”
Tiểu Hà nở nụ cười: “Hahaha, tôi có ý này đó?”
Từ Nhĩ hỏi: “Giang Đào làm sao vậy?”
“Anh ta làm việc có chút dài dòng vậy đó.” Tiểu Hà chỉ vào phương hướng muốn đi: “Về mấy cái chúng ta nói vừa rồi, Giang Đào có thể vòng vo hơn một giờ với anh, anh tin không?”
Từ Nhĩ cười.
Tiểu Hà lại nói: “Trong mấy thiết kế công trình của công ty, tôi thích nhất là anh, hạng mục lần này thiếu chút nữa bị Tiểu Mẫn lấy mất, còn may là hôm nay cậu ta có việc không tới được.”
Từ Nhĩ tiếp tục gật gật đầu, không phát biểu gì.
Nhưng giây tiếp theo, Tiểu Hà nói: “Anh biết Tiểu Mẫn có chuyện gì không?”
Từ Nhĩ nhướng mày, có dưa?
Từ Nhĩ vốn ăn kem từng miếng lớn liền đổi thành miếng nhỏ: “Chuyện gì?”
Thanh âm của Tiểu Hà đột nhiên nhỏ đi: “Cậu ta chia tay với bạn trai rồi.”
Từ Nhĩ để lộ biểu tình kỳ quái: “Hả?”
Biểu tình này rất vừa ý Tiểu Hà, ngữ khí của Tiểu Hà cũng không giống khi nãy: “Không sai, cậu ta là đồng tính luyến ái.”
Từ Nhĩ “A” một tiếng thật dài, bắt đầu nhớ về Tiểu Mẫn này.
Chỉ là không giao thoa nhiều lắm, những gì cậu có thể nhớ lại chỉ là vóc dáng cao ráo của Tiểu Mẫn.
Tiểu Hà lại nói: “Nếu không phải lần trước bạn trai của cậu ta làm loạn đến dưới công ty, bọn tôi còn không biết đâu.”
Miệng Từ Nhĩ tròn lên.
Tiểu Hà rất vừa lòng với phản ứng này của Từ Nhĩ, nhưng dường như anh ta cũng không biết nhiều hơn, anh ta cười nói: “Tôi và cậu ta đã âm thầm phân cao thấp trong hạng mục này mấy ngày rồi.”
Đương nhiên là Từ Nhĩ cũng không biết cái này, cậu cho rằng hôm nay Tiểu Hà đến đây là bởi vì lúc trước bọn họ từng hợp tác trong hạng mục khác mà thôi.
Từ trước đến nay, trong phòng của bọn họ có rất nhiều dưa, hai trưởng phòng cãi nhau trong nhóm kia, có một người chính là phòng của bọn họ. Khi công ty nhàm chán, bọn họ sẽ vô sỉ mà dựa vào chút dưa này để vực dậy tinh thần.
“Hiện tại thì sao, làm gì đây, trở về à?” Khi qua đường cái, Tiểu Hà hỏi.
Từ Nhĩ híp đôi mắt một chút, chỉ vào đối diện đường cái: “Bên kia đang làm gì vậy?”
Tiểu Hà nhìn theo hướng Từ Nhĩ chỉ, cũng đẩy kính mắt: “Hình như là một buổi triển lãm.” Anh ta thu hồi tầm mắt: “Đi không?”
Từ Nhĩ: “Đi.”
Qua đường cái, hai người ăn hết kem rồi vứt que, đi về phía triển lãm.
Ở cửa buổi triển lãm có lẵng hoa, còn có một ít bài giới thiệu, đại khái là có thể hiểu được đây là triển lãm nghệ thuật, hai người không hiểu về cái này lắm, nhưng căn cứ vào nguyên tắc đến cũng đến rồi liền đi vào.
Nếu là triển lãm nghệ thuật, tất nhiên Từ Nhĩ sẽ nghĩ tới nghệ thuật gia họ Tống.
Cho nên trước khi đi vào, cậu chụp lại chữ ở cổng lớn, gửi cho Tống Thụy Trì.
Chỉ là không ổn, sau khi đi vào, bọn họ bị chặn ở cửa. Thì ra là nơi này yêu cầu thư mời, bảo vệ còn dùng lỗ mũi nói chuyện, chỉ nhận thư mời, nơi này không phải chỗ để đi dạo.
“Hừ, cao quý gì chứ.”
Quay đầu, Tiểu Hà xoay người trợn mắt trắng: “Một buổi triển lãm không ra gì mà thôi, bọn họ phải biết rằng đã mất đi cái gì!”
Tiểu Hà lại nói: “Mất đi người xem quý giá như chúng ta.”
“Đúng vậy.” Từ Nhĩ cười cười, cũng nói theo: “Triển lãm gì chứ, còn muốn chúng ta tự mình tới xem.”
Tiểu Hà: “Đúng vậy.”
“Đúng vậy.”
Phía sau đột nhiên truyền tới một âm thanh quen thuộc.
Tiểu Hà quay đầu cùng Từ Nhĩ.
“A.” Từ Nhĩ kinh ngạc: “Tống Thụy Trì, sao anh lại ở đây?”
Tống Thụy Trì quơ quơ điện thoại trong tay: “Cảm nhận được lời kêu gọi của cậu.”
Từ Nhĩ nở nụ cười.
Dường như bởi vì Tống Thụy Trì xuất hiện, Từ Nhĩ cảm nhận được cảm giác vui sướng khi tan làm, thân phận lập tức thay đổi từ người làm công thành người tự do.
Cậu đứng sang bên cạnh một chút, giới thiệu với Tống Thụy Trì: “Đây là đồng nghiệp của tôi.”
Cũng nói với Tiểu Hà: “Bạn của tôi.”
Hai người bắt tay chào hỏi, đồng thanh: “Xin chào.”
Tiểu Hà xích lại gần Từ Nhĩ một chút: “Bạn của anh là nhân viên công tác à?”
Tuy rằng lời này là Tiểu Hà nói với Từ Nhĩ, nhưng hiển nhiên là nói cho Tống Thụy Trì nghe.
Tống Thụy Trì vô cùng thức thời mà trả lời: “Đúng vậy, tôi là nhân viên công tác.”
Lần này Tiểu Hà trực tiếp đặt câu hỏi với Tống Thụy Trì: “Vậy có phải là có thể đưa chúng tôi vào không?”
Tống Thụy Trì nhường đường: “Mời.”
Tiểu Hà nhỏ giọng phát ra một tiếng “Hehe”.
Vì thế vài giây sau, bọn họ lại lần nữa đứng trước mặt bảo vệ.
Biểu tình của Tiểu Hà ngay từ đầu còn rất bình thản, cho đến khi nhìn thấy bảo vệ cung kính khom lưng với Tống Thụy Trì, gọi hắn là “Tống lão sư”, sống lưng của Tiểu Hà lập tức thẳng lên.
Trước khi đi vào, hắn còn dùng vẻ mặt lạnh nhạt mà liếc mắt người bảo vệ nhìn người ta bằng lỗ mũi kia.
“Tống lão sư.”
Sau khi đi vào, Tiểu Hà nói thầm một câu bên tai Từ Nhĩ: “Bạn của anh có địa vị gì?”
Từ Nhĩ giương mắt nhìn Tống Thụy Trì, đúng lúc Tống Thụy Trì cũng quay đầu nhìn cậu, hai người đối diện nhau.
Từ Nhĩ mím môi cười: “Nhân viên công tác.”
Tiểu Hà dùng khuỷu tay chạm vào Từ Nhĩ một chút: “Nói đứng đắn.”
Từ Nhĩ lại nhìn vào mắt Tống Thụy Trì, dùng tay chặn phương hướng của Tống Thụy Trì, nhỏ giọng nhưng cũng không nhỏ mà nói với Tiểu Hà: “Anh ấy là bậc thầy.”
Tiểu Hà tròn miệng.
Tống Thụy Trì bật cười: “Tôi nên làm bộ không nghe thấy sao?”
Từ Nhĩ bỏ tay xuống: “Đương nhiên rồi, mời Tống lão sư cách xa sinh hoạt của fan một chút.”
Tống Thụy Trì: “Ai là fan của tôi?”
Từ Nhĩ giơ tay: “Đây.”
Tống Thụy Trì: “Vậy tôi kiểm tra cậu một chút.”
Từ Nhĩ lúng túng, nhưng cũng không lúng túng đến vậy: “Anh kiểm tra đi.”
Tống Thụy Trì: “Hôm nay tôi đi giày màu gì?”
Từ Nhĩ lập tức muốn cúi đầu xem, lại bị Tống Thụy Trì giữ cái cằm.
Ai cũng không nghĩ tới, Từ Nhĩ thực sự biết.
Từ Nhĩ: “Màu trắng.” Cậu thậm chí còn có thể thuyết minh thêm: “Giày thể thao.”
Tống Thụy Trì buông Từ Nhĩ ra, cười cười: “Được, chứng thực.”
Từ Nhĩ: “Tôi lợi hại chứ?”
Tống Thụy Trì: “Căn bản không làm khó được cậu.”
Haha.
Hôm nay Tống Thụy Trì cũng rất thú vị.
Chỉ vài bước đã đến đại sảnh, lại vài bước, bọn họ liền đi ngang qua ba tác phẩm.
Từ Nhĩ tự nhiên mà đùa giỡn: “Tống lão sư không giảng giải cho bọn tôi sao?”
“Cần sao?” Tống Thụy Trì nói: “Tôi sợ các cậu ngủ gà ngủ gật.”
Vô cùng phù hợp với tình hình, Tiểu Hà lập tức ngáp một cái.
Vốn là cái ngáp rất lớn, nhưng bởi vì những lời này của Tống Thụy Trì, anh ta dừng lại giữa chừng.
Tống Thụy Trì đưa một ánh mắt “Cậu xem đi” cho Từ Nhĩ.
“Vậy tác phẩm của Tống lão sư ở đâu?” Từ Nhĩ hỏi cái chính mình muốn biết.
Tống Thụy Trì nói: “Ở tầng hai.”
Từ Nhĩ: “Trực tiếp đi thôi.” Cậu hỏi Tiểu Hà: “Đi không?”
Tiểu Hà gật đầu: “Đi, đi.”
Dù sao cũng xem không hiểu, hai người thực sự không có tế bào nghệ thuật nào.
Trên đường, Tiểu Hà trộm cảm thán: “Thật sự là bậc thầy à?”
Từ Nhĩ: “Không thì sao?”
Tiểu Hà lại tròn miệng, lại trộm nói: “Bậc thầy đẹp trai như vậy, còn cao như thế, rất cao đó?”
Từ Nhĩ: “Khoảng 1m9.”
Tống Thụy Trì: “1m89.”
Từ Nhĩ hehe, nói với Tiểu Hà: “Bị nghe thấy rồi.”
Tống Thụy Trì: “Rất khó để cách xa cậu.”
Vì thế Từ Nhĩ hỏi: “Nói anh đẹp trai thì sao lại không phản ứng?”
Tống Thụy Trì: “Cảm ơn.”
Tiểu Hà lại trộm nói: “Quen được khen rồi.”
Xoay người, Tống Thụy Trì hỏi: “Hôm nay không đi làm à?”
Từ Nhĩ: “Tan làm rồi.”
Từ Nhĩ không có tế bào nghệ thuật, với tác phẩm của Tống Thụy Trì, cậu cũng không nhìn ra cái gì.
Cậu và Tiểu Hà “Wow” vài tiếng hiếm có trước tác phẩm triển lãm, lần thưởng thức này cứ thế kết thúc.
Nhưng tới cũng tới rồi, bọn họ liền tiếp tục đi dạo tầng hai.
“Tống lão sư.”
Đi dạo một hồi thì có một nam nhân đi tới.
Tống Thụy Trì: “Sao cậu lại ở đây?”
Nam nhân này nói một tiếng “Làm xong rồi”, liền đặt tầm mắt ở trên người bên cạnh Tống Thụy Trì.
Sau đó nói: “Từ Nhĩ?” Cũng vươn tay ra: “Đúng không?”
Từ Nhĩ đi tới phía trước một bước nhỏ, bắt tay đối phương: “Đúng vậy, xin chào.”
Đối phương cười nói: “Tên nhóc này đang nói chuyện một nửa với tôi liền ra ngoài gặp cậu.”
Từ Nhĩ: “Haha.”
Hắn hỏi: “Không tò mò tại sao tôi biết cậu sao?”
Từ Nhĩ ăn ngay nói thật: “Tò mò.”
Ánh mắt của đối phương đặt lên người Tống Thụy Trì: “Cậu hỏi cậu ấy đi.”
Tống Thụy Trì đứng ở một bên giống như chuyện không liên quan đến mình lập tức động lông mày.
Không có khả năng không liên quan, ba đôi mắt đều đặt trên người Tống Thụy Trì.
Từ Nhĩ còn bổ sung một câu: “Anh ấy bảo tôi hỏi anh.”
Người bạn kia cũng bổ sung một câu: “Cậu nói đi chứ, sao lại thế này hả Tống lão sư?”
Tống Thụy Trì rất bất đắc dĩ mà nhìn bạn của mình, sau đó nói với Từ Nhĩ: “Buổi tối hôm đó cậu uống rượu với tôi.”
Từ Nhĩ: “...”
Được rồi, là một trận thành danh à.
Người bạn nở nụ cười: “Là vậy sao?”
Tống Thụy Trì: “Không thì sao?”
Người bạn: “Vậy thì đúng là thế.”
Sau đó nói với Từ Nhĩ: “Buổi tối hôm đó tôi không có mặt, hôm nay là lần đầu gặp mặt.”
Từ Nhĩ “A” một tiếng, lại lần nữa: “Xin chào.”
Tống Thụy Trì ở bên cạnh nhắc nhở: “Thế là được rồi.”
Người bạn nở nụ cười, lại hỏi Từ Nhĩ: “Đặc biệt tới đây tìm Tống lão sư sao?”
Từ Nhĩ lắc đầu: “Tôi làm việc ở gần đây, đi ngang qua.”
Người bạn “A” một tiếng: “Cũng không phải cố ý tới gặp Tống lão sư sao?”
Từ Nhĩ liếc nhìn Tống Thụy Trì.
Tống Thụy Trì: “Muốn chết à?”
Người bạn: “Hahahaha, mình câm miệng.”
Nhưng vẫn chưa hoàn toàn ngậm lại, đi hai bước lại nói: “Nhìn cậu có vẻ như vừa mới tốt nghiệp đại học.”
Từ Nhĩ lắc đầu: “25 tuổi.”
Đối phương gật gật đầu: “Nam đại tam.”
(Nam đại tam: Nam hơn ba, giống trong câu “gái hơn hai, trai hơn một”, “đại tam” còn có nghĩa là sinh viên đại học năm ba)
Từ Nhĩ: “Ai đại tam?”
Đối phương nói: “Tôi đại tam.”
Từ Nhĩ kinh ngạc: “Anh đại tam?”
Đối phương dừng một chút, nở nụ cười, nhìn Tống Thụy Trì: “Sao lại đáng yêu vậy chứ?”
Tay Tống Thụy Trì đặt lên đầu Từ Nhĩ, quay đầu cậu lại: “Đừng để ý đến cậu ta.”
Người bạn lại dường như không có việc gì, đi theo bọn họ dọc cái hành lang, nhìn mấy bức tranh rồi rời đi.
Trước khi rời đi còn vô cùng khách sáo nói với Từ Nhĩ có rảnh thì cùng nhau ăn cơm, chỉ là nghe không giống như khách sáo, nếu kohong phải Tống Thụy Trì nói “Được được được” giúp Từ Nhĩ, dường như đối phương thật sự sẽ hẹn cả thời gian ăn cơm tại chỗ.
Vừa rồi cũng không có cảm giác gì, người bạn này vừa đi, chung quanh đột nhiên trở nên an tĩnh.
Lúc này Tống Thụy Trì mới nói: “Cậu ta là người lên kế hoạch của hoạt động lần này.”
Từ Nhĩ “A” một tiếng, hỏi Tống Thụy Trì: “Anh ta là sinh viên năm ba sao?”
Tống Thụy Trì lập tức cười thành tiếng: “Sao cậu lại đáng yêu vậy chứ?”
Từ Nhĩ: “...”
Đương nhiên là cậu nhìn ra người bạn này không giống sinh viên năm ba.
“Vậy thì có ý gì?” Từ Nhĩ hỏi.
Tống Thụy Trì: “Không có ý gì.”
Từ Nhĩ: “Không nói cho tôi.”
Tống Thụy Trì: “Tôi cũng không biết cậu ta có ý gì.”
Từ Nhĩ: “Anh gạt người.”
Tống Thụy Trì đột nhiên cười, sau đó mới chậm rãi nói: “Cậu ta nói tôi lớn hơn cậu 3 tuổi.”
Từ Nhĩ sửng sốt một chút, nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi.
Cái gì vậy?
“Anh hơn tôi ba tuổi.” Từ Nhĩ nói một câu như vậy.
Tống Thụy Trì: “Sao nào, không giống à?”
Từ Nhĩ lắc đầu: “Cũng không phải, không khác biệt lắm.”
Tống Thụy Trì: “Tôi đại tam.”
Hiện tại Từ Nhĩ đã hiểu: “Anh đại tam.”
Ra khỏi hành lang, lại tiến vào một phòng triển lãm khác, đập vào mắt là một tác phẩm điêu khắc.
Một nửa là tranh, một nửa là điêu khắc gỗ, trên tranh có cầu vòng nhạt, phần điêu khắc gỗ là hai nhân vật, thoạt nhìn là kéo ra từ bức tranh.
Chỉ là nhân vật này...
Từ Nhĩ còn muốn mở miệng, Tiểu Hà đã đặt câu hỏi trước cậu: “Hai người này đều là nam sao?”
Từ Nhĩ cũng thấy được, hai người dường như đang trần truồng quấn lấy nhau, đều có tóc ngắn, đều vô cùng có vẻ đặc thù của nam giới.
Cho nên đây là, đây là...
Từ Nhĩ quay đầu, cậu và Tiểu Hà liếc nhau một cái.
Vừa nãy ở dưới tầng còn nói về Tiểu Mẫn, lúc này đi lên liền thấy cái này, ánh ắt của hai người đều có hai chữ “thông suốt”.
Thanh âm của Từ Nhĩ không khống chế được mà nhỏ hơn, cậu hỏi Tống Thụy Trì: “Đây là đồng tính luyến ái sao?”
Nói xong, Từ Nhĩ phát hiện lúc này trong phòng triển lãm cũng chỉ có ba người bọn họ, lại càng an tĩnh như muốn mạng, thiếu chút nữa đã tạo thành tiếng vang.
Mà Tống Thụy Trì nghe được lời này của cậu thì dường như biểu tình có chút phức tạp.
Nhưng cũng chỉ chớp mắt một cái, hắn trả lời: “Ừm.”
Từ Nhĩ tròn miệng, cậu rất ít khi nhìn thấy mấy thứ liên quan đến đồng tính luyến ái, lúc này cũng không biết là nên xem thêm một chút hay là rời đi.
Còn có chút ngượng ngùng.
Tác phẩm triển lãm này cũng thật sự quá nghệ thuật, Từ Nhĩ đọc phần giới thiệu phía dưới, mới hiểu được nó muốn biểu đạt sự bình đẳng.
“Còn khá đẹp.” Tiểu Hà nhỏ giọng phát biểu cái nhìn của mình.
Từ Nhĩ gật đầu: “Khá đẹp.”
Tiểu Hà lại nói: “Nghe nói trong giới nghệ thuật gia có rất nhiều người đồng tính luyến ái.”
Dường như Từ Nhĩ cũng có nghe nói như vậy.
Bên cạnh chính là một nghệ thuật gia.
Vì thế Từ Nhĩ quay đầu hỏi: “Phải không?”
Biểu tình lúc này của Từ Nhĩ vô cùng chân thành tha thiết, vô cùng muốn tìm kiếm đáp án.
Tống Thụy Trì nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Từ Nhĩ một lúc lâu, mở miệng nói: “Đúng, sao vậy?”