Là Tống Thụy Trì đưa bọn họ trở về.
Lúc đầu Từ Nhĩ nghĩ bởi vì có Tiểu Hà ở đây nên Tống Thụy Trì vô cùng im lặng, nhưng khi Tiểu Hà xuống xe, Tống Thụy Trì vẫn im lặng như thế.
Trước khi bọn họ rời khỏi buổi triển lãm, Tống Thụy Trì nhận một cuộc điện thoại, Từ Nhĩ tự động liên hệ nguyên nhân im lặng của Tống Thụy Trì với cuộc điện thoại kia.
Nhà của Tiểu Hà cách nhà Từ Nhĩ một đoạn, đi đường thẳng cũng mất nửa giờ đồng hồ.
Vào 5 phút đầu tiên, có lẽ Tống Thụy Trì cảm thấy có chút an tĩnh nên bật nhạc lên.
Không khí bởi vậy mà tốt hơn một chút, nhưng vẫn tiếp tục im lặng, cho nên qua 5 phút nữa, Từ Nhĩ cảm thấy kỳ lạ, lúc này bắt đầu có cảm giác xấu hổ như ngồi trên xe của đồng nghiệp không quá thân quen.
Nhưng người này là Tống Thụy Trì.
“Hello.”
Từ Nhĩ mở miệng trước, tìm hiểu một chút.
Sau khi Tống Thụy Trì nghe thấy thì vặn nhỏ âm nhạc đi một chút.
Khi xảy ra tình huống thế này, thường thường là sẽ hỏi lại một câu sao vậy, mà hắn cũng chỉ vặn nhỏ âm thanh.
Hành vi này thậm chí còn làm Từ Nhĩ có một loại ảo giác Tống Thụy Trì như vậy là vì mình.
“Hình như tâm trạng của anh không tốt lắm.” Từ Nhĩ nhỏ giọng thăm dò.
Tống Thụy Trì nói: “Ừm.”
Từ Nhĩ dừng một chút.
Hắn “Ừm”.
Không khí lại lần nữa yên tĩnh.
Từ Nhĩ cảm thấy mình vừa có thêm một việc.
Vậy… Thì…
“Sao vậy?” Từ Nhĩ hỏi: “Là vì cuộc điện thoại vừa rồi sao?”
Tống Thụy Trì: “Điện thoại gì?”
Từ Nhĩ: “Trước khi lên xe anh có nghe một cuộc điện thoại.”
Tống Thụy Trì nói: “Không phải.”
Từ Nhĩ nhăn mày lại.
Không phải.
Vậy…
Cậu thật sự không biết.
Nhưng nếu tâm tình không tốt.
Từ Nhĩ nhìn con đường phía trước.
“Tống Thụy Trì.” Từ Nhĩ giống như trong xe còn có người khác, cậu dùng tay che miệng lại, nói với Tống Thụy Trì: “Tôi đưa anh đến một chỗ.”
Phía trước vừa vặn là đèn đỏ, Tống Thụy Trì dừng lại quay đầu nhìn, thấy Từ Nhĩ mở cặp mắt to tròn, dáng vẻ mím môi chờ mong Tống Thụy Trì.
Tay của cậu còn che ở bên miệng, cả người đều đang nói “Mau đồng ý đi mau đồng ý đi”.
Tống Thụy Trì thật sự không nhịn được cười.
“Cậu không hỏi vì sao tâm trạng của tôi không tốt à?” Tống Thụy Trì nói.
Ngữ khí của Từ Nhĩ trở lại bình thường, cũng buông tay xuống: “Anh sẽ nói cho tôi biết sao?”
Tống Thụy Trì: “Muốn biết không?”
Từ Nhĩ: “Muốn.”
Tống Thụy Trì: “Không nói cho cậu biết.”
Từ Nhĩ nghẹn lại một chút.
Nhưng hiển nhiên, Tống Thụy Trì đã không phải là Tống Thụy Trì trầm mặc như vừa rồi, cho nên Từ Nhĩ cả gan nói một câu: “Không nói thì không nói.”
Tống Thụy Trì cười: “Tâm tình của tôi đang không tốt đấy.”
Từ Nhĩ: “Vậy…”
Tống Thụy Trì: “Vậy?”
Đèn đỏ còn 5 giây.
Tống Thụy Trì đột nhiên xích lại gần ghế phó lái một chút, học dáng vẻ vừa rồi của Từ Nhĩ, dùng tay che miệng, nhỏ giọng nói với Từ Nhĩ: “Dẫn đường.”
Từ Nhĩ nâng ngón tay lên xẹt qua không khí, chỉ về con đường phía trước: “Rẽ phải sau đèn xanh đèn đỏ.”
Từ Nhĩ dẫn Tống Thụy Trì vào một con hẻm nhỏ.
Đương nhiên, cậu cũng không hề xem nhẹ xe của Tống Thụy Trì, khi xe vừa vặn dừng ở đầu ngõ, Từ Nhĩ xuống xe nói một câu: “Anh xem, vừa vặn tốt.”
Tống Thụy Trì: “Wow.”
Từ Nhĩ nở nụ cười: “Học tôi à.”
Tống Thụy Trì: “Đưa tôi đi chỗ nào, Từ tiên sinh.”
Gọi Từ tiên sinh, có nghĩa là tâm tình đã tốt hơn phân nửa rồi.
Từ Nhĩ hất cằm về phía con hẻm nhỏ: “Đi theo tôi.”
Như vậy, Từ Nhĩ dắt Tống Thụy Trì vào nơi không người...
Đương nhiên là không phải, Từ Nhĩ chỉ đưa Tống Thụy Trì vào một nơi có dấu vết cư trú vô cùng rõ ràng thôi.
“Tiệm trò chơi..” Đi vài bước là đến, Từ Nhĩ hỏi Tống Thụy Trì: “Chơi không, Tống tiên sinh?”
Tống tiên sinh nói: “Đi.”
Nhà gỗ chiếm đa số trong cái ngõ nhỏ này, nhìn cũng rất nhiều tuổi rồi, cho nên khi tiến vào tiệm trò chơi thì lập tức ngửi thấy mùi gỗ cũ.
“Đây là tiệm trò chơi tôi phát hiện thời sơ trung, tính ra đã mười mấy năm rồi.” Từ Nhĩ nói.
Tống Thụy Trì bắt được trọng điểm: “Lúc sơ trung đã chơi game?”
Từ Nhĩ thậm chí còn bổ sung: “Còn là ngày trước khi thi.”
Từ Nhĩ kể toàn bộ chuyện cũ: “Khi đó tới thành phố A dự thi, tôi cũng quên đã tới con hẻm nhỏ này như thế nào, sau đó chơi game cả đêm.”
Tống Thụy Trì: “Kết quả thi như thế nào?”
Từ Nhĩ vươn một ngón tay ra: “Hạng nhất.”
Tống Thụy Trì: “Lợi hại như vậy.”
Từ Nhĩ: “Chơi game đi.”
Khách hàng bên trong không nhiều cũng không ít, Từ Nhĩ đi vào đổi xu trò chơi, sau đó lôi kéo tay của Tống Thụy Trì, trực tiếp đi đến máy chơi game thứ hai từ dưới lên.
“Trò này chơi rất vui, chúng ta chơi cái này trước đi.”
Từ Nhĩ vô cùng nhiệt tình.
Tống Thụy Trì ngồi xuống, hỏi Từ Nhĩ: “Cho nên khi tâm tình của cậu không tốt sẽ tới nơi này chơi game à?”
Từ Nhĩ lắc đầu: “Không phải.”
Tống Thụy Trì: “Vậy cậu dẫn tôi tới chỗ này vì?”
Từ Nhĩ: “Tôi tới khi tâm tình tốt, tâm tình không tốt cũng tới, không nắm chắc được.”
Tống Thụy Trì dường như hiểu ra mà “A” một tiếng: “Cho nên chỉ đơn giản là cậu muốn chơi.”
Từ Nhĩ nở nụ cười: “Không thể nói như vậy được.” Cậu “Ai nha” một tiếng: “Không cần để ý đến những chi tiết này.” Sau đó lại bổ sung một câu: “Đây là game tôi thích nhất.”
Tống Thụy Trì: “Vậy còn tôi?”
Từ Nhĩ: “Đúng vậy, anh cũng phải thích.”
Tống Thụy Trì cười: “Được được được.”
Từ Nhĩ nhét xu trò chơi vào: “Anh từng chơi chưa?”
Kỳ thật là Tống Thụy Trì đã từng chơi rồi, nhưng hắn nói: “Chưa, cậu giới thiệu cho tôi đi.”
Từ Nhĩ ngồi thẳng: “Được.”
Quy tắc rất đơn giản, chính là đánh quái thú.
Chơi đơn thì chỉ cần đánh quái thú là thắng, chơi đôi thì hai người phải hợp tác đánh quái thú, sau đó hai người lại PK, phân định thắng bại.
Vì để nói rõ về game này, Từ Nhĩ giới thiệu rất chi tiết.
Cậu nhìn màn hình, Tống Thụy Trì nhìn cậu, cậu cường điệu giảng giải những chỗ có thể dễ xảy ra lỗi, Tống Thụy Trì gật đầu nói “Ừm”.
Giới thiệu xong, Từ Nhĩ nói: “Anh nhất định sẽ thắng.”
Tống Thụy Trì nghi hoặc: “Vì sao?”
Từ Nhĩ: “Tôi sẽ nhẹ tay.”
Tống Thụy Trì bật cười: “An ủi tôi bằng cái này à?”
Từ Nhĩ: “A, bị anh phát hiện rồi.”
Tống Thụy Trì: “Không bằng cậu trực tiếp viết lên mặt đi.”
Từ Nhĩ lắc đầu một chút: “Vậy tôi nhất định sẽ không để cậu nhìn ra.” Từ Nhĩ dùng tay chọc Tống THụy Trì: “Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.”
Vừa chơi đã hơn một giờ đồng hồ.
Tổng cộng mười ván, Tống Thụy Trì thắng chín ván.
Từ Nhĩ nhẹ tay đến mức trắng trợn táo bạo mà lại không hề có dấu vết, Từ Nhĩ có thể thắng ván cuối cùng là bởi vì khi hạ đao cuối cùng, Tống Thụy Trì tiến lên rồi lại bất động tại chỗ, mới bị Từ Nhĩ chém chết.
Tay của Từ Nhĩ vừa thắng run lên, không thể tin mà nhìn Tống Thụy Trì: “Anh làm gì vậy?”
Tống Thụy Trì nói: “Tôi chơi xấu.”
Từ Nhĩ không nhận mà hừ một tiếng, nhưng quay về suy nghĩ ban đầu, cậu nghiêng đầu nhìn Tống Thụy Trì: “Tâm tình đã khá hơn chút nào chưa, Tống tiên sinh?”
Tống Thụy Trì cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Từ Nhĩ.
Sau một lúc lâu, Tống Thụy Trì nói một câu: “Gọi ca ca.”
Từ Nhĩ vô cùng nghe lời: “Tâm tình đã khá hơn chút nào chưa, ca ca?”
Nói xong lời này, Từ Nhĩ nở nụ cười, cậu nhìn về phía máy chơi game: “Thật kỳ lạ.”
Tống Thụy Trì: “Vì sao?”
Từ Nhĩ: “Chưa từng gọi người khác là ca ca.”
Dường như Tống Thụy Trì muốn nói cái gì, tay cũng đã đưa qua, nhưng hắn muốn nói lại thôi, tay cũng thu trở về khi đã tới gần đầu Từ Nhĩ.
Từ Nhĩ đã nghiêng đầu qua, chỉ là trống trơn.
Tống Thụy Trì nói: “Em chơi game rất lợi hại.”
Từ Nhĩ gật đầu: “Đúng là rất lợi hại.”
Tống Thụy Trì cười: “Không khiếm tốn vậy à?”
“Sự thật mà.” Từ Nhĩ chẳng những không khiếm tốn, mà còn phổng mũi hơn: “Em chơi cái gì cũng rất lợi hại.”
...
Ra khỏi tiệm trò chơi, trời đã tối rồi.
Nếu như vậy...
“Em mời anh đi ăn cơm tối.” Từ Nhĩ nói.
Tống Thụy Trì còn chưa mở miệng, Từ Nhĩ đã giống như sợ Tống Thụy Trì không đồng ý, bổ sung: “Ca ca.”
Tống Thụy Trì bật cười: “Được.”
“Anh muốn ăn cái gì?”
“Em muốn ăn cái gì?”
Hai người cùng mở miệng.
Nhưng mà, lần này là Từ Nhĩ đánh đòn phủ đầu: “Em muốn anh nghĩ mà.”
Tống Thụy Trì cong khóe mắt: “Học anh à?”
Từ Nhĩ: “Đúng vậy, sao nào?”
Lần này Tống Thụy Trì không thu tay lại, hắn gõ lên trán Từ Nhĩ: “Cua.”
Từ Nhĩ giơ ngón tay: “Quyết định vậy đi.”
Nhưng trước khi đi ăn cua, Từ Nhĩ đưa Tống Thụy Trì đi dạo trong con hẻm nhỏ này một chút.
“Phía trước có một cửa hàng thủ công.” Từ Nhĩ dò xét vào trong một chút: “A, mở cửa, đi thôi.”
Giống như sợ chủ quán lập tức đóng cửa, Từ Nhĩ dùng hai ba bước mà đi qua.
Cũng thành thạo tìm được đồ vật mình muốn.
“Đáng yêu không?” Từ Nhĩ lấy một cái mũ len xuống: “Đội cho Soso.”
Tống Thụy Trì trực tiếp nói thay Soso: “Cảm ơn.”
Từ Nhĩ quay đầu lại lấy một cái vòng tay trên móc xuống: “Đây là của anh.”
Tống Thụy Trì rũ mắt nhìn, duỗi tay ra.
Từ Nhi vui vẻ giúp Tống Thụy Trì đeo lên, nhưng sau khi đeo xong, cậu suy nghĩ: “Hình như không hợp với quần áo của anh lắm.” Cậu lại nói: “Nhưng ca ca, em có một cái giống y hệt.”
Tống Thụy Trì nâng cổ tay lên: “Đồ tình nhân à.”
Từ Nhĩ cười rộ lên, nói thầm “Cái gì mà đồ tình nhân chứ”, quay đầu hỏi ông chủ: “Bao nhiêu tiền vậy?”
…
Đi ra khỏi ngõ nhỏ, trời đã hoàn toàn đen.
Từ Nhĩ đã ở thành phố A nhiều năm như vậy, đồ ăn gì ngon mà không biết chứ, cậu vô cùng quen đường mà tìm được quán cua mình thích.
Giờ này tới vừa vặn tốt, sớm hơn người đi làm 10 phút, đúng lúc không cần xếp hàng.
Ăn xong chầu này, trong lòng Từ Nhĩ lại cảm thán về chỗ giống nhau của mình và Tống Thụy Trì.
Ngay cả đồ kiêng ăn, cay bao nhiêu, mặn nhạt ra sao, bọn họ đều nhất trí một cách bất ngờ.
Sao lại có hai người hợp nhau đến vậy chứ.
Cơm nước xong xuôi, Tống Thụy Trì đưa Từ Nhĩ trở về, lần này Tống Thụy Trì dừng ở bãi đỗ xe, Từ Nhĩ cũng nhìn ra, bản thân sắp được đưa đến cửa.
Không biết tâm tình của Tống Thụy Trì như thế nào, Từ Nhĩ dỗ người mà như dỗ chính mình, cậu vô cùng vui vẻ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Tống Thụy Trì đang đeo cái vòng tay hoàn toàn không hợp với bộ đồ của hắn hôm nay.
Vậy hỏi một chút đi.
“Tâm tình đã khá hơn chút nào chưa, ca ca?” Sau khi xuống xe, Từ Nhĩ hỏi câu này.
Tống Thụy Trì cười: “Gọi đến nghiện rồi.”
Từ Nhĩ đưa tay ra phía sau: “Em phát hiện kêu anh là ca ca thì anh sẽ vui vẻ hơn một chút.”
Tống THụy Trì có cảm giác bị phản quân: “Có sao?”
Từ Nhĩ trung thực: “Có.”
Từ Nhĩ đột nhiên đến trước mặt Tống Thụy Trì: “Ca ca.”
Phản ứng của Tống Thụy Trì chính là căn bản không thể nhịn được mà cười.
Từ Nhĩ cong mắt mà chỉ vào Tống Thụy Trì: “Anh xem anh đi.”
Tống Thụy Trì nắm lấy sau gáy Từ Nhĩ, Từ Nhĩ cười né tránh.
Đoạn đường trở về ngắn ngủi này như có như không.
Ví dụ như Từ Nhĩ sẽ nói, hoa trong tiểu khu vừa mới nở vào tuần trước, Từ Nhĩ sẽ nói Trung thu năm nay công ty có phúc lợi không tệ, Từ Nhĩ sẽ nói cua mà tối nay ăn không hổ là được đánh giá 4.8 sao, ăn rất ngon.
Thế là đã đến cửa nhà.
Từ Nhĩ lại nói: “Ca ca, em về đến nhà rồi.”
Tống Thụy Trì bị chọc đến mức không thể nóng nảy.
Vì thế Tống Thụy Trì nói về đề tài vừa rồi: “Em biết vì sao em gọi ca ca thì anh sẽ vui vẻ không?”
Từ Nhĩ: “Vì sao?”
Tống Thụy Trì nhìn đôi mắt của Từ Nhĩ, không nói gì nữa.
Cho đến khi đèn cảm ứng, cùng rất nhiều thứ trong quá khứ, tắt đi.
Từ Nhĩ muốn giậm chân theo bản năng, nhưng Tống Thụy Trì lại cắt ngang.
Tống Thụy Trì: “Không nói.”
Từ Nhĩ: “A.”
Tống Thụy Trì vươn tay, lần này thật sự đặt trên đầu Từ Nhĩ.
“Buổi chiều em nói về đồng tính luyến ái.” Tống Thụy Trì nói.
Từ Nhĩ nghi hoặc: “Sao vậy?”
Ngón tay cái của Tống Thụy Trì nhẹ nhàng sờ tóc mai của Từ Nhĩ một lát: “Em có phải không?”
Từ Nhĩ sửng sốt: “Em?”
Dường như Tống Thụy Trì cười rất nhẹ một tiếng, hắn thu cái tay trở về, cùng lúc đó, nhẹ nhàng gõ vào cạnh cửa sổ một chút.
“Tách” một tiếng, đèn cảm ứng sáng lên.
Tống Thụy Trì: “Vào đi.”
Từ Nhĩ lui về sau nửa bước, vẫy tay với Tống Thụy Trì: “Anh vui vẻ một chút nha.”
Tống Thụy Trì không nhìn Từ Nhĩ nữa, trực tiếp xoay người đi về phía thang máy.
Vui vẻ?
Không vui vẻ được chút nào.
Cửa thang máy đóng lại, Tống Thụy Trì gõ mấy chữ trên điện thoại, sau đó cất đi.
Ban đêm ở thành phố A vẫn luôn náo nhiệt.
Có người chơi mạt chược, có người ở quán bar, có người ở tiệm bida, có người đi tản bộ.
Cùng một lúc, bọn họ cầm lấy điện thoại ở những nơi khác nhau, ấn mở nhóm chat đầu tiên nhảy ra.
Bên trong có một tin nhắn mới.
Tống Tống: [Mẹ nó.]