Khi Từ Nhĩ nói ăn cá, đầu óc cậu cũng đã tính toán con đường rồi.
Mặt ngoài chỉ trả lời mấy chữ đơn giản, kỳ thật trong lòng đã gọi xong món cho buổi tối nay rồi.
Đây là cửa tiệm cá nướng cậu rất thích ăn hồi đại học, ốc trong đó rất ngon, tôm chiên rất ngon, nghêu hấp muối rất ngon, ruột già xào cũng rất ngon. Nhưng nếu Tống Thụy Trì không quen ăn ruột già thì có thể không gọi.
Đường đến cửa tiệm cá nướng vừa vặn phải đi qua ga tàu cao tốc, vô cùng thuận tiện.
Tắt điện thoại, Từ Nhĩ đổi quẩn áo rồi rửa mặt một phen, lập tức gọi xe đi qua.
Có rất nhiều xe từ thành phố B đến thành phố A, khoảng nửa tiếng lại có một chuyến, Từ Nhĩ căn cứ vào lời nói thô sơ giản lược của Tống Thụy Trì, chốt chuyến 6 giờ 38 kia.
Ở cổng ra không chỉ có mình Từ Nhĩ đón người, bên trái cậu có một người con trai.
Vì sao lại chỉ nhắc tới cậu ta chứ, vì trong tay cậu ta có một bó hoa.
Bó hoa đặc biệt lớn, có thể cảm nhận được là một bó hoa rất đẹp, mà cậu con trai rất tuấn tú, vì thề trong đầu Từ Nhĩ tự bổ não một ít hình ảnh, lát nữa sẽ có một cô gái xinh đẹp đi ra, sau khi nhìn thấy hoa thì nhẹ nhàng nện bước nhào vào lồng ngực của cậu con trai này.
Khoảnh khắc hình ảnh này kết thúc, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện hình ảnh Tống Thụy Trì.
Từ Nhĩ chớp chớp mắt, nghĩ nếu khi Tống Thụy Trì đi ra mà nhìn thấy trong tay cậu có một bó hoa thì sẽ có biểu tình gì.
Từ Nhĩ sợ bị phát hiện mà cúi đầu cười trộm một chút.
Thứ gì vậy.
Một ngàn tệ đó, cậu phải trả Tống Thụy Trì thế nào đây, cũng không thể ngày nào cũng mời hắn ăn cơm.
Tặng hoa có chút kỳ quái, nhưng hình như cũng không phải không được.
Nghĩ rồi Từ Nhĩ lại cười.
Đừng quá thái quá, đừng quá thái quá.
Tiếp theo, người đi ra càng lúc càng nhiều, ánh mắt Từ Nhĩ tìm kiếm trong biển người mênh mông, rốt cuộc vào lúc cơn sóng này kết thúc, cậu nhìn thấy một hình bóng quen thuộc rẽ vào lối ra.
Cảm nhận được ánh mắt của mình và Tống Thụy Trì gặp nhau, Từ Nhĩ giơ tay vẫy hai cái.
Lúc này là ở bên ngoài, Tống Thụy Trì vẫn mặc cái áo gió buổi sáng, nhưng nhìn từ xa, cả người Tống Thụy Trì lại rất khác.
Rất nhanh, trong đầu Từ Nhĩ liền xuất hiện từ hình dung, cảm giác vừa thân thiết vừa xa lạ.
Thân thiết là sau khi đối diện nhau thì Tống Thụy Trì nở nụ cười với cậu, còn xa lạ, đương nhiên cũng bởi vì bọn họ thực sự được coi như một nửa người xa lạ.
Có lẽ bởi vì người đến người đi, Tống Thụy Trì ở trong đám người, chân dài nện bước lớn, khi không có biểu tình như vậy thì đặc biệt lạnh lùng, giống như một người qua đường bất kỳ trong đám người muôn hình muôn vẻ nào đi ngang qua đời Từ Nhĩ.
Từ chỗ ngoặt đến cửa tháng cuốn, Từ Nhĩ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tống Thụy Trì, nhưng vào khoảnh khắc nào đó, lực chú ý trong mắt cậu bị hút đi.
Quay đầu nhìn, tiểu soái ca ôm hoa vừa rồi đã đón được người của mình cách đó không xa, chỉ là điều khiến Từ Nhĩ có chút bất ngờ chính là, người cậu ta đón là nam.
Cao hơn tiểu soái ca này một chút, cũng rất tuấn tú, vậy cứ gọi là đại soái ca đi.
Khi Từ Nhĩ nhìn qua, khoảng cách giữa bọn họ chỉ còn không đến 3 mét, đang nhìn nhau mà cười.
Hình ảnh này có cảm giác được đóng khung, đám đông đều trở thành nền cho bọn họ.
Bước chân của đại soái ca rõ ràng là nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tiểu soái ca cười đầy trong sáng với đại soái ca, đến khi tới trước mặt, tiểu soái ca đẩy bó hoa trong tay vào lồng ngực đại soái ca.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy đại soái ca rất vui vẻ, sau đó họ nói chuyện vài câu, hai người liền đi ra bên ngoài.
Xem xong cảnh này, Từ Nhĩ nghĩ, thì ra con trai có thể tặng hoa cho con trai, không kỳ quái.
“Nhìn cái gì vậy?”
Cho đến khi Tống Thụy Trì đi đến bên cạnh, Từ Nhĩ mới phát giác mình đã nhìn lâu như vậy.
Từ Nhĩ lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.”
Người qua đường đứng bên cạnh, lại lần nữa sóng vài mà đi, trong lòng Từ Nhĩ trộm hưởng thụ vài giây vui vẻ.
Nhưng rất mau, cảm xúc xấu hổ của cậu hòa tàn với sự vui vẻ này, cảm giác vừa thân thiết vừa xa lạ kia lại tăng thêm phần xa lạ.
Dù sao thì bọn họ chỉ mới quen biết chưa đến hai ngày.
“Đợi bao lâu rồi?”
Sau vài bước, Tống Thụy Trì mở miệng.
Từ Nhĩ suy nghĩ: “5 phút.”
Tống Thụy Trì cười một chút: “Chính xác vậy à.”
Từ Nhĩ lắc đầu: “Không chính xác, cũng có thể là 4 phút, cũng có thể là 6 phút.”
Ý cười của Tống Thụy Trì càng sâu: “Cậu vẫn luôn xử sự nghiêm túc như vậy à?”
Từ Nhĩ trầm mặc nửa giây: “Tôi cảm thấy lời này của anh có ẩn ý.”
Tống Thụy Trì: “Hửm? Có ẩn ý gì?”
Từ Nhĩ: “Có phải anh đang nói tôi không biết cách nói chuyện phiếm không?”
Tống Thụy Trì: “Cũng không có ý này.”
Từ Nhĩ: “Vậy thì là gì?”
Tống Thụy Trì: “Cậu rất đáng yêu.”
Từ Nhĩ: “Hả?”
Tống Thụy Trì: “Có người nói cậu không biết cách nói chuyện phiếm à?”
Từ Nhĩ bĩu môi: “Có rất nhiều người nói tôi không biết cách nói chuyện phiếm.”
Tống Thụy Trì: “Bọn họ hiểu cái gì chứ.”
Từ Nhĩ nhướng mi, cậu cảm thấy lời Tống Thụy Trì muốn nói là bọn họ hiểu gì cậu chứ.
Từ Nhĩ giải thích: “Tôi thường xuyên là kẻ hủy diệt cuộc hội thoại trong nhóm, hơn nữa còn thường xuyên không thể tiếp lời với mọi người khi chơi cùng bọn họ.”
Tống Thụy Trì: “Cậu chỉ có thể ngồi một chỗ cười ngây ngốc à?”
Từ Nhĩ kinh ngạc một chút: “Sao anh lại biết.”
Tống Thụy Trì nở nụ cười: “Tưởng tượng ra.”
Nhân cách thích nói của Từ Nhĩ được mở ra: “Bạn bè của tôi đều rất thú vị, nghe bọn họ nói chuyện phiếm rất vui, bọn họ biết cách nói, hơn nữa còn có rất nhiều chuyện để nói.” Từ Nhĩ khoa tay múa chân: “Rất mới mẻ, rất thú vị.”
Dường như Tống Thụy Trì đã nắm được cái gì đó: “Cậu thích người thú vị?”
Từ Nhĩ gật đầu: “Đúng vậy.”
Tống Thụy Trì: “Tôi thú vị không?”
Từ Nhĩ hơi nghiêng thân mình, nhìn Tống Thụy Trì mà gật đầu: “Anh cũng rất thú vị.”
Tống Thụy Trì hỏi: “Tôi thú vị chỗ nào?”
Từ Nhĩ: “Buổi sáng hôm nay anh nói với tôi, Đại Lang, uống nước đi. rất buồn cười.”
Tống Thụy Trì cười: “Chỉ vậy là thú vị rồi?”
Từ Nhĩ: “Vậy còn không thú vị sao?”
Tống Thụy Trì thoạt nhìn như muốn nói cái gì, nhưng điện thoại của hắn reo lên.
Đúng lúc không khí đang sinh động, sự vui vẻ vừa rồi của Từ Nhĩ dột ngột bị Tống Thụy Trì kéo căng.
Cậu vô cùng thích chiếc áo gió mà Tống Thụy Trì mặc hôm nay, buổi sáng bởi vì có bạn bé hắn, bọn họ không thể tới gần, lúc này nhà ga nhiều người, cứ vài bước là mu bàn tay của Từ Nhĩ có thể cọ trúng quần áo của Tống Thụy Trì.
Cảm nhận được lớp vải, Từ Nhĩ nghĩ trong lòng, lúc nào cậu cũng phải đến trung tâm thương mại mua một cái giống như vậy.
Chỉ là không biết cậu mặc có được đẹp như Tống Thụy Trì mặc hay không.
Nhưng có lẽ là sẽ không kém, kỳ thật cậu cũng rất tuấn tú.
Bọn họ cũng là tiểu soái ca và đại soái ca đó.
Lại thêm vài bước, bọn họ đã xếp hàng bên ngoài chỗ chờ xe.
Người chờ xe không ít, nhưng cũng không tính là nhiều, chỉ vài phút là có thể tới lượt bọn họ, đúng lúc Tống Thụy Trì còn đang nói chuyện điện htoaij, bọn họ liềm chậm rãi đi sau đám người.
Mà đội đầu tiên đã lên trên xe, nói trùng hợp cũng trùng hợp, chính là đại soái ca và tiểu soái ca vừa mới đi ra cổng.
Đại soái ca mở cửa xe cho tiểu soái ca ngồi vào vị trí, chuẩn bị đặt mấy vali hành lý vào cốp xe phía sau, mà tiểu soái ca lại không lên xe, muốn ôm bó hoa trong tay đại soái ca, nhưng đại soái ca không cho.
Có lẽ Từ Nhĩ có thể tưởng tượng được cuộc đối thoại của bọn họ trong giờ phút này.
“Em giúp anh cầm.”
“Không cần, em lên xe đi.”
Ừm, hẳn là như vậy.
“Quen à?”
Bên cạnh, Tống Thụy Trì đã nói chuyện điện thoại xong.
Từ Nhĩ lắc đầu: “Không quen.”
Ánh mắt Tống Thụy Trì nhìn theo: “Cậu nhìn bọn họ hai lần.”
Từ Nhĩ cười cười: “Xem soái ca, hai người lẫn.”
Tống Thụy Trì lại hướng mắt về bên kia: “Đẹp trai đến vậy à?”
Từ Nhĩ thu hồi tầm mắt: “Anh đẹp trai hơn.”
Tống Thụy Trì nghẹn một chút, mang theo ngữ khí nói: “Cảm ơn.”
Ba phút sau, bọn họ cũng lên xe.
Đã không còn là thời gian ăn cơm nữa, lúc bọn họ tới thì vừa vặn không cần chờ.
Nhưng mà vẫn rất náo nhiệt, hơn nữa Từ Nhĩ xác định được, Tống Thụy Trì xác thực không ăn ruột già.
Bữa tối là lúc cả hai người đều không nói chuyện nhiều, nhưng lại kết thúc bằng bầu không khí vui sướng.
Ăn xong thì người trong tiệm cũng đã ít đi, Từ Nhĩ lau miệng, hỏi Tống Thụy Trì: “Ăn ngon không?”
Tống Thụy Trì gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Từ Nhĩ nói: “Tôi rất thích ăn cá của tiệm này.”
Tống Thụy Trì: “Đã nhìn ra.”
Từ Nhĩ ngượng ngùng cười, sờ bụng mình theo bản năng.
Ăn hơi nhiều rồi.
“Kế tiếp làm gì?” Tống Thụy Trì hỏi.
“Hả? Về nhà đó.” Từ Nhĩ có chút nghi hoặc: “Không thì sao, anh có an bài à?”
Từ Nhĩ bật cười: “Không có.”
Từ Nhĩ: “A.”
Tống Thụy Trì lại hỏi: “Buổi tối cậu định làm gì?”
Từ Nhĩ suy nghĩ: “Sửa bản thảo.”
Tống Thụy Trì gật gật đầu, lại uống một ngụm nước rồi mới nói: “Được.” Hắn lại hỏi: “Cậu làm công việc gì?”
Từ Nhĩ nghĩ đến công việc của Tống Thụy Trì, đơn giản nói: “Thiết kế công trình.” Cậu cười cười: “Tôi cũng vẽ tranh.”
Tống Thụy Trì nói tiếp: “Nửa cùng ngành.”
Từ Nhĩ nở nụ cười: “Cũng có thể.”
Rời khỏi quán ắn, hai người trực tiếp gọi xe, vốn dĩ căn cứ vào khoảng cách gần nhất thì nên đưa Tống Thụy Trì về nhà trước, nhưng Tống Thụy Trì lại kiên quyết đưa Từ Nhĩ về trước.
Từ Nhĩ đành phải nói địa chỉ tiểu khu cho tài xế.
Hơn nữa, Tống Thụy Trì rất cố chấp.
Còn có, cậu phát hiện hình như Tống Thụy Trì đang nhìn mình.
Quay đầu, quả nhiên là Tống Thụy Trì đang nhìn cậu.
“Hửm?” Từ Nhĩ nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Tống Thụy Trì nói với cậu: “Tay.”
Từ Nhĩ: “Tay?”
Tống Thụy Trì: “Đưa bàn tay ra.”
Từ Nhĩ không hiểu, nhưng vẫn nghe lời mà duỗi ra.
Tống Thụy Trì có chút bất đắc dĩ: “Đưa lòng bàn tay ra.”
Từ Nhĩ quay lòng bàn tay lại.
Giây tiếp theo, Tống Thụy Trì lấy một đồ vật từ trong túi ra, đặt trên lòng bàn tay Từ Nhĩ.
Từ Nhĩ sửng sốt một chút: “Cái gì?”
Cậu chỉ phát biểu sự nghi hoặc, cũng không phải đang hỏi đây là cái gì.
Đây là cái gì, liếc mắt một cái cũng có thể hiểu.
Từ Nhĩ: “Socola?”
Tống Thụy Trì: “Tôi rất thích.”
Từ Nhĩ rút tay về nhìn, bình thường cậu không ăn socola, nhưng nếu Tống Thụy Trì thích...
Từ Nhĩ lập tức bóc vỏ, trực tiếp nhét cả miếng to vào trong miệng.
Không đơn thuần là socola, bên trong còn có hạnh nhân.
Từ Nhĩ gật gật đầu: “Ừm, cũng không tệ lắm.”
“Cũng không tệ lắm?” Tống Thụy Trì nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Từ Nhĩ: “Cho cậu một cơ hội nữa.”
Từ Nhĩ thiếu chút nữa cười ra tiếng, lập tức sửa miệng: “Ăn ngon quá đi!”
Tống Thụy Trì nở nụ cười.
Tiếp theo tay Từ Nhĩ đột nhiên bị kéo qua, Tống Thụy Trì lại lấy một viên từ trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay Từ Nhĩ.
Tống Thụy Trì: “Khen tưởng.”
Từ Nhĩ bịt miệng cười, ngữ khí nhẹ nhàng: “Được được được.”
Việc Tống Thụy Trì mang socola theo người này rất có cảm giác khắc sâu.
Cảm giác khắc sâu?
Dường như đầu óc Từ Nhĩ kích động cái gì đó, khi nào cậu lại có cảm giác này với Tống Thụy Trì?
Chờ Từ Nhĩ nuốt viên socola xuống, Tống Thụy Trì hỏi: “Biết pha cà phê không?”
Từ Nhĩ: “Cà phê?”
Tống Thụy Trì: “Cà phê.”
Từ Nhĩ phân tích một chút, lúc này cái Tống Thụy Trì nói đến không phải cà phê hòa tan.
Từ Nhĩ: “Từng thấy người khác pha, tôi không biết mình có thể hay không, làm sao vậy?”
Tống Thụy Trì: “Tôi rất thích uống cà phê.”
Từ Nhĩ mê man một lúc lâu: “Vậy anh biết không?”
Tống Thụy Trì: “Biết một chút, trong nhà có máy.”
Từ Nhĩ: “Wow, thật lợi hại.”
Tống Thụy Trì nở nụ cười, hoàn toàn bị chọc cười.
Sau đó hắn dùng sức xoa tóc Từ Nhĩ.
Từ Nhĩ ngây ngốc, có ý gì vậy?
Tống Thụy Trì: “Về đến nhà cậu rồi.”
Đúng vậy, xe đã dừng.
Vì vậy, Từ Nhĩ xuống xe, cũng nhìn theo Tống Thụy Trì rời đi.
Nhưng sau khi cái xe biến mất khỏi tầm mắt một lúc lâu, Từ Nhĩ cũng không nhúc nhích, cậu chỉ ngây ngốc nhìn theo hướng xe chạy.
Có lẽ là 2 phút, có lẽ là 5 phút, Từ Nhĩ mới hồi phục tinh thần.
Cậu không trực tiếp về nhà, mà lại gọi một cái xe khác.
Sau 40 phút, cậu xuất hiện ở cửa nhà Tống Thụy Trì.
Ừm, đúng vậy, không sai.
Quá mức mượt mà, không cần xếp hàng, toàn bộ hành trình đều là đèn xanh, đi qua cổng còn đúng lúc gặp được một người trong khu trở về, thang máy cũng ở cùng một tầng.
Thật an tĩnh, Từ Nhĩ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn biển số nhà Tống Thụy Trì.
Có hơi mạo muội.
Nhưng mặc kệ.
Cậu ấn chuông cửa.
Khoảnh khắc tiếng chuông cửa vang lên, cậu vậy mà lại khẩn trương.
Là cậu thích làm mấy việc xúc động nhất thời, hôm nay xúc động muốn tặng cho Tống Thụy Trì, nghĩ đến có vẻ không tồi.
Vì thế cậu bắt đầu ảo tưởng về biểu tình lát nữa của Tống Thụy Trì.
Hẳn là sẽ kinh ngạc.
Nhất định sẽ kinh ngạc.
Có lẽ là có chút nôn nóng, Từ Nhĩ cảm thấy mình chờ hơi lâu rồi.
Đang chuẩn bị ấn chuông cửa lần nữa thì khóa cửa vang lên.
“Cạch” một tiếng, cửa mở từ bên trong.
Nghênh đón cậu chính là Tống Thụy Trì vừa mới tắm rửa xong, tóc còn ướt.
“Hehe.”
Từ Nhĩ nở nụ cười với Tống Thụy Trì.
Tiếp theo, cậu đưa đồ trên tay qua.
Là một bó hoa.
Sau khi Từ Nhĩ cẩn thận miêu tả Tống Thụy Trì với bà chủ cửa tiệm bán hoa, hai người thương lượng làm hoa theo yêu cầu, lạnh lùng cao quý, cũng rất đắt, là một bó hoa rất xứng với Tống Thụy Trì.
Từ Nhĩ cưởi, có chút không biết nói gì mà bổ sung: “Chào buổi tối, Tống tiên sinh.”
Tống tiên sinh cúi đầu xem hoa, một giọt nước dọc theo lọn tóc rơi xuống đóa hoa đẹp nhất trong bó hoa.
Sau đó hắn cười.
Giây tiếp theo.
Tống Thụy Trì một tay nhận hoa, một tay duỗi về phía Từ Nhĩ, kéo vào trong lòng.