Sao Mà Vẫn Không Hiểu!

Chương 7

Trước Sau

break

Bữa ăn này đặc biệt an tĩnh.

Tống Thụy Trì thoạt nhìn còn rất bình thường, cho nên dưới tình huống đối lập, Ứng Cảnh ngồi bên cạnh hắn rất không bình thường.

Từ Nhĩ vốn không đặt lực chú ý trên người Ứng Cảnh cũng đã nhìn ra, tuy rằng đa số thời gian người này luôn trầm mặc, nhưng vào khoảnh khắc đối phương đột nhiên cười một cái, dáng vẻ giống như rất muốn nói chuyện nhưng lại nghẹn đến mức luống cuống.

Tất nhiên là Từ Nhĩ khó nói được cái gì, cậu chỉ có thể làm như không phát hiện, cúi đầu ăn mì.

Bữa sáng kết thúc, Tống Thụy Trì trò chuyện vài câu với Ứng Cảnh, đại khái là Tống Thụy Trì còn phải đến thành phố B, một giờ sau sẽ lên xe, sau đó là Ứng Cảnh oán giận vài câu về chuyện công việc của mình.

Khi ra khỏi nhà Tống Thụy Trì, kỳ thật la Từ Nhĩ có chút luyến tiếc.

Tuy rằng Soso đi theo bọn họ tới cửa là bởi vì Tống Thụy Trì, nhưng khi cuối cùng Từ Nhĩ cũng rời đi, dường như Soso đang đi theo cậu, tiễn cậu rời đi.

Soso thật sự rất đáng yêu, nó sẽ cọ đầu vào tay Từ Nhĩ, còn chui vào trong lòng Từ Nhĩ.

Soso cũng là con mèo đẹp nhất mà Từ Nhĩ từng gặp được, thực sự vô cùng xinh đẹp.

Nhưng Từ Nhĩ cũng không nói thêm hay biểu hiện thêm điều gì, bởi vì có sự tồn tại của Ứng Cảnh, Từ Nhĩ càng an tĩnh hơn, cũng an bài cho bản thân một nhân vật “tôi chỉ không cẩn thận xuất hiện ở chỗ này thôi”, những gì cậu làm chỉ có đi theo Tống Thụy Trì, cũng chỉ trả lời câu hỏi của Tống Thụy Trì.

Về nhà là Ứng Cảnh lái xe, xuốt 10 phút trên xe, Từ Nhĩ và Tống Thụy Trì ngồi ở ghế sau chỉ nói chuyện phiếm vài câu.

Sau khi tới nơi thì cậu nói cảm ơn Tống Thụy Trì trước, rồi mới cảm ơn Ứng Cảnh.

Đóng cửa xe, Từ Nhĩ nhìn theo một đoạn ngắn rồi mới xoay người trở về tiểu khu.

Mà trong xe, Ứng Cảnh vẫn luôn giả bộ an tĩnh đột nhiên kích động.

“Chà chà chà chà chà chà.” Anh vô cùng âm dương quái khí mà phát ra âm thanh này.

Tống Thụy Trì không đáp lại, bởi vì hắn biết hắn không cần đáp lại, Ứng Cảnh sẽ tự nói tiếp.

Quả nhiên, Ứng Cảnh nhịn không được hai giây.

“Cậu ấy thật ngoan.”

Những lời này thật có thể.

Tống Thụy Trì: “Là rất ngoan.”

Ứng Cảnh liếc Tống Thụy Trì một cái thông qua kính chiếu hậu: “Cậu ấy là người mà Thạch Tử Diệc nói sao?”

Tống Thụy Trì: “Ừm.”

Ứng Cảnh dùng sức “Hừ” một tiếng: “Cậu ấy thực sự dính người nha, cậu xem sáng nay đi, lúc nào cũng dính lấy cậu, sao hả, cậu ấy là đồ trang sức của cậu à?”

Tống Thụy Trì nhẹ nhàng cười một tiếng: “Sao hả, không được à?”

“Được được được, mình không nên quản chuyện của người yêu nhau.” Ứng Cảnh cười đến mức miệng muốn kéo đến tận da đầu: “Hơn nữa, cậu nhìn thấy ánh mắt luyến tiếc của cậu ấy khi rời khỏi nhà cậu không, ôi, giống như hai người phải tách ra rất lâu vậy.”

Ứng Cảnh nói xong lời này lại nhìn Tống Thụy Trì qua kính chiếu hậu: “Sao lại như vậy, mới quen biết bao lâu chứ, gắn bó keo sơn thế à?”

Tống Thụy Trì rất bình tĩnh mà trả lời một tiếng, có thể là “À” mà cũng có thể là “Ừm.”

Ứng Cảnh rất tò mò: “Nói thêm một chút đi, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?”

Tống Thụy Trì đưa mắt ra ngoài cửa sổ: “Không có gì, thức cả đêm lắp lego.”

Ứng Cảnh có chút không phản ứng kịp: “Cái gì cơ? Lắp lego?” Anh nhớ lại một chút: “Cái máy đánh chữ kia?”

Tống Thụy Trì: “Ừm.”

Ứng Cảnh: “Đây là kiểu tình thú gì thế? Cũng là tình yêu thuần khiết của các cậu à?”

Tống Thụy Trì nói: “Tửu lượng của cậu ấy không tốt, ngày hôm qua uống đến không nhớ gì cả.”

Ứng Cảnh hoàn toàn không hiểu: “Hả?” Sau đó anh nở nụ cười: “Bạn nhỏ kia thật thú vị, đã tiến triển đến mức uống nhiều rồi mà cuối cùng lại chơi lego với cậu sao?”

Tống Thụy Trì nói: “Hôm qua là lần đầu tiên cậu ấy đến quán bar.”

Ứng Cảnh cười ra tiếng: “Chà chà chà, đối xử đặc biệt à.”

Tống Thụy Trì cười như không cười.

Ứng Cảnh đột nhiên giật mình một cái: “Mà này, không phải hai người cái gì cũng không làm chứ?”

Tống Thụy Trì nói: “Cậu đoán xem.”

Ứng Cảnh: “Ít nhất cũng hôn rồi chứ?”

Tống Thụy Trì suy tư trong chốc lát mới ném ra hai chữ từ trong miệng: “Không có.”

Ứng Cảnh tấm tắc hai tiếng: “Thật sự là tình yêu thuần khiết à?”

Tống Thụy Trì: “Giả thuần khiết.”

Ứng Cảnh nở nụ cười: “Mình không im lặng về việc này được đâu.”

Tống Thụy Trì nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tùy ý.”

Ứng Cảnh: “Chà chà chà, sẽ không phải đang chờ mình đi tuyên truyền chứ?”

Dáng vẻ của Tống Thụy Trì như nghẹn sắp hỏng rồi: “Mình có à?”

Tâm tình của Ứng Cảnh vô cùng thoải mái: “Hôm qua khi ở quán bar xem không quá rõ ràng, hôm nay hai người ở một chỗ, phải nói là rất xứng, tướng mạo ngoan ngoãn như cậu ấy lại có thể khống chế được cậu.”

Tống Thụy Trì: “Xứng thế nào?”

Ứng Cảnh lập tức nói: “Vô cùng xứng!”

Xe đi được vài phút, Ứng Cảnh đột nhiên cười một tiếng.

“Vừa rồi đó.” Ứng Cảnh lắc lư: “Không phải cậu hỏi buổi tối cậu ấy định làm gì sao, cậu ấy nói cậu ấy không có kế hoạch, sau đó nói lần này được nghỉ ba ngày, ngày mai và ngày kia đều không có việc gì, hahahahaha.”

Tống Thụy Trì nghe xong thì đôi mắt cũng cong lại.

“Thật sự, cậu ấy rất thú vị.” Ứng Cảnh nói: “Như vậy rồi mà cậu còn không hẹn cậu ấy thì thực sự không giữ phép tắc rồi.”

Một chiếc xe rời khỏi thành phố A, một người ngã vào trên giường.

Cậu đã mang máy đánh chữ về, Tống Thụy Trì bảo cậu mang, lúc này đã đoan chính đặt giữa cái bàn.

Thật sự rất vui vẻ, nhưng cũng có chút tiếc nuối, cậu đã quên toàn bộ quá trình lắp cái máy đánh chữ này, việc này giống như đi mua đồ làm sẵn vậy.

Sau khi mua hộp bảo vệ, Từ Nhĩ lại vào trang web lớn về lego để xác định giá cả của máy đánh chữ này, tiếp đó mở Wechat của Tống Thụy Trì.

Giờ phút này, cảm tình của cậu đối với Tống Thụy Trì có chút kỳ quái.

Giống như rất quen thuộc, lại dường như không quá quen thuộc. Quen thuộc là bởi vì biểu hiện của Tống Thụy Trì, sự tiếp xúc của bọn họ vào sáng nay giống như họ đã là bạn bè rất lâu vậy. Mà không quen thuộc...

Bọn họ xác thực là không quá quen thuộc.

Cho nên Từ Nhĩ không biết nên giao lưu như thế nào, khách sáo một chút, hay là tùy ý một chút.

Không biết đêm qua bọn họ giao lưu như thế nào.

Hay là uống chút rượu rồi tìm hắn nói chuyện phiếm?

Haha, đùa thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu đơn giản trực tiếp một chút, đầu tiên là gửi tiền lego qua.

Sau đó nói: [Ngày hôm qua cảm ơn anh đã chăm sóc tôi, làm phiền anh rồi.]

Sau đó gửi một meme: [Cảm ơn]

Tống Thụy Trì lập tức trả lời: [Đây là gì?]

Từ Nhĩ: [Tiền máy đánh chữ.]

Tống Thụy Trì: [Rút về đi.]

Từ Nhĩ: [Hả?]

Cậu suy nghĩ: [Không phải là giá này sao?]

Tống Thụy Trì: [Cho cậu.]

Từ Nhĩ: [Không cần, tôi mua.]

Tống Thụy Trì: [Còn nói nữa sẽ giận.]

Đôi tay đang gõ chữ của Từ Nhĩ lập tức dừng lại, cậu nhìn những lời Tống Thụy Trì vừa gửi, từ từ xóa đi mấy chữ [Làm phiền anh cả đêm đã rất ngượng ngùng rồi] đi.

Sau đó đổi thành: [Đừng giận.]

Điều Từ Nhĩ không biết chính là, Tống Thụy Trì ở đầu bên kia vừa nhìn thấy bốn chữ này thì lập tức cười.

Tống Thụy Trì: [Buồn ngủ không?]

Từ Nhĩ vốn dĩ không có cảm giác, sau khi được Tống Thụy Trì hỏi như vậy thì đột nhiên mệt mỏi.

Từ Nhĩ: [Sao anh lại biết tôi mệt?]

Tống Thụy Trì: [4 giờ ngủ, 9 giờ tỉnh, có thể không buồn ngủ sao?]

Từ Nhĩ kinh ngạc: [Chúng ta ngủ muộn như vậy à?]

Tống Thụy Trì: [Giờ cậu mới biết à.]

Những lời này giống như có âm thanh, thậm chí còn phảng phất ở bên tai, mà Từ Nhĩ còn nghe được câu “Từ tiên sinh” kia.

Dường như cậu đã nắm bắt được phương thức nói chuyện của Tống Thụy Trì, lập tức nghe ra ý nghĩa trong lời này.

Trách không được, nửa đêm hôm qua khi Tống Thụy Trì tỉnh dậy lại buồn ngủ đến vậy.

Từ Nhĩ ngượng ngùng cười: [Tống tiên sinh thật tốt.]

Tống Thụy Trì nói: [Tôi cũng cảm thấy vậy.]

Ý cười của Từ Nhĩ sâu hơn.

Tống Thụy Trì thật thú vị.

Từ Nhĩ: [Lên xe chưa?]

Tống Thụy Trì: [Lên rồi.]

Từ Nhĩ: [Được rồi.]

Có lẽ là bên kia bận rộn, Từ Nhĩ đợi trong giao diện này vài giây, Tống Thụy Trì không nói gì nữa, cậu cũng lui ra ngoài.

Sau đó cậu nhìn thấy Từ Thần gửi tin nhắn cho mình.

Cậu hỏi: [Anh dậy chưa?]

Từ Nhĩ: [Dậy rồi.]

Trong khoảnh khắc gửi hai chữ này đi, điện thoại của Từ Nhĩ đột nhiên reo lên, Từ Thần gọi điện thoại cho cậu.

Chút buồn ngủ của Từ Nhĩ trực tiếp bị đánh vỡ.

Cậu nghe điện thoại, Từ Thần ở đầu bên kia nhỏ giọng nói: “Alo.”

Từ Nhĩ: “Sao lại nói như vậy?”

Từ Thần cười rộ lên, ngữ khí bình thường: “Anh đang ở đâu?”

Từ Nhĩ: “Ở chung cư.”

Từ Thần “A” một tiếng thật dài: “Chỉ một mình anh?”

Từ Nhĩ: “Nếu không thì sao?”

Từ Thần: “Tống Thụy Trì đâu?”

Từ Nhĩ nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời trước: “Anh ấy đến thành phố B rồi.”

Bên kia, Từ Thần “A” thêm một tiếng rất dài.

Từ Nhĩ tò mò: “Sao em biết Tống Thụy Trì ở cùng anh?”

Từ Thần cười một tiếng mà Từ Nhĩ nghe không hiểu: “Ngày hôm qua không phải anh nhắn tin trong nhóm sao, sau đó em chơi game xong tim anh thì anh không chịu trả lời, em liền gọi điện thoại, anh đoán xem!” Thanh âm của Từ Thần đột nhiên vô cùng lớn: “Là ai nghe điện thoại!”

Từ Nhĩ dùng đầu ngón chân cũng đoán được: “Tống Thụy Trì nghe.”

Từ Thần: “Không sai!!”

Có thể nghe ra Từ Thân rất kích động: “Mẹ nó! Lúc ấy, anh không biết lúc ấy em có bao nhiêu kinh ngạc đâu! Thiếu chút nữa là em đã không nói nên lời rồi, nhưng là Tống Thụy Trì nghe điện thoại đó, em phải ra vẻ rụt rè.”

Từ Nhĩ hỏi: “Hai người đã nói cái gì?”

“Cái gì ấy nhỉ?” Từ Thần dường như chỉ lo kích động: “Cũng không có gì, anh ấy nói anh uống chút rượu, ở nhà anh ấy gì gì đó.”

Từ Thần lại đột nhiên lớn tiếng: “Nói đi! Ngày hôm qua ngủ ở đâu?!”

“Thì ở nhà anh ấy.” Từ Nhĩ giải thích: “Ngày hôm qua anh gặp được anh ấy ở gần quán bar, trong quán bar có hoạt động uống rượu, anh uống hơi nhiều.”

Từ Thần lại kéo dài âm thanh: “À!”

Từ Nhĩ không hiểu mà cười: “Làm sao vậy?”

Từ Thần: “Không, sao!”

Từ Nhĩ: “Nghe không giống như không có việc gì.”

Từ Thần bình thường trở lại: “Được rồi, thật sự không có việc gì.” Cậu hỏi Từ Nhĩ: “Bây giờ anh ổn chứ?”

Từ Nhĩ: “Bây giờ không có việc gì.”

Từ Thần: “Cười chết mất, anh không biết tửu lượng của anh kém à?”

Từ Nhĩ: “Có lẽ là anh thật sự không biết.” Cậu cười bất đắc dĩ: “Hiện tại biết rồi.”

Từ Thần: “Về sau uống ít một chút.”

Từ Nhĩ: “Biết rồi.”

Cơn buồn ngủ của Từ Nhĩ vẫn chưa đủ để làm cho cậu lập tức đi ngủ, cho nên sau khi cúp điện thoại, cậu còn nhàn rỗi mà xem phim, lại ăn cơm trưa.

Sau đó mới dần dần ngủ.

Một giấc này cũng thật dài, lúc tỉnh lại thì trời đã tối rồi.

Mùa thu mặt trời lặn sớm, Từ Nhĩ vừa kéo rèm ra thì đã thấy ánh nắng chiều mỹ lệ, cậu thuận tay chụp một tấm.

Sau đó gửi cho Tống Thụy Trì.

Không vì gì cả, do Tống Thụy Trì cũng gửi ảnh cho cậu.

Từ nửa giờ trước, một tấm ảnh phòng họp, kèm theo tin nhắn: [Buồn ngủ quá.]

Vì thế Từ Nhĩ cũng nhắn: [Ngắm ánh nắng chiều.]

Thuận tiện nói: [Vừa rồi đang ngủ.]

Cũng hỏi: [Anh đã xong chưa?]

Cho đến khi Từ Nhĩ ăn xong cơm chiều thì câu hỏi này mới được Tống Thụy Trì trả lời.

Hắn nói: [Xong rồi.]

Hắn lịa nói: [Mệt mỏi.]

Từ Nhĩ gõ [Vấy vả rồi].

Sau đó cậu nghĩ tới xưng hô của Ứng Cảnh với Tống Thụy Trì vào sáng nay, lập tức gõ thêm ba chữ “Tống lão sư”.

Từ Nhĩ: [Tống lão sư vất vả rồi.]

Từ Nhĩ lại nghĩ tới, bưởi sáng Tống Thụy Trì nói với Ứng Cảnh, buổi tối phải xem tình huống mới biết có trở về hay không, hỏi tiếp: [Buổi tối có trở về không?]

Tống Thụy Trì trả lời bằng một bức ảnh, là ở trong xe, cách cửa sổ có thể nhìn thấy bóng cây cùng con đường xe chạy.

Tống Thụy Trì: [Về.]

Từ Nhĩ: [Ngủ một giấc đi.]

Tống Thụy Trì: [Không ngủ được.]

Từ Nhĩ: [Vậy, đang làm gì thế?]

Tống Thụy Trì: [Cậu đang làm gì?]

Hai câu này gần như đồng thời xuất hiện trên khung chat của Từ Nhĩ.

Cậu từng nói, cậu rất thích sự ăn ý.

Cho nên cậu nhẹ nhàng cười.

Từ Nhĩ: [Vừa mới tỉnh, đang nói chuyện phiếm với anh.]

Tống Thụy Trì: [Vừa mới tan làm, đang nói chuyện phiếm với cậu.]

“Ha.”

Từ Nhĩ bật cười.

Nhưng sau đó thì sao, nên nói cái gì?

Từ Nhĩ nhìn chằm chằm vào màn hình, đang định giống như vài lần trước, Tống Thụy Trì không gửi tin nhắn thì lui ra ngoài, nhưng ngay trước khi ấn nút quay lại thì tin nhắn đã xuất hiện.

Tống Thụy Trì gửi tin nhắn.

Tống Thụy Trì: [Rảnh không?]

Từ Nhĩ: [Rảnh.]

Tống Thụy Trì: [Gọi điện thoại cho tôi.]

Từ Nhĩ không nhịn được mà hơi nhướng mi, vô cùng nghe lời, không chút hoài nghi mà gọi điện thoại qua.

Tống Thụy Trì nghe rất nhanh, bên này là phòng ngủ an tĩnh, bên kia là trong xe yên ắng.

Từ Nhĩ nhìn chằm chằm vào Soso trên avatar của Tống Thụy Trì, thời gian trôi qua từng giây.

Cho đến 00:05, Từ Nhĩ mở miệng.

“Tống Thụy Trì.”

Giây tiếp theo, bên kia truyền đến tiếng cười rất nhẹ.

“Tôi sắp đến ga rồi.” Tống Thụy Trì nói.

Từ Nhĩ: “Nhanh như vậy à.”

Tống Thụy Trì nói: “Tôi đói bụng.”

Từ Nhĩ muốn nói ăn chút gì đó đi.

Nhưng không biết như thế nào mà lại đột nhiên giật mình, cậu ngồi dậy.

“Anh muốn ăn cái gì?” Từ Nhĩ nói thử: “Tôi mời anh đi ăn cơm tối.”

Tống Thụy Trì hỏi: “Cậu muốn ăn cái gì?”

Từ Nhĩ: “Tôi đều có thể, anh muốn ăn cái gì?”

Tống Thụy Trì: “Tôi muốn cậu nghĩ.”

Từ Nhĩ dừng lại.

Vậy cậu đành phải nghĩ.

Lập tức nghĩ ra: “Tôi muốn ăn cá.”

“Có thể.” Tống Thụy Trì vô cùng sảng khoái: “Tôi sẽ đến thành phố A sau 45 phút nữa.”

Từ Nhĩ bấm tay tính toán, lúc này cậu cũng không có việc gì, từ chỗ này đi đến ga tàu cao tốc cũng chỉ tầm 30 phút.

Vậy không bằng...

“Tôi đến đón anh.”

Từ Nhĩ nói.

Tống Thụy Trì bên kia dùng tay chống đầu, ngón tay nhẹ nhàng đè lên trán: “Được.”

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc