Từ Nhĩ có cảm giác bản thân đã mơ một giấc mơ rất dài.
Khi tỉnh lại hình như là nửa đêm, cậu cảm thấy miệng hơi khô.
Ngay sau đó, tinh thần của cậu đã trải qua sự biến hóa.
Đầu giường có nước, gối đầu có chút không thích hợp, còn có mùi hương? Bên cạnh có người?
Vì thế giật mình một chút, Từ Nhĩ lập tức ngồi dậy, cũng trở nên tỉnh táo, quan sát bốn phía.
Nhưng não bộ xử lý quá nhanh, sự kinh ngạc đã nảy sinh trong lòng, cho nên sau khi quan sát hết bốn phía, miệng của cậu mới ý thức được mà “A” một tiếng.
Thanh âm này không nặng không nhẹ, vừa vặn đánh thức người bên cạnh.
Dưới tình huống không quá sáng, Từ Nhĩ nhìn thấy bóng đen bên cạnh ngồi dậy, đối phương xoay người, tiếp theo là âm thanh bật công tắc, phòng sáng lên.
Từ Nhĩ thích ứng với ánh sáng trước, cậu mở to đôi mắt sáng ngời nhìn nam nhân tóc quăn đang chậm rãi xoay người lại, híp đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn cậu.
Sau hai giây nhìn nhau bất bình thường, Từ Nhĩ coi nư đã nói ra câu thứ hai sau khi tỉnh lại: “Tống Thụy Trì, anh thật đẹp trai.”
Nói xong, Từ Nhĩ lập tức rời tầm mắt, tùy tiện nhìn trái ngó phải.
Không phải ý gì khác, chính là thật sự như vậy.
Haha.
Được rồi, cậu không biết tại sao lại nói một câu như vậy.
Có lẽ là hơn phân nửa vì tỉnh lại lúc nửa đêm, sau khi bình tĩnh lại và phản ứng được tình hình là như thế nào, bên cạnh lại có một người vì giấc ngủ mà mái tóc rối loạn, ánh mắt mê man mà ngũ quan vẫn rõ ràng như cũ thì sẽ không nhịn được mà nói mấy lời to gan như thế.
Chỉ có thể giải thích như vậy.
Người được khen đột nhiên cười.
Xác thật khá buồn cười.
Cho nên giây tiếp theo, Từ Nhĩ nhanh chóng nói chuyện bình thường: “Đây là đâu?”
Tống Thụy Trì lại thoải mái nằm xuống, nhắm mắt lại, đồng thời để khuỷu tay đè trên trán: “Nhà tôi.”
Từ Nhĩ hỏi tiếp: “Sao tôi lại ở nhà anh?”
Tống Thụy Trì: “Hỏi rất hay.”
Lời này của Tống Thụy Trì kéo hơi dài, mặt ngoài thì chỉ có mấy chữ đơn giản, nhưng rõ ràng là có ý nói hay là cậu nghĩ xem hôm qua chính cậu đã làm ra những chuyện gì?
Từ Nhĩ không hề chột dạ ngây lập tức.
Cậu bắt đầu thu thập ký ức của chính mình.
Nhưng đáng tiếc là, ký ức cuối cùng chính là ly rượu được pha chế đặc biệt có vị cam kia.
“Tôi…” Từ Nhĩ suy đoán: “Uống nhiều quá à?”
Tống Thụy Trì phun ra mấy chữ rất rõ ràng: “Không thì sao?”
Từ Nhĩ gật đầu: “Cũng phải.”
Từ Nhĩ tiếp tục hỏi: “Tôi đã làm cái gì?” Cậu suy nghĩ, lại bổ sung: “Chuyện ngu xuẩn sao?”
“Chuyện ngu xuẩn.”
Tống Thụy Trì lặp lại mấy chữ này, giống như tỏ vẻ khẳng định.
Sau đó không nói nữa.
Từ Nhĩ chờ đợi rồi lại chờ đợi, chờ đến khi cậu hoài nghi có phải Tống Thụy Trì ngủ rồi hay không, đối phương rốt cuộc cũng mở miệng.
Hắn nói: “Cậu nói không muốn về nhà, còn muốn tôi ôm muốn tôi cõng, muốn ngủ với tôi, muốn…”
Tống Thụy Trì nói đến đây thì dừng lại, để Từ Nhĩ trừng lớn hai mắt vô cùng khiếp sợ.
Đôi mắt của Từ Nhĩ lúc này còn lớn hơn khi vừa mới tỉnh lại, ngữ khí cũng cao hơn nhiều: “Hả? Thật, thật sao?”
Tống Thụy Trì lại không nói gì.
Từ Nhĩ trực tiếp trở nên cam chịu, càng chột dạ đến không được.
Cậu uống quá nhiều sẽ thành như vậy?
“Tôi còn muốn cái gì?” Từ Nhĩ yếu ớt hỏi.
Lần này Tống Thụy Trì nhắm mắt, động tác chậm rãi, cũng từ từ quay đầu, đối diện với tầm mắt Từ Nhĩ: “Cái gì cũng không nhớ rõ nữa rồi?”
Từ Nhĩ thành thật nói: “Nhớ được nửa đầu lúc uống rượu.”
Tống Thụy Trì nhẹ nhàng cười: “Ha.”
Sau đó hắn lại quay đầu đi.
Có ý gì vậy.
Có ý gì vậy.
“Từ tiên sinh.” Tống Thụy Trì nhắm hai mắt lại, trở về tư thế vừa rồi: “Tôi buồn ngủ quá.”
Từ Nhĩ dừng một chút, nói: “Xin lỗi.”
Tống Thụy Trì lại cười, nhưng lần này cười rất ôn nhu, hắn nâng tay lên, hình như là muốn sờ cái gì đó.
Từ Nhĩ vốn không thể xem hiểu, nhưng cậu phản ứng lại theo bản năng, đưa đầu mình qua.
Dường như không hề xa lạ, Tống Thụy Trì nhẹ nhàng xoa tóc Từ Nhĩ.
“Không cần xin lỗi.” Tống Thụy Trì thu hồi tay, cũng nói: “Nằm xuống đi, ngủ thôi.”
Từ Nhĩ “A” một tiếng, nghe lời mà nằm xuống.
Cùng lúc đó, cậu nghe Tống Thụy Trì nói: “Muốn biết cậu còn muốn cái gì từ chỗ tôi không?”
Tống Thụy Trì hỏi xong lời này thì tắt đèn đi.
“Cạch” một tiếng, căn phòng lập tức rơi vào bóng tối.
Từ Nhĩ nằm xuống ngoan ngoãn, tay đặt ở trước ngực: “Ừm.” Cậu nói xong còn sợ Tống Thụy Trì không nghe rõ, bổ sung: “Muốn biết.”
Có lẽ là Tống Thụy Trì kéo chăn một chút, Từ Nhĩ cảm nhận được chăn trên người mình hơi dịch lên trên một chút.
“Hiện tại cậu tỉnh táo chứ?” Tống Thụy Trì hỏi.
Từ Nhĩ gật đầu: “Tỉnh.”
Tống Thụy Trì: “Hôm qua cậu cũng nói như vậy.”
Từ Nhĩ mím môi.
Ngữ khí khi nói những lời này của Tống Thụy Trì rất bình thường, nhưng không biết tại sao, Từ Nhĩ lại mơ hồ nghe ra sự ủy khuất ở bên trong.
“Tôi ngày hôm qua…”
Từ Nhĩ không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Vậy anh, anh có ôm tôi không?”
Không biết đêm nay Tống Thụy Trì đã cười mấy lần rồi: “Cậu hỏi vấn đề này như vậy à?”
Từ Nhĩ nghi hoặc: “A? Nếu không thì sao?”
Tống Thụy Trì: “Không có nếu không.”
Từ Nhĩ cũng ủy khuất: “Cái gì vậy.”
Cái gì vậy.
Cái gì cũng không nói, rốt cuộc là cậu đã làm gì chứ.
“Không có gì, cái gì cũng không có.” Tống Thụy Trì buông tiếng thở dài: “Lừa cậu thôi, cậu không muốn tôi ôm cũng không muốn tôi cõng.”
Từ Nhĩ hỏi: “Cũng không nói muốn ngủ với anh?”
Tống Thụy Trì bật cười: “Không.”
Từ Nhĩ nghi hoặc: “Vậy tôi đã làm gì?”
Tống Thụy Trì “Ừm” một tiếng có lệ, sau đó lười nhác nói: “Ngày mai lại nói, ngủ đi.”
Từ Nhĩ nghẹn lời.
Tống Thụy Trì lại nói: “Đúng vậy, chính là cho cậu leo cây.”
Từ Nhĩ lại lần nữa nghẹn lời.
Vài giây sau, Từ Nhĩ nhỏ giọng thì thầm: “Sao anh lại như vậy.”
Trong bóng đêm, Từ Nhĩ cảm nhận được đầu mình lại bị sờ một chút.
“Tôi cứ vậy đấy.”
Tống Thụy Trì nhẹ như gió mà thổi tới một câu như vậy.
Sau đó liền không còn tiếng động nữa.
Đã nói như vậy.
Từ Nhĩ còn có thể nói cái gì nữa chứ.
Lần này Tống Thụy Trì không lên tiếng, thật sự hoàn toàn không có tiếng động.
Từ Nhĩ cũng có thể nhìn ra Tống Thụy Trì đặc biệt buồn ngủ, cho nên cậu cũng không làm gì nữa, hơn nữa nghĩ đến Tống Thụy Trì buồn ngủ như vậy phần lớn là bởi vì mình nên cũng vô cùng áy náy.
Nhưng cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì cậu cũng rất buồn ngủ.
Kỳ thật cậu còn nghĩ đến gấu bông, không biết có lấy được hay không.
Hẳn là lấy được, Tống Thụy Trì lợi hại vậy mà.
Thôi, ngày mai rồi hỏi.
Vì thế rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Vì thế rất nhanh...
Trời đã sáng.
Lần này Từ Nhĩ tỉnh lại, rất nhanh đã hiểu được tình cảnh của chính mình, cho nên vừa mở mắt đã nhìn về phía Tống Thụy Trì.
Được rồi, không có ai.
Cậu lại sờ lên đệm, ấm ấm, có lẽ là vừa rời giường.
Từ Nhĩ lại lần nữa nhắm hai mắt lại, lấy lại tinh thần trong mấy giây, sau đó mới rầu rĩ ngồi dậy.
Mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu vào qua tấm rèm.
Không mơ mộng, ngủ rất thoải mái.
Điện thoại ở ngay tủ đầu giường, đang sạc, bên cạnh điện thoại là một cái ly trong suốt.
Điện thoại đã đầy điện, Từ Nhĩ rút dây ra, trên màn hình hiển thị 9 giờ 33 phút, phía dưới còn có thông báo WeChat.
Đến từ Tống Thụy Trì.
“Nước ấm.”
Từ Nhĩ quay đầu nhìn nước, cũng cầm lấy cái ly.
Độ ấm xuyên qua thành ly tới lòng bàn tay, xác thật là hơi ấm, nhưng Từ Nhĩ không lập tức uống, mà lắng nghe trước.
“Đại Lang, uống nước đi.”
Bên kia giường đột nhiên truyền đến một thanh âm.
Từ Nhĩ quay đầu nhìn về hướng kia, thấy Tống Thụy Trì đi ra từ phòng tắm.
“Không có độc.” Tống Thụy Trì bên kia lại nói một câu.
Từ Nhĩ vội vàng: “Không có, tôi không phải…”
Cậu cũng không biết nên nói cái gì, việc nghe nước này xác thật là không thể hiểu được, vì thế cậu đành phải ngửa đầu uống.
Hơn nửa ly nước, vài giây đã uống xong rồi.
Sau đó cậu nói: “Tống Thụy Trì, anh thật hài hước.”
Tống Thụy Trì: “Từ tiên sinh, cậu rất khiến người khác ngạc nhiên đấy.”
Từ Nhĩ cười một chút, hỏi Tống Thụy Trì: “Tôi cũng rất hài hước đấy.”
Tống Thụy Trì: “Đúng đúng.”
Có lẽ là vừa rửa mặt xong, cả người Tống Thụy Trì có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, tóc mái cũng có hơi ướt.
Mà trên bộ đồ mặc ở nhà của hắn...
Từ Nhĩ duỗi tay nhắc nhở Tống Thụy Trì: “Áo của anh ướt rồi.”
Tống Thụy Trì có vẻ đã biết việc này, sau khi Từ Nhĩ nói xong thì đôi tay hắn giao nhau, nắm lấy, nhấc lên, áo trên cứ thế được cởi ra.
Việc cởi áo không quan trọng, vừa cởi...
“Quần cũng ướt.” Từ Nhĩ nói.
Hẳn là ướt quá nhiều, thấm tới quần.
Nhưng Tống Thụy Trì không lập tức cởi quần, mà là quay đầu mở tủ quần áo.
Từ Nhĩ cứ nhìn hắn như vậy, nhìn hắn dùng ngón tay lục quần áo, nhìn hắn rút một bộ quần áo từ trong tủ ra.
Dáng người còn khá tốt, cái vai này, cái lưng này, cái eo này.
Từ Nhĩ nuốt một ngụm nước miếng mà chính bản thân cũng không biết.
Cho đến khi Tống Thụy Trì mặc áo xong, đặt tay trên quần.
Sau đó Tống Thụy Trì ngừng một chút,
Sau đó Tống Thụy Trì quay đầu qua.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, đồng tử của Từ Nhĩ chấn động một chút.
Nam sinh thay quần áo trước mặt nam sinh không phải chuyện gì kỳ quái, nhưng đối phương nhìn chằm chằm vào mình như vậy thì lại không quá đứng đắn.
Từ Nhĩ chớp chớp mắt, làm bộ mình chỉ vô tình liếc mắt một cái thôi, sau đó chậm rãi di chuyển tầm mắt.
Nhìn tấm rèm, nhìn cái bàn, nhìn cái ly trong tay.
Tống Thụy Trì bên kia quay đầu đi, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung nhợt nhạt.
Từ Nhĩ uống một ngụm nước lớn.
Phòng ngủ rất an tĩnh, âm thanh thay quần áo của Tống Thụy Trì rất nhỏ, động tác cũng nằm trong phạm vi tầm nhìn của Từ Nhĩ.
Từ Nhĩ liếm môi, uống nốt chỗ nước còn lại.
Vừa uống hết ly nước thì đột nhiên có một bộ quần áo bị ném lên giường,
Áo phông màu trắng, quần dài màu nâu thẫm rộng thùng thình.
Từ Nhĩ: “Cho tôi?”
Tống Thụy Trì: “Ừm.”
Từ Nhĩ: “Quần áo của tôi đâu?”
Tống Thụy Trì: “Máy giặt.”
Từ Nhĩ “A” một tiếng: “Hôm qua tôi có tắm không?”
Tống Thụy Trì: “Tắm sạch rồi.”
Từ Nhĩ: “Tắm như thế nào?”
Tống Thụy Trì: “Tôi giúp cậu tắm.”
Từ Nhĩ: “Hả?”
Tóng Thụy Trì nở nụ cười: “Lừa cậu thôi, tự cậu tắm.”
Từ Nhĩ cạn lời: “Sao anh cứ lừa tôi thế.”
Tống Thụy Trì: “Tôi không nghĩ tới cái gì cậu cũng tin.”
Từ Nhĩ ngồi thẳng một chút: “Tôi không có cái gì cũng tin.”
Tống Thụy Trì: “Cậu tắm rửa xong, tôi giúp cậu thay quần áo.”
Từ Nhĩ lại sửng sốt một chút: “Hả?”
Tống Thụy Trì lại cười: “Giả đấy.”
Từ Nhĩ: “...”
Tôi không nghĩ tới cái gì cậu cũng tin.
Từ Nhĩ: “Vậy được rồi.”
Nhưng rất nhanh, cậu lại ngồi thẳng: “Anh còn như vậy thì về sau tôi sẽ không tin tưởng anh nữa.”
Tống Thụy Trì: “Thật xin lỗi, tôi không dám nữa.”
Từ Nhĩ lại lần nữa dừng một chút.
Wow, lần đầu tiên cậu thấy một người xin lỗi nhanh như vậy.
“Vậy được rồi.” Từ Nhĩ cười trộm một chút: “Lần này tha thứ cho anh.”
Tống Thụy Trì gật gật đầu: “Cảm ơn Từ tiên sinh, Từ tiên sinh đại nhân đại lượng.”
“Đúng rồi.” Từ Nhĩ hỏi: “Gấu bông thì sao?”
Tống Thụy Trì: “Lấy được rồi.”
Từ Nhĩ: “Vậy là tốt rồi.”
Tống Thụy Trì: “Không uổng công say.”
Từ Nhĩ cười hehe.
“Từ tiên sinh.”
Từ Nhĩ đột nhiên lặp lại xưng hô vừa rồi của Tống Thụy Trì: “Vì sao anh cứ gọi tôi là Từ tiên sinh vậy?”
Nói xong thì cậu dùng một tay cởi áo trên ra.
Tống Thụy Trì nói: “Cậu bảo tôi gọi như vậy.”
Từ Nhĩ mặc áo Tống Thụy Trì đưa vào: “Tôi?” Cậu không khỏi nghi hoặc; “Rốt cuộc là hôm qua tôi đã làm gì?”
Từ Nhĩ xốc chăn lên, chuẩn bị cởi quần.
Sau đó cậu phát hiện, Tống Thụy Trì cũng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nếu nói như vậy có chút không thích hợp thì cậu phải nói, tầm mắt của Tống Thụy Trì vẫn luôn ở chỗ cậu.
Giống như cũng không có gì, Từ Nhĩ tiếp tục động tác.
“Hôm qua cậu quên mất mật mã nhà cậu.” Tống Thụy Trì tiếp tục nói.
Từ Nhĩ cởi quần, nghiêng đầu suy nghĩ: “À, đúng, mấy hôm trước tôi vừa mới đổi mật mã, có tể là hôm qua nhất thời không nhớ ra.” Cậu theo đó dẫn câu chuyện về sau: “Sau đó anh liền đưa tôi tới nhà anh?”
Tống Thụy Trì: “Đúng vậy.”
Từ Nhĩ đứng trên mặt đất kéo quần lên: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó.” Tống Thụy Trì có chút bất đắc dĩ: “Cậu nói cậu muốn lắp lego.”
“Hả?” Từ Nhĩ kinh ngạc: “Lắp lego?”
Tống Thụy Trì: “Đúng vậy.”
Từ Nhĩ: “Lego ở đâu ra?”
Tống Thụy Trì khẽ cười một tiếng: “Hỏi rất hay.”
Từ Nhĩ lập tức ngoan ngoãn.
Quần đã mặc xong rồi, lúc này Từ Nhĩ đứng ở mép giường, tư thế đặc biệt nghiêm trang.
Cũng đặc biệt giống đang tỉnh lại.
Ngữ khí của Tống Thụy Trì như vậy, tất nhiên là Từ Nhĩ có phán đoán.
Quả nhiên, Tống Thụy Trì nói: “Tôi đi mua.”
Từ Nhĩ yếu ớt: “Không phải là ngày hôm qua đi mua chứ?”
Tống Thụy Trì: “Còn không phải sao, Từ tiên sinh.”
Từ tiên sinh: “Haha.”
Từ tiên sinh lại nói: “Vậy anh có thể không mua cho tôi.”
Tống Thụy Trì trực tiếp bị chọc tức đến bật cười, hắn bước lên ba bước, trực tiếp đi đến trước mặt Từ Nhĩ, nắm lấy mặt cậu: “Được tiện nghi còn khoe mẽ à?”
Từ Nhĩ nở nụ cười: “Không có không có.” Cậu cũng học theo một tiếng tiên sinh của Tống Thụy Trì: “Cảm ơn Tống tiên sinh, Tống tiên sinh thật tốt.”
Cho nên Từ Nhĩ có thể xâu chuỗi lại vì sao nửa đêm hôm qua Tống Thụy Trì lại có dáng vẻ kia.
Chỉ là quên mật mã mà phải đưa một người mới quen biết không đến một ngày về nhà cũng đã đủ phiền rồi, người này còn muốn lắp lego nữa chứ.
Wow, Tống tiên sinh là kiểu người tốt thế nào vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, lại nhìn thấy hình tượng của Tống Thụy Trì vĩ đại hơn rất nhiều.
“Haha.” Từ Nhĩ tỏ vẻ xin lỗi mà cười: “Ngại quá.”
Tống Thụy Trì phát ra âm thanh không biết là “Ừm” hay “Hừm”: “Nói ngại quá là được rồi?”
Từ Nhĩ không kiềm chế được mà bước lên phía trước một bước nhỏ: “Vậy anh muốn thế nào?”
Tống Thụy Trì quay đầu nhìn Từ Nhĩ: “Tôi muốn thế nào?”
Từ Nhĩ: “Ừm, anh muốn thế nào?”
Tống Thụy Trì không nói gì, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Từ Nhĩ vài giây, đột nhiên cúi người qua.
Từ Nhĩ lùi lại theo bản năng.
Không biết có ý gì, Tống Thụy Trì lại rất nhanh đứng thẳng người, còn cười một chút.
“Đi thôi.” Tống Thụy Trì xoa đầu Từ Nhĩ, giống như đêm qua vậy.
Từ Nhĩ: “A.”
Từ Nhĩ đi theo Tống Thụy Trì ra khỏi phòng ngủ, bởi vì chuyện tối hôm qua, lúc này cậu đặc biệt ngoan ngoãn an tĩnh.
Kỳ thật bình thường cậu cũng rất an tĩnh, chỉ là lúc này đến nội tâm cũng lặng yên, cậu nghĩ, nếu hiện tại Tống Thụy Trì muốn sao trên trời, không chừng cậu sẽ thật sự nghĩ cách lấy xuống.
Cửa phòng ngủ mở ra, ánh sáng phòng khách chiếu vào một chút.
Không ngờ theo ánh sáng truyền tới là thanh âm của một nam nhân: “Ôi, cậu ở nhà à, không phải cậu nói buổi sáng... Mẹ nó!”
Từ Nhĩ và nam nhân đang nói chuyện nhìn nhau.
Người này hiển nhiên là hoảng sợ, đồ ăn cho mèo trên tay đều rơi xuống mặt đất.
Mèo cũng nhìn Từ Nhĩ.
Vì thế Từ Nhĩ cười với người này, cũng cười với mèo.
“Từ Nhĩ.”
Tống Thụy Trì đi đến bên cạnh, giới thiệu toàn bộ sinh vật trong phòng khách: “Ứng Cảnh, Soso.”
“Xin chào.”
“Xin chào.”
“Meow.”
Ba sinh vật trăm miệng một lời.
Ứng Cảnh dọn đống đồ ăn rơi trên đất, nói nốt lời vừa rồi: “Mình tưởng cậu đi thành phố B, gọi mình tới đây cho mèo ăn, không phải nói hôm nay đi sao?”
Tống Thụy Trì nói: “Lát nữa đi.”
Từ Nhĩ nhìn thấy lego, là máy đánh chữ lần trước cậu muốn mua nhưng còn do dự chưa mua, lúc này đã ở trên bàn trà, trong trạng thái đã lắp xong.
“Cậu chơi lego từ khi nào vậy?” Ứng Cảnh vô cùng hợp với tình hình mà nhắc tới cái này, còn đánh giá một câu: “Cũng khá đẹp đấy.”
Bất thình lình, Từ Nhĩ và Tống Thụy Trì nhìn nhau.
Nhưng rất nhanh, Từ Nhĩ ngượng ngùng di chuyển ánh mắt.
“Không phải mình lắp.” Tống Thụy Trì nói.
Ứng Cảnh nói: “Vậy ai lắp?”
Tống Thụy Trì quay đầu hỏi Từ Nhĩ: “Ai lắp?”
Từ Nhĩ muốn cười nhưng không dám cười: “Không biết.”
Tống Thụy Trì: “Ừm, không biết lắp.”
Ứng Cảnh trên sô pha nhướng mi một chút.
Lại nhướng thêm một chút.
Tay Tống Thụy Trì ấn nhẹ lên đầu Từ Nhĩ, xoay người đi về phía phòng bếp, cũng hỏi: “Cậu ăn chưa?”
Ứng Cảnh cười rộ lên: “Hỏi mình à?”
Tống Thụy Trì: “Hỏi... Đúng, hỏi cậu.”
Ứng Cảnh không biết vì sao lại phá lên cười: “Tống lão sư của chúng ta hôm nay thật ôn nhu, còn chưa ăn, cảm ơn Tống lão sư.”
Soso ăn đồ ăn vặt xong dã rời khỏi sô pha, Từ Nhĩ dịch vài bước về chỗ nó, thấy Soso không có ý định trốn thì ngồi xổm xuống vuốt mèo.
Thuận tiện cũng nhìn máy đánh chữ trên bàn.
Wow, đồ thật càng đẹp hơn.
Còn có, cái này là cậu lắp?
Đương nhiên, Soso càng đáng yêu hơn, lớn hơn một chút so với avatar của Tống Thụy Trì.
“Mì trộn được không?” Tống Thụy Trì ở bên kia hỏi.
Soso không sợ Từ Nhĩ chút nào, cậu bế nó lên một cách đơn giản.
“Có thể, đương nhiên có thể.” Ứng Cảnh đáp.
Tống Thụy Trì: “Không hỏi cậu.”
Ứng Cảnh: “...”
Từ Nhĩ phản ứng lại: “Có thể.”
Tống Thụy Trì: “Có gì không ăn được không?”
Từ Nhĩ: “Không ăn hành.”
Tống Thụy Trì: “Được.”
Ứng Cảnh cũng nói: “Mình không có gì không ăn được, cảm ơn Tống lão sư.”
Tống lão sư không thèm để ý.
Soso vậy mà lại không sợ người lạ chút nào, Từ Nhĩ sờ một chút đã ôm được lên.
À đương nhiên, cũng có thể là do ngày hôm qua bọn họ đã giao lưu rồi.
Mà ở phòng bếp.
Tống Thụy Trì vừa mới nấu nước xong, bên cạnh đã xuất hiện một nam nhân như kẻ trộm.
“Có ý gì đây.” Âm thanh của Ứng Cảnh rất nhỏ, nhưng ngữ khí lại đầy đủ: “Cậu ấy là ai? Cậu ấy là ai?”
Tống Thụy Trì lấy mì sợi ra: “Từ Nhĩ.”
Ứng Cảnh chậc một tiếng: “Không phải, ai hỏi cậu cái này chữ.” Sau đó tới gần hơn một chút: “Tình huống này là như thế nào?”
Tống Thụy Trì lấy đôi đũa ra: “Không phải như cậu nghĩ.”
Ứng Cảnh cười: “Sao cậu biết mình đang nghĩ cái gì?”
Tống Thụy Trì không để ý đến Ứng Cảnh.
Nhưng xác thật, Ứng Cảnh đang nghĩ đến cái kia, vì thế tiếp tục truy hỏi: “Cho nên hai người?”
Rất tốt, thành công đạt được một cái liếc mắt lạnh lùng từ Tống Thụy Trì: “Không có.”
“Có ý gì?” Ứng Cảnh nở nụ cười, dùng bả vai chọc Tống Thụy Trì từ sau lưng: “Đắp chăn nói chuyện phiếm à?”
Tống lão sư khuấy mì: “Tình yêu thuần khiết, có hiểu không?”