Trong thời gian chờ rượu của hoạt động được đưa lên, Tống Thụy Trì trò chuyện trên điện thoại một lát, hơn nữa sau khi trò chuyện xong, hắn còn liếc mấy người bạn của mình ở bàn kia một cái.
Đương nhiên là Từ Nhĩ cũng có suy đoán.
“Anh không cần đi qua đó sao?”
Từ Nhĩ suy nghĩ, vẫn hỏi Tống Thụy Trì.
Tống Thụy Trì lắc đầu: “Không cần.”
Từ Nhĩ: “Liệu họ có giết tôi không?”
Tống Thụy Trì: “Vậy thì phải bước qua thi thể của tôi trước.”
“Hahaha.” Từ Nhĩ lập tức nở nụ cười: “Anh thật hài hước.”
Tống Thụy Trì nhìn Từ Nhĩ một cái, không biết vì sao cũng cười.
Không bao lâu sau, rượu của hoạt động được đưa lên.
Xanh xanh đỏ đỏ, lên một ly Từ Nhĩ liền xem một ly, có lẽ là thấy Từ Nhĩ thật sự tò mò, Tống Thụy Trì liền nhờ nhân viên phục vụ dừng lại giới thiệu rượu.
Bà ngoại Từ nghe rất nghiêm túc, cũng nhớ kỹ mấy loại, cái này là được pha chế đặc biệt, cái kia là cocktail, nhưng cậu không nhớ được cái gì mà vị cam vị táo, bởi vì màu sắc không khác biệt lắm, ngửi thì chỉ thấy toàn mùi rượu.
“Từng tới quán bar chưa?” Nhân viên phục vụ rời đi, Tống Thụy Trì hỏi Từ Nhĩ.
Từ Nhĩ lắc đầu: “Chưa.”
Tống Thụy Trì có chút tò mò: “Vì sao hôm nay lại đến?”
Từ Nhĩ chỉ vào Tống Thụy Trì: “Không phải anh…” Từ Nhĩ nhanh miệng mà nói ra ba chữ, sau đó mới cảm giác những lời này không tốt lắm, vì thế cậu quanh co: “Bởi vì gặp được anh.”
Rõ ràng là Tống Thụy Trì hơi sửng sốt một chút, hắn cười: “Cho nên cậu vốn định làm gì?”
Từ Nhĩ cũng cười: “Rời đi.”
Tống Thụy Trì vẫn nghe ra: “Tôi bảo cậu vào nên cậu vào à?”
Từ Nhĩ gật đầu nhìn Tống Thụy Trì: “Đúng vậy.”
Tống Thụy Trì bật cười, sau đó lại tới gần hơn một chút: “Hiện tại đi còn kịp.”
“Không cần.” Từ Nhĩ lắc đầu: “Tôi muốn giúp Soso lấy gấu bông.”
Lông mày của Tống Thụy Trì nhẹ nhàng nhướng lên một chút: “Tự tin như vậy à.” Tầm mắt của hắn rơi xuống bàn rượu: “Quán bar có thể đưa ra hoạt động này thì tất nhiên là sẽ khó.”
Từ Nhĩ suy nghĩ, nhìn Tống Thụy Trì: “Không thành vấn đề, anh uống rất tốt.”
Tống Thụy Trì: “Làm sao nhìn ra được?”
Từ Nhĩ bị hỏi đến nghẹn họng.
Cậu ngửa cằm, nhìn bàn rượu đầy miệt thị: “Cậu tùy tiện uống, còn lại để tôi.”
Tống Thụy Trì nở nụ cười: “Tôi giống như vậy à?”
Từ Nhĩ thu liễm, kéo không khí lên một chút: “Có hơi khoa trương.”
Nhân viên phục vụ lại đi đến, đưa cho họ hai cái ly rỗng và một cái đồng hồ đếm ngược.
Tống Thụy Trì đặt một cái ly rỗng trước mặt Từ Nhĩ: “Cho nên rốt cuộc là cậu giúp tôi lấy gấu bông hay là tôi tự mình lấy?”
Từ Nhĩ không biết làm sao mà đột nhiên trở nên ngang tàn: “Phàm là tôi có nhấp một ngụm, vẫn có thể xem như chúng ta cùng nhau hoàn thành trò chơi này.”
Tống Thụy Trì cười bất đắc dĩ: “Được.” Hắn hỏi Từ Nhĩ: “Vậy xin hỏi, cậu tính nhấp ngụm nào?”
Từ Nhĩ nhìn lướt qua: “Đều chưa từng uống.”
Tống Thụy Trì bổ sung cho cậu: “Đều nhấp một ngụm.”
Từ Nhĩ gật đầu: “Chính là như vậy.”
Dựa theo nguyên tác ở gần, Tống Thụy Trì cầm lấy ly rượu được pha chế đặc biệt ở gần Từ Nhĩ nhất.
“A.” Rượu vào trong miệng, Từ Nhĩ mím môi: “Khá ổn, cái này có vị cam, tôi cảm nhận được.”
Tống Thụy Trì lại cầm một ly khác lên: “Nếm thử cái này đi.”
Từ Nhĩ đưa ly của mình ra nhận: “Được.”
Trên bàn có tổng cộng 12 ly với đủ loại hình dáng màu sắc, Từ Nhĩ chỉ nếm 5 ly, vị giác cũng đã lung tung rối loạn, hơn nữa bắt đầu dần dần không phân biệt được cái nào dễ uống, chỉ có thể phân biệt ly này với ly vừa rồi thực sự không giống nhau.
Không biết được mấy ly, Tống Thụy Trì lại không rót cho cậu nữa, trực tiếp đưa cái ly tới trước mặt Từ Nhĩ.
Từ Nhĩ có chút nghi hoặc: “Hả?”
Tống Thụy Trì: “Trực tiếp uống đi, loại ly này không dễ rót.”
Từ Nhĩ “A” một tiếng, hiểu được rồi mới cầm lấy cái ly, cũng không nghĩ tới đây chính là cocktail trong truyền thuyết.
“Ống hút.”
Miệng Từ Nhĩ đang chuẩn bị chạm vào thì Tống Thụy Trì nói một câu.
Từ Nhĩ lại “A” một tiếng, mới phát hiện cái ly này có ống hút.
Đúng, có ống hút thì nên dùng mới hợp lý.
Hợp lý.
Khoảnh khắc Từ Nhĩ đụng tới ống hút, dường như cái miệng đã mất đi chức năng nếm thử, trực tiếp hút một ngụm lớn.
Một ngụm này lớn đến mức mực nước trong ly trực tiếp giảm xuống một cách rõ ràng.
Một ngụm này thật sự mạnh, trong khoảnh khắc nuốt xuống, Từ Nhĩ cảm nhận được có một thứ gì đó rất xa lạ trong cổ họng trực tiếp tiến lên não, khiến cậu vừa buồn vừa choáng.
Sau đó cậu nhìn Tống Thụy Trì.
“Haha.” Từ Nhĩ nở nụ cười trước, có chút ngượng ngùng.
Tống Thụy Trì nói với cậu: “Uống chậm một chút.”
Não Từ Nhĩ bắt đầu nhảy lên như trái tim đang đập, lúc nhanh lúc chậm, thịch thịch thịch liên hồi.
“Đã qua 8 phút rồi.”
Tuy Từ Nhĩ thấy trên bàn đã rất loạn, nhưng lại giống như hoàn toàn chưa đụng đến rượu, lặp lại câu này: “Đã qua 8 phút rồi.”
“Từ Nhĩ.” Cậu đối diện với Tống Thụy Trì vừa gọi tên cậu, hỏi cậu: “Cậu có ổn không?”
Từ Nhĩ hỏi: “Còn mấy ly?”
Tống Thụy Trì nói: “Năm ly.”
“OK.” Từ Nhĩ giơ ngón tay: “... K.”
Bàn rượu bị Từ Nhĩ phân thành hai khu vực, một bên là ly cậu đã thử, một bên là những ly còn chưa động đến.
Cho nên cậu duỗi tay về phía năm ly bên kia rất chuẩn xác.
Nhưng còn chưa động tới thì cổ tay của cậu đã bị bắt được.
Từ Nhĩ nhìn cái tay bắt lấy mình, nhìn về phía chủ nhân bàn tay: “Hửm?”
“Còn có thể uống không?” Tống Thụy Trì nói.
Từ Nhĩ: “Có thể.” Cậu lại hỏi Tống Thụy Trì: “Vì sao không thể?”
Dường như Tống Thụy Trì muốn nhìn ra thật giả từ trong mắt cậu.
Nhưng không biết cuối cùng có nhìn ra hay không, tóm lại, Tống Thụy Trì buông tay.
Mà kết quả là, trong nửa phút tiếp theo, Từ Nhĩ mạnh mẽ uống hết năm ngụm từ ly này sang ly khác, giống như có người đang đuổi theo cậu vậy, cậu vừa uống vừa nghe trong đầu có người nói “Không kịp nữa rồi không kịp nữa rồi”.
Nuốt một ngụm cuối cùng xuống, rốt cuộc thì Từ Nhĩ cũng có thể phân biệt được trong miệng là thứ gì một cách rõ ràng.
“Đây là chanh dây.” Cậu nói với Tống Thụy Trì.
Tống Thụy Trì: “Có ổn không?”
Từ Nhĩ gật đầu: “Khá dễ uống.”
Tống Thụy Trì: “Tôi hỏi cậu.”
Từ Nhĩ nghi hoăc: “Hỏi tôi?” Cậu chớp mắt nhìn Tống Thụy Trì: “Anh nói cái gì?”
Tống Thụy Trì bật cười: “Tôi là ai?”
Từ Nhĩ: “Tống Thụy Trì.”
Tống Thụy Trì gật đầu: “Còn lại để tôi uống.”
Từ Nhĩ đặt đôi tay trên bàn, nhíu mày nhìn Tống Thụy Trì: “Hình như tôi còn uống được.”
Tống Thụy Trì: “Cậu không thể.”
Dường như Từ Nhĩ không nghe thấy: “Vị chanh dây này…”
Tay Từ Nhĩ còn chưa đựng tới cái ly đã bị Tống Thụy Trì cầm lấy.
“Ngồi yên đừng nhúc nhích.” Tống Thụy Trì nói.
Từ Nhĩ tiếp tục không nghe được, tiếp tục duỗi tay về phía một cái ly khác.
Nhưng không xong rồi, tay của Từ Nhĩ lại bị bắt lấy.
Cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm, lúc này Từ Nhĩ không dám nhìn Tống Thụy Trì, hoàn toàn là dáng vẻ làm sai bị bắt, chậm rãi lùi về sau, tay cũng rút đi.
“Ngồi yên đừng nhúc nhích.” Từ Nhĩ lặp lại lời Tống Thụy Trì nói, vừa nói vừa gật đầu, sau đó nói: “Được.”
Tống Thụy Trì bắt đầu uống rượu, Từ Nhĩ nhìn đồng hồ: “Còn 18 phút.”
Tống Thụy Trì: “Ừm.”
Tống Thụy Trì uống rất nhanh, ngửa đầu đã hết một ly.
Từ Nhĩ ngồi không có chút chán, cậu nhìn ly rượu rỗng trên tay Tống Thụy Trì: “Tôi làm gì đây?”
Tống Thụy Trì buông ly rượu rỗng, cầm lấy một ly khác, cũng đáp lại: “Xem tôi uống.”
Từ Nhĩ bĩu môi.
Tống Thụy Trì, anh nói tôi xem thì phải xem à!
Vậy thì tôi...
Xem.
Người đàn ông này uống rượu cũng đẹp trai.
Nhưng cụ thể là đẹp trai chỗ nào thì rất khó mà hình dung được, cũng không phải giơ tay nhấc chân gì, lại càng không phải vì phẩm vị tinh tế, hắn chỉ đang lấy rượu để uống thôi.
Trong chốc lát, cũng không biết là có lâu hay không, động tác trên tay Từ Nhĩ thay đổi, một cánh tay đặt trên bàn, một tay khác chống đầu, cứ như vậy mà nhìn Tống Thụy Trì, ánh mắt sáng ngời.
Rất nhanh đã đến lượt cocktail.
Tống Thụy Trì cũng dùng ống hút.
Không biết vì cái gì, hành vi này ở trong mắt Từ Nhĩ có một cảm giác đối chọi mãnh liệt.
Rõ ràng giây trước còn đang mạnh mẽ ngửa đầu uống rượu, giây tiếp theo lại cúi đầu ngậm ống hút.
Từ Nhĩ cũng chú ý tới, Tống Thụy Trì có một nắm tóc không thuộc về phần tóc chính, xiêu vẹo mà lướt qua dưới hàm hắn, ngừng ở trên cổ, tạo thành một bóng ma dưới ánh đèn của quán bar.
Giờ khắc này, trong đầu Từ Nhĩ nhảy ra mấy từ hình dung như dã tính, dịu dàng, linh hoạt, gợi cảm.
Thật đẹp trai.
Đầu Từ Nhĩ đập mạnh hơn, cậu thậm chí còn hoài nghi trái tim dùng một cách thức không biết tên nào đó để đến nhà của não làm khách.
“Xong rồi.”
Không biết trôi qua bao lâu, trong không khí truyền đến thanh âm này.
Từ Nhĩ chớp chớp mắt, nhận ra những lời này là Tống Thụy Trì nói.
Cậu quay đầu nhìn đồng hồ đang đếm ngược, còn một phút.
Từ Nhĩ buông tay chống đầu, hỏi: “Anh có ổn không?”
Không biết có cái gì buồn cười, Tống Thụy Trì nhìn Từ Nhĩ mà cười, còn hỏi: “Cậu hỏi tôi à?”
Từ Nhĩ: “Đúng vậy.”
Tống Thụy Trì: “Tôi không có việc gì, rung chuông đi.”
Từ Nhĩ trầm mặc một lát mới hiểu được Tống Thụy Trì nói rung chuông là có ý gì.
Cậu tìm trên bàn một vòng, khi tìm được thì lại ở ngay trước mặt.
“Còn nhớ rõ không?” Tống Thụy Trì hỏi Từ Nhĩ: “Uống xong 20 ly này thì có thể lấy được cái gì?”
Từ Nhĩ trầm tư một lát, giơ ngón tay cái lên: “Coi như anh lợi hại.”
Tống Thụy Trì bị chọc cười: “Cái gì?”
Từ Nhĩ không hiểu sao cũng cười theo, lại giơ ngón tay cái trước mặt Tống Thụy Trì: “Anh lợi hại đó, tôi đang khen anh.”
Tống Thụy Trì vô cùng bất đắc dĩ: “Cảm ơn.”
Từ Nhĩ đắc ý: “Tôi hài hước không?”
Tống Thụy Trì gật đầu: “Ừm, rất hài hước.”
Từ Nhĩ: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Nhân viên phục vụ đi tới, ca sĩ trên sân khấu vẫn còn đang hát, quán bar có hơi ồn, cho nên Từ Nhĩ không nghe rõ họ đang nói cái gì, sau vài câu thì nhân viên phục vụ đã rời đi rồi.
Chỉ lát sau, nhân viên phục vụ quay lại, đưa cho Tống Thụy Trì một cái túi nhỏ.
Nhân viên phục vụ lại rời đi, Tống Thụy Trì đưa cái túi cho Từ Nhĩ.
Từ Nhĩ mở ra xem, bên trong là một con gấu bông.
Cũng vào giờ khắc này, đầu óc của cậu đột nhiên bừng tỉnh: “À!”
Lấy được gấu bông.
“Đi thôi.”
Tống Thụy Trì ở đối diện đứng lên.
Từ Nhĩ hỏi: “Đi đâu?”
Tống Thụy Trì: “Đưa cậu về nhà.”
Từ Nhĩ gật đầu, hợp lý.
Từ Nhĩ: “Được.”
Trong lúc từ quán bar về đến nhà, có thể nói là Từ Nhĩ không nhớ một cái gì.
Cậu còn cá vàng hơn cả cá vàng, mới một giây đã quên hết chuyện giây trước.
Mơ hồ nói chuyện với Tống Thụy Trì.
Mơ hồ nói rất nhiều thứ.
Mơ hồ dong dài, nói không ngừng.
Cuối cùng cũng tới nơi quen thuộc, cậu mới có phần tỉnh táo lại.
Sau đó cậu nhìn thấy trên tay mình là một cây kẹo hồ lô đã ăn chỉ còn nửa viên.
“Là nơi này à?”
Thang máy mở ra, bây giờ họ đang đứng trên hành lang ngoài nhà cậu, đèn cảm ứng đã sáng lên, số nhà màu xám đậm.
“802.”
Từ Nhĩ đọc biển số nhà, cơ bắp trên người nhét kẹo hồ lô vào trong miệng theo ký ức: “Đúng vậy.”
Tống Thụy Trì bên cạnh hỏi: “Mật mã?”
Thuận tiện, Tống Thụy Trì lấy que kẹo hồ lô mà Từ Nhĩ đã ăn xong đi.
Mật mã.
Từ Nhĩ nói: “Sinh nhật.”
Có lẽ là thấy Từ Nhĩ không hành động, Tống Thụy Trì hỏi tiếp: “Sinh nhật của cậu à?”
Từ Nhĩ lắc đầu: “Không phải.”
Giọng nói nhỏ đi, đèn cảm ứng dần tắt.
Kỳ thực hành lang không tối đến vậy, đối diện thang máy có cửa sổ, vừa vặn có thể mượn một ít ánh sáng.
Từ Nhĩ đứng gần cửa, Tống Thụy Trì đứng phía sau cậu, trong khoảnh khắc ánh đèn tắt, cậu nhìn về phía Tống Thụy Trì theo bản năng.
Chỉnh là cái liếc mắt này.
“Wow.”
Từ Nhĩ cảm thán một tiếng, đột nhiên nở nụ cười.
Tống Thụy Trì nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Từ Nhĩ cười sâu hơn: “Anh thật đẹp trai.”
Tống Thụy Trì trầm mặc.
Nhưng Từ Nhĩ không phát hiện chút nào, cậu thậm chí còn xoay người đối diện với Tống Thụy Trì.
Giờ phút này, trong ánh mắt cậu chính là một nửa khuôn mặt được chiếu sáng của Tống Thụy Trì.
Có sắc thái, nhưng không nhiều lắm, gần như đều là bóng ma màu đen, khắc họa hình dáng của Tống Thụy Trì một cách rõ ràng.
Đôi mắt thật sâu, lông mày thật đậm.
Từ Nhĩ nhìn chằm chằm, một lúc sau, một ngón trỏ đột nhiên xuất hiện trên lông mày của Tống Thụy Trì.
Đúng, là ngón tay của Từ Nhĩ.
Sự động chạm có chút đột nhiên, Tống Thụy Trì hơi trốn về sau một chút, nhưng cũng không quá nhiều, bởi vậy Từ Nhĩ rất nhanh đã cảm nhận được lông mày trong lòng bàn tay.
Nhưng Từ Nhĩ cũng chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút, đụng tới lông mày, cảm nhận được xương cốt thì lập tức rời đi.
Tiếp theo cậu phát hiện, với góc độ tay thế này, ngón tay vừa vặn ở trước cái mũi của Tống Thụy Trì.
Đây không phải là thuận tiện sao.
Vì thế ngón tay của Từ Nhĩ lại chạm vào chóp mũi Tống Thụy Trì.
Lần này nhẹ nhàng hơn một chút, tay Từ Nhĩ cũng rời đi nhanh hơn.
Giống như một bạn nhỏ ăn vụng được kẹo, mím môi cười.
Nhưng giây tiếp theo, Từ Nhĩ đột nhiên im bặt.
Tống Thụy Trì đột nhiên tiến sát lại gần cậu.
Không nhiều lắm, chỉ có một chút khoảng cách, vừa vặn khiến tay của Từ Nhĩ dán trên mặt Tống Thụy Trì.
Hoàn toàn dán lên.
Lòng bàn tay với nhiệt độ khác biệt của Từ Nhĩ ấn vào, Từ Nhĩ cảm nhận được bàn tay của mình run nhẹ.
Đồng thời, một góc của trái tim cũng đập mạnh một chút.
Sự biến hóa rất nhỏ này không chỉ thay đổi khoảng cách của Tống Thụy Trì và Từ Nhĩ, còn có cả vị trí ngón tay cái của Từ Nhĩ.
Là môi.
Giờ phút này, ngón tay cái của Từ Nhĩ cách khóe miệng của Tống Thụy Trì rất gần.
Như vậy thì nên làm gì?
Kỳ thực Từ Nhĩ không thể suy nghĩ rõ ràng được, nhưng tay cậu lại ấn lên khóe miệng của Tống Thụy Trì nhanh hơn bất kỳ một cơ quan nào.
Hơn nữa ngay giây tiếp theo còn làm một việc đối xứng.
Cậu nâng bàn tay còn lại lên, giống như một tấm gương, lòng bàn tay dán lên mặt Tống Thụy Trì, ngón tay áp lên khóe miệng hắn.
Giữ như vậy.
Trước cửa nhà an tĩnh lại tối tăm.
Từ Nhĩ giữ tay trên mặt Tống Thụy Trì.
Từ Nhĩ có thể cảm nhận được Tống Thụy Trì đang nhìn mình, nhưng cậu cũng không hề nhìn Tống Thụy Trì một chút nào.
Cho nên rất nhanh, Từ Nhĩ nghe được một âm thanh.
“Đang nhìn cái gì thế?”
Từ Nhĩ chớp chớp mắt: “Hả? Nhìn cái gì?”
Lại an tĩnh.
Vào lúc Từ Nhĩ cảm thấy an tĩnh đến mức có chút không thích hợp thì Tống Thụy Trì lại nói chuyện.
“Vì sao cứ nhìn miệng tôi?”
Tầm mắt của Từ Nhĩ di chuyển xuống cánh môi.
“Tôi có sao?” Từ Nhĩ nói như vậy theo bản năng, nhưng rất nhanh đã nói tiếp: “Tôi có.”
Đúng vậy, cậu đang nhìn.
“Vì sao?” Tống Thụy Trì lại hỏi.
Từ Nhĩ: “Không biết.”
Nói xong còn lắc đầu.
Cậu thực sự không biết.
“Từ Nhĩ.”
Tống Thụy Trì gọi tên của cậu, âm thanh dường như hơi trầm xuống.
Từ Nhĩ trả lời: “Hửm?”
Tống Thụy Trì: “Muốn hôn tôi không?”
Từ Nhĩ hoảng sợ, lần này, cậu nâng mí mắt lên, đối diện với Tống Thụy Trì.
Từ Nhĩ: “Cái gì?”
Ánh mắt của Tống Thụy Trì không nghiêng không lệch, hắn nhìn rất sâu, hỏi Từ Nhĩ: “Hôn môi không?”