Sao Mà Vẫn Không Hiểu!

Chương 4

Trước Sau

break

Cho nên hai người mà cậu gặp được vào lúc sáng chính là Tống Thụy Trì và bạn của hắn.

Quá trùng hợp rồi, thực sự quá trùng hợp rồi.

Vì thế trong quá trình ăn hết bát mì này, cậu đều đang nhớ lại từng chi tiết vào buổi sáng khi đi ngắm mặt trời mọc.

Là từ khi nào đã phát hiện có người chứ, cũng không giống như là khi rời đi mới phát hiện, lúc này nghiêm túc nhớ lại, vào khoảnh khắc cậu ngắm mặt trời mọc, tại một phương hướng bị cậu xem nhẹ, dường như có một bóng hình màu đen mơ hồ lướt qua.

Hơn nữa, khi rời đỉnh núi, cậu lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, cũng bừng tỉnh thấy được bóng hình đó ngồi trong một chiếc SUV màu đen.

Đều là Tống Thụy Trì.

Tiện đà, cậu nhớ lại câu “Không thể” ngắn gọn kia.

Vì thế cậu bắt đầu so sánh hai chữ này với âm sắc của “Làm sao vậy”, “Có việc sao”, “Cậu muốn à”.

Có chút giống, cũng có chút không giống.

Có lẽ là lúc sáng sớm có chút mệt, câu “Không thể” kia có chút nặng nề, cũng có chút khàn.

Đến buổi chiều thì giọng điệu không giống nữa, rõ ràng là đã trong hơn rất nhiều, âm điệu cũng hơi tăng lên, rất thân thiết.

Cho nên Từ Nhĩ đúng rồi, thanh âm dễ nghe thực sự xứng với khuôn mặt đẹp trai.

Giống như trong lúc vô tình suy luận ra được đáp án chính xác của một đề khó, que diêm khô cứng trong lòng đột nhiên vụt cháy, lúc ẩn lúc hiện, Từ Nhĩ phân tích xong cái này, rất có tinh thần mà ăn nốt bát mì.

Đi đổ rác xong rồi lại ngồi xuống, Từ Nhĩ vô thức xem điện thoại, lại bắt đầu ngây ngốc. Cậu liếc mắt nhìn ban công, mấy cái cây đã được tưới nước, cậu lại nhìn đồng hồ trên tường, 8 giờ rưỡi.

Màn hình điện thoại dừng trên giao diện vòng bạn bè, nếu đã như vậy, Từ Nhĩ lướt xuống dưới, tìm được bài đăng [Là cậu sao?] vừa rồi của Tống Thụy Trì.

Nhìn thử một chút, Từ Nhĩ lại cười không thể hiểu được

Nhưng rất nhanh, cậu suy nghĩ, vì sao Tống Thụy Trì không trả lời mình chứ.

Nụ cười của Từ Nhĩ đột nhiên khựng lại.

Chẳng lẽ không phải hỏi cậu?

Nhưng không phải hỏi cậu thì là hỏi ai chứ, ảnh chụp này rõ ràng là cậu mà.

Chẳng lẽ là cậu quá nhẹ nhàng? Cậu thêm một dấu chấm than vào đó.

Hình như cũng có lý, vừa mới quen biết, cần thiết phải cảm thán như vậy sao?

Đương nhiên, Từ Nhĩ cũng chỉ nghĩ như vậy thôi, cậu không tiếp tục bối rối nữa, hơn nữa bởi vì không có được đáp án mà trực tiếp lui ra ngoài.

Nhưng cũng không lui ra quá nhiều, cậu lại ấn vào vòng bạn bè của Tống Thụy Trì, lúc này mới chú ý tới ghi chú dưới avatar của Tống Thụy Trì.

[Chỉ thường thôi]

Không biết Từ Nhĩ đã bật cười lần thứ mấy trong buổi tối hôm nay rồi.

Hắn còn nói: [Cũng chỉ là tôi]

Tên gọi ở nhà của Từ Nhĩ là Tiểu Nhĩ, cũng có một số người gọi cậu là Từ Nhĩ Nhĩ.

Đương nhiên, Tống Thụy Trì sẽ không biết điều này.

Phía trên ghi chú là hình nền vòng bạn bè của Tống Thụy Trì, nhìn qua thì có vẻ là bầu trời từ ban công, cảnh sắc rất đẹp, góc trái phía trên có một chiếc cầu vồng nhạt màu, có thể thấy được một góc bàn rất rõ ràng cùng với một ly rượu ở góc phải bên dưới.

Trong khoảnh khắc này, những lời khen ngợi Từ Thần dành cho Tống Thụy Trì lập tức xông vào trong não Từ Nhĩ.

“Em thừa nhận anh ấy đẹp trai hơn em một chút, là một người khá có phong cách, vô cùng cao, có lẽ là được 1m9, dáng người cũng rất tốt, phẩm vị của em thật cao.”

Mà cái cầu vồng này cũng vô cùng trùng hợp.

Hình nền vòng bạn bè của Từ Nhĩ cũng là cầu vồng, là chính cậu tự chụp vào kỳ nghỉ mồng 1 tháng 5 năm nay.

Ngày đó, không bao lâu sau khi nhìn thấy cầu vồng, cậu đã cướp được một tấm vé mà mình luôn muốn, cho nên mới trở nên tâm linh một phen, coi nó như vận may của chính mình, để lên vòng bạn bè.

Nếu như vậy thì Từ Nhĩ cũng thuận tiện ấn like cho hình nền vòng bạn bè của nghệ thuật gia đầy điệu nghệ này đi.

Mưa bên ngoài cuối cùng cũng dừng, trời đã mưa liên tục gần như cả ngày, lúc này mở cửa sổ ra, lập tức ngửi được mùi thuộc về không khí sau cơn mưa.

Chỗ Từ Nhĩ ở cách công ty khá gần, nhưng không quá sát nội thành, trung tâm thành phố A vô cùng náo nhiệt, cậu ở bên này vừa vặn là ngoại thành, trông về phía xa có thể thấy được sự xa hoa trụy lạc, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt lạnh lẽo.

Nếu đã nhàm chán như vậy, đi đi.

Vì thế nửa giờ sau, Từ Nhĩ đã nện bước đi vào khu phố đối diện tiểu khu.

Đi vào trung tâm.

Vị trí nối tiếp với sự náo nhiệt chính là một con sông, đúng lúc thời tiết đẹp, lại vừa vặn là cuối tuần, bờ sông có rất nhiều người tản bộ, cũng có rất nhiều quán ăn vặt bày bán.

Bởi vì vừa mới cơm nước xong, Từ Nhĩ chỉ đi ngang qua, cái gì cũng không mua, nhưng đã đánh dấu một quầy hàng bán kẹo hồ lô rồi, cũng quyết định lát nữa trên đường trở về sẽ mua kẹo hồ lô sơn tra gạo nếp.

Lại thêm vài phút, cậu đi tới ngã ba, phía trước là bờ sông, bên trái là cầu, bên phải là đường phố bình thường.

Từ Nhĩ để đèn giao thông đưa ra lựa chọn, ngay khi đi đến nơi thì phía đối diện cũng chuyển đèn xanh, vì thế cậu bước lên vạch kẻ đường, tiếp tục đi dọc theo bờ sông.

Cứ như vậy, Từ Nhĩ tùy tiện tiến vào con phố tiếp theo.

Đoạn đường dọc bờ sông này cũng không còn náo nhiệt, các quán bày bán xung quanh đều mất tăm, sự phân bố người có biến hóa rõ ràng, từ có đủ loại tuổi thành gần như toàn là người trẻ.

Lý do rất rõ ràng, nơi này là một con phố tràn ngập quán bar.

Từ Nhĩ rất ít khi tới con phố này, cậu cũng không uống rượu trong sinh hoạt hay giải trí, xã giao công ty thì không cần tới cậu.

Cậu vốn chỉ muốn đi ngang qua, nhưng rất nhanh, cậu bị một bảng hiệu màu sắc rực rỡ hấp dẫn.

Là một quán mới khai trương, đang đại hạ giá, mà trên cùng bảng hiệu kia là năm chữ to “Có gan thì tới đây”.

Ai nhìn thấy mấy chứ này mà không dừng lại xem thêm chứ, Từ Nhĩ trực tiếp cắn câu.

Trên bảng hiệu chi chít về hoạt động khai trương, một hai ba bốn thứ, đại khái là nói nếu có thể uống hết rượu được quán cung cấp trong vòng nửa giờ, không ngủ quên không nôn mửa không đi toilet không say rượu thì có thể được miễn phí, cũng có kèm quà tặng.

Nhưng điều kiện chơi hoạt động này là có ít nhất hai người.

“Muốn chơi không?”

Từ Nhĩ đang xem mấy loại rượu chủ quán cung cấp, bên tai đột nhiên truyền tới những lời này.

Quay đầu, Từ Nhĩ sửng sốt một chút.

“Tống Thụy Trì.”

Từ Nhĩ đứng thẳng: “Sao anh lại…” Cậu dừng một chút: “Thật trùng hợp.”

Tống Thụy Trì cười với Từ Nhĩ: “Đúng là trùng hợp.”

Từ Nhĩ hơi ngẩng đầu, cũng cười với Tống Thụy Trì.

Cũng là lần này, Từ Nhĩ cảm nhận được cái gọi là 1m9 trong miệng Từ Thần.

Chiều cao của Từ Nhĩ ở chỗ nào thì cũng là chuẩn xác 1m8, trong cuộc sống rất ít khi cậu cần phải ngửa đầu nhìn người khác như vậy.

Giờ phút này trước cửa không chỉ có hai người họ, còn có bốn năm người thò qua xem quy tắc, cho nên khoảng cách của hai người họ giống như đang xã giao.

Giờ phút này, Tống Thụy Trì mặc áo lông màu trắng và một cái quần dài màu nâu rộng thùng thình.

Vì thế Từ Nhĩ cũng có thể cảm nhận được đôi chân kia rất dài một cách trực quan.

“Sao cậu lại ở đây?” Tống Thụy Trì hỏi Từ Nhĩ.

Từ Nhĩ cười một chút.

Kỳ thật những lời này là điều Từ Nhĩ vừa muốn hỏi, sau đó lại nuốt xuống.

Đối với quan hệ con người, não của cậu luôn rất nhanh, nhưng miệng vẫn nhanh hơn, cậu thường xuyên nói lung tung một câu theo bản năng, đầu óc sẽ lập tức nói với cậu rằng không thích hợp, không cần thiết, liên quan gì đến cậu, vì thế cậu lập tức ném những lời này ra ngoài Địa Cầu, cũng chỉ còn dư lại một nửa.

“Cười cái gì?” Không đợi Từ Nhĩ trả lời, Tống Thụy Trì lại hỏi thêm một câu.

Từ Nhĩ lắc đầu: “Không có gì.” Cậu nói: “Tôi tản bộ.”

Tống Thụy Trì: “Ở quanh đây à?”

Từ Nhĩ liếc mắt về phía tiểu khu của mình một chút: “Bên kia.”

“Anh thì sao?” Từ Nhĩ không hề cảm thấy mạo muội: “Sao anh cũng ở đây?”

Tống Thụy Trì nói: “Tới chơi.” Sau đó hắn lại hỏi Từ Nhĩ: “Muốn chơi không?”

Từ Nhĩ chỉ vào biển hiệu: “Cái này sao?”

Tống Thụy Trì: “Ừm.”

Từ Nhĩ: “Nhưng tôi chỉ có một mình.”

Tống Thụy Trì: “Hai người.”

Đôi mắt của Từ Nhĩ cong cong: “Anh à?”

Dường như Tống Thụy Trì đã gật đầu thật nhẹ một cái: “Tôi có thể phải không?”

Từ Nhĩ cong mắt: “Đương nhiên là có thể rồi.”

Tống Thụy Trì lùi lại non nửa bước, nhường đường đi vào quán bar: “Đi thôi?”

Từ Nhĩ: “Đi!”

Kỳ thật Từ Nhĩ không có hứng thú gì với hoạt động này, nhưng cậu rất thích duyên phận trùng hợp như thế này, hôm nay thật sự trùng hợp với Tống Thụy Trì quá nhiều thứ, khiến cậu rất nguyện ý cũng rất thích đi cùng với Tống Thụy Trì.

Đặc biệt là vào khoảnh khắc họ đồng thời bước vào quán bar, sự vui sướng trong đáy lòng trực tiếp lên đến đỉnh núi.

Chỉ là mới tiến vào quán bar không bao lâu, Từ Nhĩ phát hiện, Tống Thụy Trì cũng không hề đi một mình như trong tưởng tượng của cậu.

Một bàn ở giữa có chừng năm sáu người đang vẫy tay về phía họ.

Từ Nhĩ cũng vừa ý thức được, đúng vậy, sao Tống Thụy Trì lại tự mình tới quán bar chơi được chứ, trừ phi hắn có tâm sự thôi.

Haha, thật hài hước.

Tống Thụy Trì cũng vẫy tay với họ, mà vào giờ khắc này, bước chân của Từ Nhĩ hơi dừng lại một chút.

Thế là bắt đầu, Từ Nhĩ thuyết phục chính mình, ngồi chung với bạn bè của Tống Thụy Trì cũng không có gì, đâu phải chưa từng ngồi ăn cơm với người lạ.

Sau khi đi vài bước, cuối cùng Từ Nhĩ cũng thuyết phục được chính mình, Tống Thụy Trì lại đột nhiên kéo cậu một cái.

Sức lực không nhỏ, cả người đều bị túm lại.

“Ngồi ở đây.” Tống Thụy Trì đã đứng bên cạnh một cái bàn tròn nhỏ.

Từ Nhĩ sửng sốt một chút, nhìn về phía bạn bè của Tống Thụy Trì.

Dường như Tống Thụy Trì biết cậu muốn hỏi cái gì: “Mặc kệ họ.”

Từ Nhĩ “A” một tiếng.

Nhưng suy nghĩ một chút, Từ Nhĩ vẫn không ngồi xuống, nói: “Tôi có thể đi qua đó.”

Tống Thụy Trì tỏ thái độ bằng cách ngồi xuống, bây giờ hắn không có ưu thế thân cao, thậm chí còn phải ngửa đầu nhìn Từ Nhĩ.

“Làm sao vậy?” Tống Thụy Trì hỏi cậu.

Hỏi quá đúng chỗ.

Từ Nhĩ lại nhìn về phía mấy người kia: “Mọi người vốn đi cùng nhau.”

Tống Thụy Trì: “Tôi không quen biết họ.”

Từ Nhĩ: “Hả?”

Tống Thụy Trì kéo ghế dựa bên cạnh Từ Nhĩ ra ngoài một chút: “Ngồi trước đi.”

Từ Nhĩ nghi hoặc mà ngồi xuống: “Anh không biết họ?”

Tống Thụy Trì đột nhiên cười: “Biết.”

Từ Nhĩ: “Có ý gì vậy?”

Tống Thụy Trì lại hỏi: “Tửu lượng thế nào?”

Từ Nhĩ suy nghĩ, lắc đầu: “Không biết.”

Tống Thụy Trì như đang phân tích những lời này của cậu: “Bình thường có uống rượu không?”

Từ Nhĩ lắc đầu: “Không uống.”

Lúc này, có âm thanh truyền đến phía bạn bè của Tống Thụy Trì: “Tống, cậu có ý gì đây?”

Từ Nhĩ đưa lưng về phía họ, không hiểu sao lại vô cùng chột dạ.

Nhưng Tống Thụy Trì giống như không nghe thấy, hắn nói: “Cậu tùy tiện uống, còn lại để tôi.”

Từ Nhĩ mím môi, ánh mắt hơi hướng về phía bàn lớn: “Hay là…”

Tống Thụy Trì không cho cậu có cơ hội nói tiếp, ngắt lời: “Quà tặng cho hai người là một con gấu bông.”

Từ Nhĩ sửng sốt một chút, cười rộ lên: “Sao lại nói giống như tôi sẽ bị gấu bông dụ hoặc vậy?”

Tống Thụy Trì nói: “Tôi sẽ bị.”

Từ Nhĩ có chút không thể tưởng tượng: “Anh thích gấu bông?”

Tống Thụy Trì: “Mèo của tôi thích.”

Lời nói của Tống Thụy Trì và sự thưởng thức của Từ Nhĩ có xung đột, lần đầu tiên nghe nói mèo thích gấu bông, nhưng bởi vì cậu chưa từng nuôi mèo nên rất nhanh đã lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, cũng “À” một tiếng.

Từ Nhĩ: “À.”

Từ Nhĩ hỏi: “Là con mèo trong avatar của anh à?”

Tống Thụy Trì gật đầu: “Nó tên là Soso.”

Từ Nhĩ lặp lại: “Soso.”

Không ai có thể thờ ơ khi nghe thấy bạn bè của mình nói muốn có một thứ gì đó, huống chi còn là bạn mèo thích.

Trong đầu Từ Nhĩ đã xuất hiện hình ảnh Soso dính lấy gấu bông cọ tới cọ lui.

Từ Nhĩ bị kích thích, lập tức ngồi thẳng.

Lấy!

Phải lấy được!

Lấy lấy lấy!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc