Sao Mà Vẫn Không Hiểu!

Chương 3

Trước Sau

break

Trở về từ trung tâm thương mại, Từ Nhĩ hiến thân cho giường suốt cả buổi chiều.

Ngủ quá sâu, khi tỉnh dậy đã là buổi tối.

Trong điện thoại có rất nhiều thông báo, Từ Nhĩ cau mày híp mắt, đầu tiên là trả lời tin nhắn của cấp trên và đồng nghiệp, cuối cùng mới ấn mở khung chat của Từ Thần.

Cậu nói: [Sao lại không thêm được!]

Từ Thần: [Đối phương cài đặt không thể thêm bạn.]

Từ Thần: [Aaaaa.]

Từ Nhĩ kéo lên trên xem mới nhớ ra lúc trưa nói chuyện điện thoại với Từ Thần xong, Từ Thần đòi WeChat của Tống Thụy Trì từ chỗ anh.

Nếu đã như vậy.

Từ Nhĩ gõ chữ: [Vậy anh cũng không có cách nào.]

Từ Thần lập tức trả lời: [Không thêm được cả số WeChat, em đau lòng quá.]

Từ Thần: [Sao mà cái gì của anh ấy cũng không thêm được vậy, sẽ không chỉ có số điện thoại là có thể thêm đó chứ!]

Từ Thần: [Có còn con đường nào khác không?]

Từ Nhĩ: [Anh không có.]

Từ Thần: [Lần đầu tiên cách thần tượng gần đến vậy, em hận em hận!]

Từ Thần: [Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, còn có biện pháp nào không?]

Từ Nhĩ nhíu chặt mày, cậu đặt điện thoại xuống, nhìn lên trần nhà tối đen, nghiêm túc suy nghĩ một phút.

Từ quan hệ con người, đến kinh nghiệm xã hội, lại đến thông tin internet.

Sau đó.

Từ Nhĩ: [Anh có thể gửi thông tin của em cho anh ta.]

Từ Thần: [Hả???]

Từ Thần: [Như vậy không ổn đâu.]

Từ Nhĩ: [Vì sao?]

Từ Thần chỉ theo bản năng cảm thấy không tốt, nhưng Từ Nhĩ hỏi nghiêm túc như vậy, cậu đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Tuy rằng nếu thực sự gửi thì hình như cũng không có gì, không ảnh hưởng đến Tống Thụy Trì, hắn thấy muốn thêm thì thêm, không muốn thì nhất định là không thêm.

Cho nên.

Từ Thần: [Dù sao cũng không ổn.]

Từ Thần: [Anh đừng gửi.]

Từ Thần: [Làm em bị sợ giao tiếp mất.]

Từ Thần nhanh chóng nói, sợ chỉ chậm một giây thì vị anh trai này sẽ thật sự gửi mất.

Từ Nhĩ: [Không đâu.]

Từ Nhĩ lại nói: [Chỉ là anh nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một biện pháp này thôi.]

Từ Nhĩ: [Hơn nữa em thêm anh ta và anh ta thêm em thì có gì khác nhau?]

Từ Thần: [Anh hỏi khó em.]

Từ Thần: [Sau đó thì sao, anh gửi xong thì nói cái gì?]

Từ Thần: [Xin chào, quấy rầy anh rồi, đây là em trai Từ Thần của tôi, thằng bé rất thích anh, cũng muốn thêm WeChat của anh, xin hỏi có tiện không?]

Từ Thần: [Nghĩ lại hình như cũng không có vấn đề gì.]

Từ Thần: [Nhưng mà, em là cái thứ gì chứ?]

Từ Thần: [Vì sao người ta phải thêm em?]

Từ Nhĩ: [Vậy vì sao anh ta lại thêm anh?]

Từ Nhĩ: [Anh lại là cái thứ gì?]

Từ Thần lại lần nữa bị hỏi khó.

Cậu thậm chí còn có thể tưởng tượng được biểu tình đầy nghi hoặc của anh trai nhà mình, hỏi anh ta thêm anh, vì sao lại không thêm em chứ?

Từ Thần: [Hỏi rất hay!]

Từ Thần: [Em còn muốn hỏi anh đấy!]

Thậm chí hiện tại Từ Thần còn có chút hoài nghi Tống Thụy Trì này là giả, nếu không phải vì có Từ Nhĩ ở đó thì cậu sẽ không tin tưởng.

Từ Thần lại hỏi: [Hai người có còn nói chuyện về cái gì không?]

Từ Nhĩ: [Không có.]

Từ Thần: [Vậy được rồi.]

Từ Thần: [Thôi cứ như vậy đi, anh có ước hẹn cũng giống như em có.]

Nói chuyện phiếm xong, Từ Thần lại cường điệu một lần nữa, nói tuyệt đối đừng đưa thông tin của cậu cho Tống Thụy Trì, quá mạo muội, sau đó cuộc đối thoại của hai người cứ như thế mà kết thúc.

Rời khỏi giao diện trò chuyện với Từ Thần, Từ Nhĩ trực tiếp ấn mở app đặt đồ ăn, thành thạo quyết định lát nữa sẽ ăn cái gì, ngay sau đó liền trở nên rảnh rỗi.

Rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân một chút, mở máy tính, đổi mới màn hình mấy lần rồi ra ban công tưới hoa.

Thực sự rất nhàm chán.

Bạn bè nói cậu không thể nhàn rỗi được, hiện tại nghĩ lại xác thực khá có lý.

Lúc này Từ Nhĩ rất muốn tìm chuyện để làm, nhưng hôm nay thật sự không có chuyện gì, bản thảo đã vẽ xong từ rạng sáng, những việc cần làm trong giai đoạn này đã được đặt dấu chấm rồi.

Hiện tại cậu hoàn toàn là một người nhàn rỗi.

Cũng không phải là yêu công việc, cậu rất chán ghét công việc, ai mà không thích làm một người lười cái gì cũng không cần làm chứ, nhưng tật xấu của cậu chính là một khi có việc chưa hoàn thành thì trong lòng luôn nhớ thương, chỉ cần chưa làm xong thì chỗ nào cũng không yên lòng.

Cho nên lúc này trở nên rảnh rỗi, cậu đã có thể thả lỏng, giống như khi sáng đi ngắm mặt trời mọc vậy, đầu óc trống trơn, trong mắt cũng chỉ có mặt trời xinh đẹp ở phương xa.

Tưới nước xong, Từ Thần lại nhắn tin tới.

Cậu vẫn còn nhớ thương Tống Thụy Trì: [Anh anh anh anh anh, gửi avatar của Tống Thụy Trì cho em đi.]

Nhưng cậu lại lập tức nói: [À không cần, có thể nhìn thấy trong thông tin của anh ấy.]

Vậy là đã có avatar rồi.

Từ Nhĩ hỏi: [Em có biết con mèo trong avatar của anh ta không?]

Từ Thần: [Sao em biết được chứ.]

Từ Nhĩ: [Vậy được rồi.]

Từ Nhĩ: [Rất đáng yêu.]

Phải là đặc biệt đáng yêu.

Màu xám trắng, dựa vào lồng ngực của một người, mà người này chỉ để lộ một chút phần áo màu đen, trừ bỏ hình thể có thể phán đoán ra là một người đàn ông thì không hề có thông tin gì khác.

Từ Thần: [Anh hỏi anh ấy thử đi?]

Từ Thần: [Nói chuyện đi nói chuyện đi.]

Từ Nhĩ: [Trực tiếp hỏi sao?]

Từ Thần: [Haha, xem anh thế nào, em tùy tiện nói một chút thôi.]

Từ Nhĩ: [Em trai tôi muốn biết con mèo trong avatar có phải là của anh hay không?]

Từ Thần: [???]

Từ Thần: [Đừng hỏi đừng hỏi.]

Từ Nhĩ: [Hahaha.]

Lúc này ID của Tống Thụy Trì vẫn là “S.”, Từ Nhĩ sợ tương lai sẽ quên mất người này là ai, đầu tiên là sửa lại ghi chú của hắn, ghi là Tống Thụy Trì.

Sửa xong, Từ Nhĩ lại ấn mở trang chủ cá nhân của Tống Thụy Trì.

Vừa rồi cậu còn bảo nhìn thoáng qua thấy có cái gì đó không giống, thì ra là vòng bạn bè có thêm rất nhiều hình ảnh.

Cậu tưởng những cái đó là bài đăng mới trên vòng bạn bè, không ngờ vừa ấn vào vòng bạn bè của Tống Thụy Trì đã thấy, bài đăng mới nhất là từ bảy ngày trước.

Tống Thụy Trì không còn để chế độ chỉ hiển thị bài đăng trong vòng ba ngày nữa rồi.

Mà bài đăng từ bảy ngày trước là một buổi triển lãm tranh.

Tám bức đầu tiên đều là tranh trừu tượng mà Từ Nhĩ xem không hiểu, bức cuối cùng là ảnh chụp chung của Tống Thụy Trì và một vài người bạn.

Màn hình của Từ Nhĩ dừng lại ở bức cuối cùng, hai ngón tay của cậu kéo ra, chỉ phóng đại vị trí của Tống Thụy Trì.

Ừm, rất đẹp trai.

Cậu đột nhiên nhớ tới mái tóc quăn giống như vậy mà Từ Thần làm hồi năm ngoái.

Ừm, khó mà nói.

Tống Thụy Trì không quá thường xuyên đăng bài trên vòng bạn bè, tháng này đã sắp kết thúc mà hắn chỉ mới đăng hai bài.

Một bài về triển lãm tranh, một bài hoàn toàn là chữ.

Những từ ngữ rất thông thường, hắn nói: [Ướt toàn thân], sau đó kèm theo một icon cạn lời.

Từ Nhĩ nhìn thời gian, rất nhanh đã nhớ lại ngày đó.

Rất khó để không nhớ đến, cũng thật trùng hợp, ngày đó Từ Nhĩ cũng bởi vì một cơn mưa to thình lình kéo đến mà ướt toàn thân.

Kéo xuống chút nữa chính là tháng trước, không có chia sẻ gì đặc biệt, có vẻ Tống Thụy Trì rất bận, toàn bộ vòng bạn bè đều có những mối liên hệ.

Đều đến từ cùng một phòng làm việc, cho nên rất đơn giản, tâm tư nho nhỏ của Từ Nhĩ hơi động một chút, suy đoán phòng làm việc tên là “Liễu Vu Nhất Thất” này chính là địa điểm làm việc của Tống Thụy Trì.

Tuy rằng xem không hiểu, nhưng Từ Nhĩ vẫn ấn mở từng bức ảnh.

Phòng làm việc của Tống Thụy Trì có một ít tác phẩm điêu khắc gỗ, một ít tác phẩm vẽ, có khách tới chơi, cậu không hiểu dù chỉ một thứ, nhưng lại xem hết không sót chút gì.

Sau đó cậu lại tiếp tục lướt xuống.

Lướt xuống chút nữa.

Gặp được một bài đăng kỳ thực không buồn cười đến vậy, nhưng cậu lại cười.

Gặp được ảnh chụp của chính chủ Tống Thụy Trì, mặc kệ là ảnh chụp chung hay riêng thì cậu đều phóng đại xem từng tấm.

Xem nhiều rồi còn có thể vẽ ra kết cấu bên trong phòng làm việc.

Xem nhiều rồi, dường như cũng hiểu biết một chút về Tống Thụy Trì.

Hắn sẽ chia sẻ về cuộc sống, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng có chỗ khác biệt khó tả, còn có thể cảm nhận được một ít hơi thở của nghệ thuật gia.

Từ Nhĩ rất thích.

Kỳ thực bài đăng trong vòng nửa năm không có nhiều như vậy, nhưng Từ Nhĩ lại tốn hơn nửa giờ đồng hồ để xem.

Cho đến khi thấy dòng chữ “Bạn bè chỉ hiển thị vòng bạn bè trong vòng nửa năm” ngăn cản bước tiến của cậu.

Kỳ thực Từ Nhĩ không thường xem vòng bạn bè của người khác, bạn mới thêm thì cũng chỉ lướt qua thôi.

Nhưng cậu không hề nghĩ nhiều, còn bởi vì việc Tống Thụy Trì đổi ba ngày thành nửa năm bị mình phát hiện nên đã mỹ mãn rời đi sau khi xem xong.

Sau đó, bộ não trống không cũng đi đến vòng bạn bè của chính mình.

Bởi vì cậu đột nhiên nghĩ tới một việc.

Tháng trước, vào cùng một ngày cùng một giờ, Từ Nhĩ cũng đang mắng thời tiết.

Đúng vậy, lúc ấy cậu cũng đăng lên vòng bạn bè.

[Chán ghét cơn mưa không gọi điện thoại cho tôi trước khi đến.]

Lúc ấy cậu cảm thấy chính mình thật hài hước, sau khi đăng lên còn thưởng thức một hồi, thiếu chút nữa đã vui đến hỏng rồi.

Lúc này, bởi vì cậu và Tống Thụy Trì đồng thời mắng mỏ cùng một kiểu thời tiết trong thời kỳ chưa quen biết, Từ Nhĩ thiếu chút nữa lại vui đến hỏng rồi.

Nhưng rất nhanh, điện thoại giao hàng phá vỡ sự vui vẻ của cậu.

Cậu đặt một bát mì, vừa ăn được miếng đầu tiên, cậu lại mở WeChat ra.

Vốn chỉ muốn tùy tiện nhìn thử, không ngờ rằng phía dưới cột vòng bạn bè lại hiển thị một tin tức chưa đọc.

Từ Nhĩ ấn vào, phát hiện tin tức đến từ avatar mèo con, còn có một hình trái tim.

Tống Thụy Trì ấn like bài đăng cuối cùng vào nửa năm trước của cậu.

Sự vui vẻ vừa rồi lập tức tăng cao, thần không biết quỷ không hay.

Từ Nhĩ gắp mì, đầu tiên là hơi há miệng, sau đó mới chuẩn xác mà đưa từng sợi nhỏ vào trong miệng.

Nếu đã như vậy.

Từ Nhĩ ăn xong miếng này liền buông đũa, lại lần nữa ấn mở vòng bạn bè của Tống Thụy Trì, lướt tới bài đăng cuối cùng, ấn like.

Coi như là đáp lễ đi.

Ấn like xong, Từ Nhĩ rời khỏi vòng bạn bè của Tống Thụy Trì, cũng rời app.

Đang lúc cậu chuẩn bị lướt app khác, ở chỗ đổi mới vòng bạn bè lại xuất hiện avatar mèo con.

Tống Thụy Trì đăng bài mới.

Vì thế Từ Nhĩ ấn vào.

Thời gian là vừa rồi, avatar mèo con của Tống Thụy Trì, một tấm hình, một dòng chữ.

Ấn mở hình, là một bóng dáng trong ánh mắt trời mọc.

Từ Nhĩ lập tức cười.

Cậu có thể không cười sao?

Mặt trời mọc là cảnh lúc sáng nay, bóng dáng là Từ Nhĩ khi sáng.

Tống Thụy Trì viết: [Là cậu sao?]

Từ Nhĩ không kiềm chế được mà cong cong đôi mắt.

Cậu ấn mở phần bình luận của bài đăng, viết hai chữ.

[Là tôi.]

Không đủ, cậu lại thêm một dấu chấm than.

[Là tôi!]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc