“Là Tống Thụy Trì.”
Hai mươi phút sau, ở quán ăn, Từ Nhĩ nhìn điện thoại, nói câu này với Trần Nam.
Trần Nam vừa mới nhét một miếng thịt kho vào trong miệng, hàm hồ hỏi: “Sao cậu biết?”
Lúc này, trên màn hình điện thoại của Từ Nhĩ, trong giao diện WeChat, dưới dòng thêm bạn mới là năm chữ đối phương nhắn tới: [Xin chào, Tống Thụy Trì.]
Từ Nhĩ trả lời Trần Nam: “Anh ta nhắn cho mình.”
Từ Nhĩ rũ mắt, cũng trả lời một câu: [Xin chào, Từ Nhĩ.]
Hiện tại nhớ lại, Từ Nhĩ còn rất phục chính mình khi nãy.
Lá gan rất lớn, hưng phấn mà đi đến gần người ta.
“Lá gan của cậu lớn thật đấy.” Không ngờ là Trần Nam cũng nói như vậy: “Cậu hết sợ giao tiếp từ khi nào vậy?”
Từ Nhĩ ngượng ngùng cười một chút, không biết trả lời cái gì: “Haha.”
Trần Nam: “Hai người còn nói cái gì nữa?”
Từ Nhĩ lắc đầu: “Không có gì, chỉ mới nói tên.”
Kỳ thật khi rời khỏi tiệm cà phê, Từ Nhĩ đã nghĩ tới việc phải khách sáo với Tống Thụy Trì một phen, cũng dừng lại trên giao diện trò chuyện hồi lâu.
Nhưng đi qua đi lại một hồi, cậu cũng dần ý thức được việc nhờ người ta ký tên điện tử thực sự có chút thái quá.
Tiện đà cảm thấy, nếu lát nữa vẫn còn xin chữ ký điện tử, nhất định sẽ càng thêm thái quá.
Lại tiện đà nghĩ đến cuộc đối thoại phát sinh với Tống Thụy Trì vừa rồi, quả thực không hiểu nổi.
Do dự không biết nói cái gì, hơn nữa cậu cũng không có kinh nghiệm chủ động nhắn tin với người lạ, đúng lúc Trần Nam nói thịt kho trên tầng không tồi, muốn thử một miếng, Từ Nhĩ liền vứt Tống Thụy Trì ra sau đầu.
Rất nhanh, hai người ăn uống no đủ, ngay sau đó, chuyện đầu tiên Trần Nam làm chính là gọi điện thoại cho Từ Thần.
Cái cằm giương cao lên trời, biểu cảm kiêu ngạo không thôi, câu đầu tiên khi mở miệng chính là: “Em trai, đoán xem hôm nay bọn anh đụng phải ai?”
Nói xong liền nắm lấy điện thoại, ấn mở loa ngoài đặt lên bàn.
Vài phút kế tiếp, sau khi dài dòng mấy câu chuyện “Anh trai cậu đi ngắm mặt trời mọc một mình”, “Mẹ nó, hôm nay lại phải xem mắt”, “Căn bản không nói được nửa câu”, “Thịt kho ăn ngon quá”, “Đúng đúng đúng, chính là tiệm cà phê”, cuối cùng Trần Nam cũng nói trọng điểm.
“Vừa rồi bọn anh thấy, mẹ nó.” Trần Nam ghé sát vào điện thoại: “Cậu đoán xem là ai?”
Đầu bên kia hiển nhiên là có chút không kiên nhẫn: “Có thể nói thì nói, không thể nói thì cút.”
Trần Nam cười haha: “Thái độ của cậu thế này thì anh sẽ không nói đâu.”
Từ Thần: “Nhanh lên đi.”
Trần Nam cũng không nhanh, lại trải một con đường lót: “Anh hỏi cậu trước, tên game của cậu là gì?”
Từ Thần: “Tống Thụy Trì của Hội Trạch, làm sao?”
Trần Nam cười với Từ Nhĩ, nói vào điện thoại: “Người anh em, anh đã nhắc cậu đến mức này rồi.”
Đầu bên kia trầm mặc.
Trần Nam càng vui vẻ hơn, nhướng mi với Từ Nhĩ.
Vài giây sau, họ mới nghe thấy Từ Thần nói: “Không phải chứ? Hai người gặp được Tống Thụy Trì?”
Giọng điệu của Trần Nam vô cùng ngứa đòn, chỉ quăng ra một chữ: “Chà.”
“Mẹ nó!” Từ Thần không phụ kỳ vọng của Trần Nam, kích động: “Mẹ nó! Anh đừng gạt em!”
Trần Nam: “Anh lừa cậu làm gì, anh trai cậu còn có WeChat của người ta rồi.”
“Mẹ nó mẹ nó.” Có thể tưởng tượng được Từ Thần ở đầu bên kia càng kích động hơn: “Hai người ở đâu, em phải đi tìm hai người.”
Trần Nam: “Người ta đi lâu rồi.”
Từ Thần siêu lớn tiếng: “Vì sao không gọi em?!”
Trần Nam và Từ Nhĩ liếc nhau, đều nhìn thấy mấy chữ trong mắt đối phương: Đúng rồi nhỉ.
Trần Nam hắng giọng, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nở nụ cười: “Anh trai cậu thật sự quá buồn cười, cậu ấy đi thêm WeChat, quá khẩn trương, cậu biết cậu ấy làm gì không? Cậu ấy mở ghi chú.”
“Cái gì vậy?” Từ Nhĩ nhanh chóng giải thích: “Mình muốn xin chữ ký của anh ta.”
Trần Nam sửng sốt một chút: “Ghi chú thì liên quan gì đến chữ ký?”
Từ Nhĩ: “Ký tên điện tử đó, không phải sao?”
Trần Nam bật cười haha: “Càng buồn cười hơn nữa.” Còn vỗ đùi một chút: “Thì ra là cậu muốn xin chữ ký, cậu còn rất, còn rất…”
Từ Nhĩ cạn lời: “Cậu câm miệng lại đi.”
Trần Nam tiếp tục cười: “Mình muốn khen cậu thôi.”
Từ Nhĩ vẫn như cũ: “Vậy cũng câm miệng lại.”
Trần Nam vẫn còn cười.
Buồn cười như vậy à?
Thôi vậy, hình như thực sự có chút buồn cười.
Vậy Từ Nhĩ cũng cười một cái.
“Từ từ, từ từ đã.” Âm thanh của Từ Thần truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Cái gì vậy, không phải chứ, anh nói cái gì, sao Tống Thụy Trì lại cho anh WeChat?”
“À đúng rồi.” Trần Nam cũng tò mò: “Từ Nhĩ, hai người từng gặp nhau sao?”
Từ Nhĩ lắc đầu: “Không có.”
Trần Nam: “Vậy sao bạn của Tống Thụy Trì lại nói các cậu từng gặp nhau?”
Từ Nhĩ vẫn lắc đầu: “Mình không biết.”
“Nếu cậu là con gái, anh ta nói như vậy thì mình thật sự sẽ chê anh ta quê mùa.” Trần Nam nói đầy mỉa mai: “Có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi không, wow, kịch bản mấy trăm năm trước rồi.”
Từ Nhĩ: “Trước kia cậu chưa từng dùng kịch bản này với người khác à?”
Trần Nam đột nhiên vỡ vụn: “Đương nhiên là không.”
Trần Nam khụ khụ hai tiếng, lại hỏi: “Có phải là kỳ thật hai người đã từng gặp, nhưng cậu quên mất không?”
Trần Nam vừa hỏi câu này, trong đầu Từ Nhĩ lại không nhịn được mà xuất hiện hai bóng dáng đi ngắm mặt trời mọc sáng nay.
Nhưng không đợi cậu nghĩ sâu hơn, lời nói của Từ Thần đã phá vỡ mạch suy nghĩ của cậu.
“Cho nên rốt cuộc là như thế nào?” Từ Thần rất gấp: “Hai người có thể trả lời câu hỏi của em trước không!”
Từ Nhĩ suy nghĩ, lại nhìn vào mắt Trần Nam: “Chính là, anh đi qua đó, anh ta hỏi anh có chuyện gì, sau đó liền thêm.”
Trần Nam cười: “Cũng không khác lắm.”
Từ Thần bên kia trầm mặc nửa giây: “Chỉ, có, vậy?”
Từ Nhĩ: “Chỉ có vậy.”
Từ Thần: “Dễ thêm như vậy?”
Từ Nhĩ suy nghĩ xem có bỏ qua cái gì hay không, nhưng thực sự là chỉ có những bước này: “Đúng là khá dễ thêm.”
“Ôi Từ Thần.” Trần Nam cũng nghi hoặc, nói vào điện thoại: “Không phải cậu nói anh ta là đại lão gì đó à, WeChat lại dễ thêm như vậy sao?”
Từ Thần không cam lòng yếu thế: “Không phải hai người gặp sai người đó chứ?”
Trần Nam: “Sao có thể là giả, từ đầu tới cuối bọn anh đều không nhắc đến Tống Thụy Trì, là chính anh ta nói.”
Từ Thần cắt ngang, vẫn không tin được: “Xem vòng bạn bè chưa?”
Trần Nam cũng hỏi Từ Nhĩ: “Xem chưa?”
Từ Nhĩ lắc đầu: “Chưa.”
Hai âm thanh đồng thời truyền tới từ đối diện và trong điện thoại: “Mau xem đi.”
Từ Nhĩ nghe vậy thì cầm điện thoại lên, ấn mở vòng bạn bè của Tống Thụy Trì.
Chỉ có thể thấy được trong vòng ba ngày, nhưng mà.
“Cái gì cũng không có.”
...
“Cái gì cũng không có.”
Cách thành phố A mấy km, trên tầng hai của một văn phòng, một người đàn ông cũng trả lời như vậy.
Mưa đã tạnh, văn phòng dựa gần sông, sau Trung Thu, gió liên tục thổi vào cửa sổ, vô cùng mát mẻ.
Hắn nói xong, đặt cà phê vừa pha xong ở một góc bàn mạt chược.
Sau đó bàn mạt chược xôn xao hẳn lên, góc bên cạnh có một bàn tay cầm lấy cà phê, cũng hừ một tiếng, hỏi: “Mình nhớ vòng bạn bè của cậu chỉ hiện thị bài đăng trong vòng ba ngày nhỉ?”
Tống Thụy Trì: “Ừm.”
Thạch Tử Diệc gật gật đầu, thuận tiện sờ bài: “Mình nói cậu nghe, cậu ấy thêm WeChat thì nhất định sẽ lướt vòng bạn bè của cậu đầu tiên, cái gì cũng không có thì người ta xem cái gì?”
Tống Thụy Trì nói: “Vòng bạn bè không có gì đẹp.”
Thạch Tử Diệc nhấp một ngụm cà phê: “Á, chưa cho thêm đường à.”
Tống Thụy Trì: “Không đường.”
Thạch Tử Diệc nhíu mày ghét bỏ, nhưng vẫn uống thêm một ngụm.
“Đẹp hay không thì cũng phải cho người ta xem chứ.” Thạch Tử Diệc chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cậu mở ra cho cậu ấy xem, ít nhất cũng phải hiển thị bài đăng trong một tháng ba tháng gì đó chứ.”
(Chỉ hận rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được)
Tống Thụy Trì vẫn nói: “Không có gì đẹp.”
Hắn nói xong thì muốn đi, lại bị Thạch Tử Diệc kéo lại: “Mình nên đánh cái này hay cái này?”
Tống Thụy Trì quay đầu lại, trực tiếp ném quân ngũ đồng của Thạch Tử Diệc ra ngoài.
Mấy người bạn ngồi ở đó hỏi: “Người nào vậy? Còn thêm được WeChat của Tống Thụy Trì.”
“Nói đến cái này.” Thạch Tử Diệc nghe thấy thì nở nụ cười: “Mình cũng rất kinh ngạc, hơn nữa cậu cũng biết đấy.” Thạch Tử Diệc nâng cằm với người bạn kia: “Người kia còn chưa nói cái gì, mình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người họ liền thêm WeChat.”
Thạch Tử Diệc lại cường điệu: “Tống Tống đưa tài khoản cá nhân đó.”
Trên bàn, trừ Thạch Tử Diệc, ba người bạn còn lại đều đồng thời nghi hoặc mà nhìn Tống Thụy Trì.
Tống Thụy Trì như không nhìn thấy, cũng có thể là làm như không thấy, quay đầu rời đi.
“Tống.” Thạch Tử Diệc nhìn hắn mà hô: “Vậy cậu đã xem vòng bạn bè của cậu ấy chưa?”
Tống Thụy Trì: “Chưa.”
Thạch Tử Diệc đột nhiên vỗ tay một cái: “A! Mình biết rồi, mình nhớ ra từng gặp cậu ấy ở đâu rồi.” Hắn kích động: “Còn không phải là buổi sáng hôm nay sao, Tống Thụy Trì, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc, người đứng phía trước chúng ta có phải là cậu ấy không!”
Tuy rằng Thạch Tử Diệc kích động, nhưng khi hắn đưa ra vấn đề này cũng không hề trông cậy vào sự khẳng định của Tống Thụy Trì, hắn không cho rằng Tống Thụy Trì sẽ nhớ rõ một người con trai chỉ nhìn qua vài giây ngắn ngủi như vậy.
Nhưng Tống Thụy Trì lại nói: “Đúng vậy.”
Thạch Tử Diệc sửng sốt: “Thật à?”
Tống Thụy Trì: “Ừm.”
Thạch Từ Diệc hơi kinh ngạc, vỗ tay một cái: “Trách không được, mình còn nói cậu sao lại, sao lại…”
Thạch Tử Diệc nói một nửa liền chìm đắm trong bài của mình, bài trên tay thật sự thối, qua mấy vòng cũng không tốt lên.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn ném quân nhất vạn ra ngoài. Ngay sau đó, hắn nghe thấy âm thanh của Tống Thụy Trì truyền từ quầy bar tới: “Mình như thế nào?”
Thạch Tử Diệc sửng sốt: “Cái gì mà cậu như thế nào?”
Tống Thụy Trì: “... Không có gì.”
Thạch Tử Diệc nghĩ ra: “À, mình nói cậu đó, nói chuyện với người ta còn rất khách sáo, rất dịu dàng.”
Tống Thụy Trì không tiếp lời, hỏi: “Mọi người uống không?”
Ba người kia trăm miệng một lời: “Uống.”
Thạch Tử Diệc nhìn chằm chằm vào mặt bàn: “Mình nói mà, sao hai người lại thêm WeChat mượt như vậy, hóa ra là nhận ra lẫn nhau.” Hắn cười tủm tỉm: “Cậu được lắm, tính toán lớn như vậy ở trước mắt mình.”
Tống Thụy Trì đưa hai ly cà phê qua: “Mình làm cái gì?”
Lại đến lượt Thạch Tử Diệc sờ bài: “Cậu không làm gì.”
Đột nhiên an tĩnh một lát.
Mười giây sau, Thạch Tử Diệc đưa quân bài ra, lại nhặt lên.
Thạch Tử Diệc: “Là cậu nhóc kia chủ động.”
Thạch Tư Diệc: “Nhưng thoạt nhìn cũng là người thẹn thùng, đi tới không nói gì, chỉ đứng cười.”
Thạch Tử Diệc: “Khi cậu ấy hỏi Tống Thụy Trì uống cái gì, mình thật sự muốn cười chết.”
Thạch Tử Diệc: “Nhưng phải nói, thật sự rất đẹp trai.”
Thạch Tử Diệc: “Kiểu đẹp trai thế nào nhỉ, chính là kiểu bạn trai mối tình đầu thời thanh xuân vườn trường, mấy cậu có hiểu không?”
Thạch Tử Diệc: “Rất trắng, tóc không đen, tinh tế mềm mại, cũng ngoan ngoãn nữa.”
Thạch Tử Diệc: “Chà chà chà! Mình đụng phải rồi, chớ có sờ bài.”
Đúng lúc Tống Thụy Trì mang hai ly cà phê khác tới, Thạch Tử Diệc nhận lấy liền hỏi: “Đúng rồi, cậu ấy tìm cậu nói cái gì thế?”
Tống Thụy Trì trả lời: “Không tìm mình nói chuyện.”
Thạch Tử Diệc “Ai da” một tiếng: “Cậu đừng không nói mà.”
Tống Thụy Trì: “Không nói chuyện.”
Thạch Tử Diệc liếc mắt đưa tình: “Nói đi mà.”
Hiển nhiên là Tống Thụy Trì không có kiên nhẫn: “Không tìm mình nói chuyện, nghe không hiểu à?”
Thạch Tử Diệc buông tay: “Được rồi được rồi.”
Tống Thụy Trì chạm vào quân nhị điều trước mặt Thạch Tử Diệc: “Mình đi đây, các cậu chơi đi.”
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm không?” Thạch Tử Diệc đánh quân nhị điều ra.
Tống Thụy Trì: “Mọi người đi ăn đi, mình có khách hàng.”
Thạch Tử Diệc: “Được rồi.”
Tống Thụy Trì xoay người, Thạch Tử Diệc lại mở miệng nói chuyện: “Nhất định sẽ đến tìm cậu, người tốt nhà ai vô duyên vô cớ tới xin WeChat của người khác chứ.”
Chờ Tống Thụy Trì đi đến cầu thang, Thạch Tử Diệc lại nói: “Thật sự là một cậu nhóc rất đáng yêu, hiện tại nhớ lại, đôi mắt đó của cậu ấy còn biết cười.”
Những lời này cũng không phải đang nói với Tống Thụy Trì: “Ai da, nói đến Tống ca của chúng ta đi, vừa đi ra ngoài ngắm mặt trời mọc một chút đã khiến một người mê đắm.”
Càng nói càng hưng phấn: “Rõ ràng là một người thẹn thùng như vậy, còn chủ động tới xin WeChat, kéo thêm cả bạn tới để có dũng khí, thật sự quá thú vị.”
Tống Thụy Trì đã ở chỗ ngoặt cầu thang, tay hắn chạm nhẹ vào khóe miệng một chút.
Lại bước thêm hai bước, hắn mở điện thoại ra.
Không phải dễ tìm, nhưng vẫn tìm được rồi, hắn đổi chế độ chỉ hiển thị bài đăng trong vòng ba ngày thành nửa năm.