Thư Yểu lòng đầy uất ức, bị Lý Hành cưỡng ép đưa về nhà.
Quả thật, từ “cưỡng ép” này chẳng hề ngoa chút nào. Hai người họ hầu như chẳng khác gì vừa lao vào nhau đánh nhau một trận. Sống ở Hồng Kông lâu ngày, ai cũng như anh chị em ngoài giang hồ, đều có sẵn cái máu du côn, bặm trợn trong người, tính khí thì hệt như thuốc súng, chạm nhẹ là bùng cháy, lời qua tiếng lại chẳng thiếu cảnh dọa cầm dao chém người.
Bàn tay cô với bộ móng đỏ tươi xinh đẹp đã tặng cho cổ anh những vệt máu loằng ngoằng, vết cào như mèo vờn. Ngược lại, anh cũng dùng chiếc thắt lưng da hiệu Montblanc để “gửi gắm” lên tay cô đầy những vết dây trói. Thật là một màn đáp lễ sòng phẳng, không ai chịu nhường ai. Nhìn những “món quà” trao tặng nhau ấy thì đúng là quá tinh tế.
Chỉ thiếu mỗi tiếng “Ồ!” rồi hô lên “Tuyệt vời! Thật nóng bỏng!”
Máu đỏ, vết hằn, từng vệt từng vệt nổi bật trên làn da trắng nõn, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nhìn cảnh này, không khéo người ta lại tưởng họ đang chơi trò tình thú, với kịch bản anh đóng cảnh sát, em đóng kẻ bắt cóc, vừa nguy hiểm vừa say mê.
Chiếc xe chạy vững vàng, chạy ngoằn ngoèo rồi bắt đầu leo thẳng lên đỉnh núi Thái Bình.
Khu biệt thự này nằm trên sườn núi ở Vịnh Nước Cạn (Repulse Bay), một khu nhà giàu nổi tiếng bậc nhất xứ cảng. Đứng trên ban công rũ tàn thuốc, may mắn có khi tàn thuốc còn rơi trúng đầu những minh tinh hay những doanh nhân mà báo chí đăng đầy rẫy.
Ở đây, gần thì có thể leo lên núi Thái Bình ngắm cảnh, xa thì có thể phóng tầm mắt bao quát toàn bộ Hương Giang (Hồng Kông). Dựa núi kề sông, đây chính là một nơi vô cùng hoàn hảo.
Sau khi được người tài giỏi chỉ điểm, ba của Thư Yểu trở nên vô cùng mê tín. Một mặt ông làm những chuyện mua bán thất đức, bất chấp mọi thủ đoạn; mặt khác miệng thì lại niệm A Di Đà Phật, Thiện tai Thiện tai.
Lòng càng tàn nhẫn, ông lại càng sùng đạo. Đêm đêm bái Quan Nhị Gia, chỉ sợ phong vân ở Hồng Kông biến đổi, chư thần Phật trên trời chẳng vừa ý một chút mà thu hồi lại nửa giang sơn ông đã gây dựng cả đời, để rồi sáng tỉnh dậy, đầu thì ở nhà kẻ địch, còn thân thể vẫn ở Hồng Kông.
Cúng thần dâng hương còn chưa đủ, đến cả chỗ ở cũng phải chọn cái gọi là “đất phong thủy bảo địa”. Vịnh Nước Cạn ba mặt tựa núi, một mặt hướng biển, ban ngày ngắm biển, đêm đến đón gió, chính là bồn tụ bảo quý hiếm trong phong thủy, tự nhiên rất hợp ý ông.
Xe dừng lại, mở cửa, mọi động tác đều diễn ra dứt khoát.
Lý Hành tháo chiếc thắt lưng đang trói tay cô ra rồi đứng cạnh cửa chờ cô.
Cứ hễ về đến nhà là anh lại trở thành một người đàn ông tử tế, chẳng biết anh đang cố diễn cho ai xem nữa.
Tay Thư Yểu đau đến rã rời, cô trừng mắt nhìn Lý Hành rồi đột nhiên hất mạnh một cái: “Cút ngay! Đừng có chắn đường!”
Thư Long mặc chiếc áo dài Thái Cực, chống cây gậy đầu rồng, nghe thấy tiếng động lập tức từ bên trong bước ra. Ông mặt mày nghiêm nghị, chưa đầy năm mươi tuổi nhưng tóc mai đã điểm bạc, vẻ ngoài già dặn hơn tuổi, song đôi mắt lại tinh anh, rực sáng, ánh nhìn người khác vẫn còn sắc lạnh như xưa.
“Ba yêu—” Cô gái vừa nãy còn ngang ngược, hung hãn lập tức thay đổi hẳn, trở thành một ŧıểυ thư dịu dàng, ngoan ngoãn. Kỹ năng làm nũng này quả thực là quá điêu luyện.
Lý Hành không kìm được ngước mắt nhìn. Bông hoa hồng đã rụt hết gai, chỉ còn lại vẻ kiều diễm, ngọt ngào đầy mê hoặc.
Cái giọng nũng nịu, mềm mại kia, quả thật là thủ thỉ dịu dàng, du dương đến xoáy sâu vào lòng người, ai nghe thấy cũng phải mềm lòng.
Huống hồ Thư Long là người có con gái muộn, khuôn mặt khắc khổ thường ngày của ông cũng rạng rỡ hẳn lên, ha hả bật cười thành tiếng, vội kêu: “Ôi chao, tổ tông bé bỏng của ba, chịu về đến nhà rồi sao?”
“Đáng lẽ con đã muốn về sớm rồi, nhưng tất cả là do anh ta—” Thư Yểu không hề muốn bỏ qua cơ hội ngàn vàng để tố cáo. Cô liếc nhìn sang Lý Hành, người đang đứng thẳng tắp một mình, im lặng như một cây thông thẳng tắp.
Cô chìa hai cánh tay trắng nõn như củ sen ra, những ngón tay thon thả chỉ vào vết hằn đỏ đan chéo do dây trói siết chặt: “Ba xem, anh ta hung dữ đáng ghét quá! Con đã bảo con tự đi được rồi, anh ta cứ khăng khăng trói con về…”
“A Hành luôn ngoan ngoãn, biết điều, có lẽ là có hiểu lầm gì đó. Có phải con lại bướng bỉnh rồi không…” Thư Long chạm nhẹ vào má cô, mặc dù cười hiền nhưng lại không hề tin lời cô nói.
“Ba ơi!” Thư Yểu thút thít, gắng gượng nặn ra nửa giọt nước mắt long lanh, ôm lấy cánh tay ba lắc qua lắc lại: “Ba thiên vị rồi, có phải ba không tin con không…”
Lý Hành bất ngờ nhướng mày, đôi mắt đen láy, thăm thẳm lặng lẽ nhìn chằm chằm cô.
Anh thấy cô chu môi hờn dỗi trước mặt Thư Long, đôi mắt mờ đi rồi chớp mắt một cái, giọt lệ như hạt châu đã lăn xuống. Cô lại cố tỏ ra mạnh mẽ, đưa tay quẹt nhanh đi. Câu nói vài phần chân thật, vài phần tủi hờn của cô, chưa dứt lời đã có thể khóc òa lên.
Chỉ trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đã diễn thành công vai một cô con gái ngoan ngoãn, cam chịu, bị bắt nạt đến cùng cực, đầy thất vọng và buồn bã.
Thế nhưng, khi liếc xéo Lý Hành, đáy mắt cô lại ẩn chứa vẻ tinh quái và khinh thường. Miệng cô chu ra, cái dáng vẻ ngông nghênh, kiêu căng ấy đủ để mắc cả bầu nước lên. Đôi môi đỏ mấp máy, nhìn dáng miệng là đang âm thầm chửi anh: “Đồ chết tiệt!”, “Đồ khốn nạn!”. Mắt cô ngước hẳn lên trời, chẳng thấy được dù chỉ là chút buồn bã nào.
Trong lòng anh âm thầm tán thưởng, diễn xuất quả thật đỉnh cao. Cô nên chuyển nghề làm diễn viên, đem về hết cả giải Kim Tượng lẫn Oscar.
“Được rồi, được rồi, ba tin con.” Ông vỗ vỗ tay cô rồi gọi Lý Hành lại.
“Có phải mọi chuyện đúng như con gái ba nói không?” Ông tuổi đã già nhưng tâm không già, ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén. Thư Yểu núp sang một bên, ánh mắt cong cong, khịt mũi hừ một tiếng về phía anh rồi che miệng cười trộm vì đã đạt được mục đích.
Cô nhướng mày, chớp mắt một cái, ánh nhìn thách thức rơi trên mặt Lý Hành: “Giờ thì xem anh giải quyết thế nào!”
Anh cũng khẽ cong môi, thoáng nở một nụ cười gần như thoáng qua, rồi vào vai một người anh trai tốt tận tâm, hết lòng. Vở kịch này, cô định kết thúc một mình sao? Chưa đủ, chưa đủ. Độc diễn thì làm sao hấp dẫn bằng song ca được.
“Đêm nay trời có mưa, nước biển dâng cao, đại ŧıểυ thư lại lẻ loi ở đó. Con lo lắng quá đà cho nên nhất thời hành động vội vàng... là lỗi của con.” Anh cúi đầu cung kính, hàng lông mày khẽ nhíu, tự giác nhận sai.
Giả vờ ưu sầu, giả vờ bồn chồn, việc này có gì là khó?
Nhìn lại màn này, người ta chỉ muốn thốt lên “Trời ơi!’, đúng là một cậu trai ngoan ngoãn hết mực vì chủ.
Bất cứ ai xem cũng phải than thở một tiếng: Những tay săn minh tinh ở Hồng Kông đều mù hết rồi, chỉ biết nhận lương mà không làm tròn bổn phận. Những bộ phim truyền hình giờ vàng chiếu lúc tám rưỡi tối, không mời hai người này làm diễn viên chính thì thật là đáng tiếc vô cùng, đáng tiếc vô cùng!
Thư Yểu dựng đứng lông mày, đôi mắt tròn xoe gần như cười ra nước mắt vì tức tối.
Mưu mô thật, thủ đoạn thật. Anh chỉ nói một nửa, còn nửa còn lại hoàn toàn để người khác tự đoán, đoán xem có phải Thư Yểu bướng bỉnh, gây chuyện, nên đáng bị trừng phạt hay không.
Hay cho anh, không những không sập bẫy mà còn thừa cơ lấn tới. Xem ra cô đã quá coi thường anh rồi.
Ánh mắt Thư Long quét qua hai người một lượt, ông thở dài một tiếng, gõ nhẹ cây gậy, rồi lại đóng vai người giảng hòa: “Chuyện bé tí ấy mà, nói nhiều chỉ thêm bực thôi. Người trẻ tuổi làm việc chưa phân định được nặng nhẹ là chuyện bình thường. Người trong nhà thì phải hòa thuận, đừng nên so đo chi li. Con gái ngày mai phải đến trường làm thủ tục nhập học, về phòng nghỉ sớm đi, ba còn có chuyện muốn nói với A Hành.”
Ba cô dù cưng chiều cô hết mực, nhưng chuyện quan trọng thì không cho phép bất cứ ai xen ngang. Cô muốn ở lại cũng chẳng có lý do nào, đành phải ngầm mắng Lý Hành một câu “Đồ điên” rồi một mình bước lên lầu.
Cô dừng lại ở hành lang tầng hai, định đi thẳng về phòng nhưng khi ngang qua phòng Lý Hành, cô thấy cửa phòng khép hờ, không khóa chặt. Thư Yểu chợt nảy ra ý định—Cơ hội tốt quá, trời giúp ta rồi!
Thư Yểu vui ra mặt, kiếm cớ gọi cô hầu gái xuống lầu. Cô giả vờ quay vào phòng mình, đặt túi xách xuống rồi lén lút lẻn ra, rón rén như kẻ trộm mò vào phòng Lý Hành.
Cô đã muốn vào phòng anh từ lâu—chỉ để tìm một sợi tóc. Nhưng ngày thường Lý Hành luôn khóa chặt cửa, cô chẳng có cơ hội nào.
Hôm nay, cơ hội tự tìm đến... Cô chỉ cần mang tóc của anh và ba cô gửi sang Thụy Sĩ, làm một xét nghiệm ADN huyết thống. Đến lúc bằng chứng không thể chối cãi, xem anh còn có tư cách gì mà bám riết ở nhà cô nữa không.
Thư Yểu âm thầm cười khẩy trong lòng nhưng dưới nhà lại rục rịch những chuyện không yên.