Săn Lửa

Chương 8: Đây là nhà của tôi

Trước Sau

break

“Quỳ xuống!”

Thấy Thư Yểu vừa đi, Thư Long dẫn Lý Hành vào thư phòng, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng. Ông gõ mạnh cây gậy, tiếng động vang vọng khắp căn phòng.

Lý Hành không nói một lời, quỳ xuống ngay tại chỗ.

Mặc dù vậy, tấm lưng của chàng trai trẻ vẫn thẳng tắp như cây trúc phủ tuyết như cây tuyết tùng đứng trước gió, cương trực khó bẻ cong, quyết không chịu khom lưng. Vẻ mặt anh không hề khiếp sợ hay kiêu ngạo, phong thái vẫn kiên cường dù đang phải quỳ.

Thư Long rút ra một điếu xì gà, quẹt một que diêm, mượn ánh lửa mờ ảo để châm thuốc. Ông hút một hơi dài, từ từ nhả ra một làn khói mỏng, chắp tay sau lưng bước đi, rồi liếc nhìn Lý Hành: “A Hành có biết, vì sao ba lại bắt con quỳ không?”

Lý Hành im lặng.

Thư Long lắc đầu thở dài. Ông mở lời dò hỏi nhưng anh lại không đáp: “Là một đứa trẻ thông minh. Người Trung Quốc có câu, người quá thông minh ắt sẽ tự hại mình, ba chỉ mong con đừng đi vào vết xe đổ của mẹ con.”

Lý Hành bất chợt ngước mắt lên, ánh nhìn thoáng hiện một tia hung ác, lạnh lẽo, giống như một con sói đơn độc tách bầy. Vốn là loài sống bầy đàn, nhưng khi đơn thương độc mã chiến đấu, nó lại càng trở nên nguy hiểm hơn.

“A Hành, tuổi trẻ có tham vọng và nhiệt huyết là tốt, nhưng con quá liều lĩnh, sớm muộn cũng phải trả giá. Người trẻ làm việc, vẫn phải biết tôn trọng quy tắc.”

“Quy tắc chẳng phải do người tạo ra sao?” Lý Hành thốt lên, giọng nói rất trầm nhưng không giấu được sự ngông cuồng trong lời nói.

Thư Long nhìn anh, đối diện trực tiếp với đôi mắt hung hãn, quật cường kia. Ánh mắt ông dường như xuyên qua dòng thời gian, nhìn thấy chính bản thân ông ba mươi năm trước, khi mới chân ướt chân ráo đến Hồng Kông.

Cùng một sự ngang ngược, khó bảo y hệt, không sợ trời không sợ đất, tự tin mình có thể lập nên nghiệp lớn.

Lúc đó, tất cả tài sản trên người ông liệu có đủ một trăm đồng không? Ăn được mấy bữa no? Chuyện cũ từ hai mươi năm ấy, ông cũng đã quên sạch rồi. Ông chỉ nhớ, nhờ người giới thiệu, ông bắt đầu đánh quyền đen ở sàn đấu ngầm, đổi mạng lấy tiền mỗi ngày. Sống mũi bị người ta đánh gãy, nhưng hôm sau băng bó nẹp lại vẫn lên sàn như thường.

Từ những tiếng hò reo, từ máu tươi, ông đánh cược sinh mạng để kiếm được khoản tiền đầu tiên. Việc phất lên dường như chỉ sau một đêm. Từng bước chân, từng phát súng, đã trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả, ông mới ngồi được lên ngôi vị đại ca đứng đầu của Hội Nghĩa An.

Cả một chặng đường vinh quang kèm theo cay đắng ấy, những ngày tháng cũ ngậm đắng nuốt cay mà đánh vỡ cả răng ấy, giờ còn ai nhớ?

Những chuyện đã qua cứ như khói thuốc trên tay, gió thổi một cái là tan biến hết. Dòng chảy thời gian lững lờ trôi, câu chuyện năm xưa, mấy ai biết được? Mấy ai từng nghe qua?

Việc giang hồ liều mạng với cảnh sát, cũng tẻ nhạt và lỗi thời như ân oán tình thù của hàng vạn đôi trai gái si tình ở xứ cảng này. Chẳng thể sánh bằng những bộ phim truyền hình chiếu lúc tám rưỡi tối. Chỉ có người từng trải mới có thể khuấy động trong lòng một chút nhiệt huyết, coi như ôn lại những năm tháng tuổi trẻ bồng bột.

Ông còn nhớ rõ lần đầu tiên ông gặp Lý Hành.

Đó là vào đêm cuối thu của năm trước, Hồng Kông vừa chấm dứt một trận đại hồng thủy kéo dài hơn nửa tháng. Cả thành phố được gột rửa sạch bong sau cơn mưa kỷ lục đó. Phía trên những tấm biển hiệu neon rực rỡ, bầu trời mây đen u ám, không khí ẩm ướt, lạnh buốt len lỏi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm của xứ cảng này.

Ngày mưa tạnh, vạn vật đều được cơn mưa quý giá này tạc nên vẻ tinh khiết, sáng loáng. Ngay cả chiếc xe bỏ xó đã mấy năm không ai đụng tới, đậu trước cửa Tiệm Tắm Hơi Mỹ Gia, cũng được rửa trôi sạch sẽ, bóng loáng.

Thành phố này đã được mưa gột rửa, dường như chỉ có lòng người là vẫn bẩn thỉu như thuở nào.

Trận mưa kéo dài dai dẳng năm ấy đã khiến Thư Long, một người thô kệch vốn chẳng hiểu gì về phong nhã, thơ ca, cũng cảm thấy một nỗi cô độc, hiu quạnh của gió thu vào cái ngày mưa dứt.

Ông thở dài một tiếng, có lẽ là thở dài vì mùa đông đang cận kề, có lẽ là vì nghĩ mình cũng đã bước sang tuổi già.

Lý Hành bị một đám du côn vây hãm trong con hẻm, dùng một con dao nhỏ chém giết để thoát thân.

Thư Long vừa bước ra từ sòng bạc, đêm hôm ấy gió lạnh cắt da cắt thịt.

Giữa ánh đèn màu mè, lộng lẫy của phố thị, ông tình cờ chạm mặt chàng thiếu niên đầy rẫy sát khí, máu me vấy đầy người. Tuy chỉ cầm một con dao cán ngắn chưa tới mười phân, nhưng lại có khí thế như thể nhìn thấy ai là đoạt mạng.

Thư Long chưa từng thấy một người nào ốm yếu đến mức đó. Anh trắng bệch như ma, khắp người đầy thương tích. Trên bộ xương xẩu gầy guộc chỉ còn một lớp da bọc gân nối với thịt. Sự sống mỏng manh đang cuộn chảy bên trong, nhưng trong cái thân thể tưởng như gió thổi là đổ ấy, lại có một sinh lực dồi dào đang bùng cháy mãnh liệt.

Ngay lúc đó, Thư Long đã nhận ra được…

Chàng thiếu niên trước mặt không phải là người có thiên phú bẩm sinh, không phải có sức mạnh ghê gớm, cũng không phải có võ nghệ phi thường.

Xin hãy nhớ rằng, đây là thế giới thực, không phải là phim của Châu Tinh Trì, không phải là phim võ hiệp của Kim Dung, Cổ Long, làm gì có nhiều người có căn cốt đặc biệt hay thiên tài võ học đến thế.

Ai rồi cũng chết, ai cũng sợ chết. Nhưng ở Hồng Kông, muốn thành danh, điều quan trọng nhất là cạnh tranh xem ai liều mạng nhất, ai không tiếc mạng sống nhất.

Đánh nhau sợ nhất là chạm trán với người đánh cược cả sinh mạng.

Ông từng là người đánh cược mạng sống đó, và Lý Hành cũng vậy.

Hút xong một hơi Nicotine, Thư Long thỏa mãn thở ra một làn khói.

Nhìn Lý Hành, anh bị bao phủ trong những vòng khói xì gà, tựa như bị lớp sương sớm che khuất, khó lòng nhìn thấu, khó lòng nắm bắt.

Không ai biết anh đang nghĩ gì trong đầu.

“Nhưng quy tắc không dễ thay đổi như vậy. Hội Nghĩa An bao nhiêu năm nay, từ trên xuống dưới có biết bao nhiêu anh em, ai mà không tuân thủ quy tắc mà làm việc? Thế mà từ khi con xuất hiện, mọi quy tắc đều trở nên vô dụng.”

“Con cứ tưởng người ba trọng dụng chỉ quan tâm đến kết quả mà thôi.” Lý Hành cười nhạt, giọng nói bất cần: “Bang Hưng Hoa nhiều lần khiêu khích, ba có thể nhẫn nhịn, chịu đi giảng hòa, nói chuyện nghĩa khí, nhưng anh em không thể nhịn được, và con càng không thể nhịn.”

Thư Long lắc đầu, thở ra tiếng thở dài không biết là lần thứ mấy trong đêm: “Thôi được, cứ tùy con quyết định, ba cũng muốn xem mấy đứa trẻ như các con có thể làm nên trò trống gì.”

Ông phẩy tay, rồi dặn dò thêm: “Còn nữa… Yểu Yểu bị ba chiều chuộng đến hư rồi, tuổi trẻ còn bồng bột. Con bé hay gây rắc rối, nhưng không có ý xấu, con chăm sóc nó nhiều hơn, cũng nhường nhịn nó một chút.”

Lý Hành đáp: “Vâng.”

Lý Hành mệt mỏi rã rời, đẩy cửa bước vào, chợt thấy trong bóng đêm mờ ảo, một đôi chân màu mật ong trắng như tuyết, đẹp như ngọc tạc, tròn đầy, căng mọng. Cắn một miếng, không biết có mọng nước và ngọt ngào hay không.

Anh ngơ ngẩn cả người, tưởng mình nhìn lầm rồi lại nhìn thêm lần nữa.

Cuộc đời luôn chất chứa những điều bất ngờ, đúng là khắp nơi đều có “bất ngờ”.

Hóa ra là Thư Yểu, cô đang quỳ gối trước giường anh, dường như vẫn chưa hay biết anh đã đẩy cửa vào, đang tập trung lục tìm thứ gì đó.

Miệng cô cứ lẩm bẩm: “Ở đâu chứ… Sao lại không thấy? Sạch sẽ quá… Không thể nào sạch đến mức này được.”

Lý Hành nhíu mày, bước tới một bước: “Cô đang tìm gì?”

“Á—” Cô kêu thất thanh, quay phắt lại, hệt như thấy ma, khẽ lẩm bẩm: “Hết cả hồn…”

“Anh là ma hay sao mà đi vào không có tiếng!?” Rồi cô đột nhiên lớn tiếng: “Sao anh lại vào đây!”

Lý Hành cong môi, cười lạnh một tiếng: “Xin đại ŧıểυ thư mở mắt to ra mà nhìn cho rõ, đây là phòng của tôi.”

Phòng của anh á? Anh cũng có mặt mũi mà nói sao! Rõ ràng là chim khách chiếm tổ.

Không nói thì thôi, vừa nói xong Thư Yểu lập tức như con mèo bị giẫm đuôi, chống hai tay lên hông đứng trên giường anh, lập tức xù lông, nhìn xuống với vẻ kiêu ngạo, khí thế như muốn bốc cháy lên trời: “Anh mới là người phải nhìn cho rõ! Anh tưởng anh là ai? Đây là nhà của tôi! Tôi muốn ở đâu là quyền của tôi!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc