Săn Lửa

Chương 6: Bị đánh vào mông

Trước Sau

break

“Anh có giỏi thì đi nói với ba tôi đi! Về à? Về càng tốt! Đợi tôi về kể hết sự thật cho ba biết, để ông ấy thấy rõ anh chính là con chó phạm thượng khinh dưới*—”

*Phạm thượng khinh dưới là: Chống Đối Người Trên, Khinh Thường Kẻ Dưới

Hai tay cô bị anh khóa chặt ở sau lưng. Anh nhấc bổng cô lên hệt như nhấc một con mèo hoang đang giương nanh múa vuốt, cô không ngừng giãy giụa, cào xước đến nỗi tay anh chảy máu.

Lý Hành cười lạnh: “Cô cứ việc đi nói, xem ba cô tin ai.”

“Anh chính là chó cậy thế chủ! Dựa vào việc ba tôi thiên vị anh!” Cô cố gắng thoát ra, liên tục vặn vẹo, hai chân vừa đá vừa đạp.

Đôi giày đã bị cô vứt đi từ lúc nào, bàn chân nhỏ nhắn trần trụi, dính nước trơn láng như điêu khắc từ bạch ngọc. Bất cứ ai nhìn thấy đều phải thốt lên đầy tiếng ngạc nhiên vì vẻ đẹp của nó, nhưng giờ đây nó cứ thế loạn xạ đạp vào bắp chân anh, càng giống một lời khiêu khích, khơi gợi lên ngọn lửa vô danh.

Từng đợt, ngọn lửa không biết từ đâu bốc lên, thiêu đốt khắp người anh.

“Đừng động đậy nữa.”

Giọng anh trầm thấp khàn khàn. Anh cúi người đè lên tấm lưng mỏng manh đang cong lên của cô. Hơi thở ấm áp của anh giống như cơn gió đêm, giống như cơn mưa chưa kịp đến như một chiếc lông vũ nhẹ tênh, lướt qua vành tai cô, vừa ngứa vừa bỏng rát. Cơ thể nhỏ bé của cô run lên.

Nghe lời anh nói, vừa như cảnh cáo vừa như nhắc nhở: “Cô nói không sai, nếu đại ŧıểυ thư còn làm thêm một lần nữa. Con chó này của cô, sẽ không chỉ đơn giản là được ba cô thiên vị đâu.”

“Anh có ý gì?” Cô khựng lại, quay đầu lại nhìn anh. Đôi mắt đen trắng rõ ràng, tròn xoe như hạt ngọc đen.

Lý Hành nói chuyện úp mở với cô, anh khẽ cười, vẻ mặt khó dò: “Cô đoán xem tại sao ba cô lại giữ tôi bên cạnh?”

Cô đương nhiên không hiểu! Nhưng cô không cần phải hiểu, chỉ cần đuổi anh ra khỏi nhà, vậy là mọi chuyện đều ổn thỏa. Ba cô làm sao có thể nuôi con trai của người khác!

Lý Hành không muốn nói thêm với cô, anh vác cô lên vai, đè cô đi về phía xe. Thư Yểu vẫn không ngừng vùng vẫy hệt như một con cá sắp lìa khỏi mặt nước: “Tôi không về! Thả tôi xuống! Thả tôi—”

Một bàn tay vung lên, không nặng không nhẹ rơi xuống mông cô: “Yên lặng chút đi.”

Cú đánh đó vang lên giòn tan trong đêm. Mặc dù không đau nhưng nó khiến Thư Yểu chết lặng, phải một lúc sau cô mới kịp phản ứng— anh dám đánh vào chỗ đó của cô!

Cô lại bị Lý Hành, bị người mà cô ghét nhất, đánh vào mông...

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám chạm vào một ngón tay của cô...

Sao anh dám! Ngọn lửa giận dữ bùng lên dữ dội, cô hận không thể cắn anh một cái, ăn tươi nuốt sống anh.

“Lý Hành, anh quá đáng rồi!” Cô ŧıểυ thư từ nhỏ được ngàn vạn cưng chiều lần đầu tiên bị đánh mông. Sau khi phản ứng lại, cô lập tức gào khóc mắng chửi ầm ĩ: “Đồ rùa rụt cổ! Anh dám đánh tôi! Thằng chó chết, thằng lưu manh thối tha, đồ dê xồm!”

“Bốp—” Lại là một cú đánh nhẹ tênh khác rơi xuống, không đủ gây đau đớn nhưng đủ để răn đe.

Khóe môi Lý Hành thẳng tắp, anh liếc nhìn cô: “Mắng thêm một tiếng, tôi sẽ đánh thêm một cái.”

Thư Yểu chưa từng chịu đựng sự sỉ nhục nào như thế này, không biết là do tức giận hay xấu hổ, một làn mây đỏ bỗng chốc lan khắp khuôn mặt cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần như ngọc giờ ửng lên màu hồng đậm.

Lý Hành đã vác cô đi về phía đường lớn. Cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi, tiếng mắng chửi nghẹn lại trong cổ họng, sợ rằng anh sẽ đánh thêm một cú nữa. Nếu bị đánh mông ngay giữa chốn đông người... thì thật sự là mất mặt đến chết.

Cô đành phải nuốt trôi những lời mắng chửi đã chực tuôn ra, nhưng vẫn không thể nuốt trôi được cơn giận chất chứa trong lòng. Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ còn cách lôi chỗ dựa ra để trấn áp anh. Cô nghiến răng nghiến lợi: “Anh dám đánh tôi— Ba tôi đã nhìn lầm anh rồi, tôi sẽ về nói với ba! Đuổi anh ra khỏi nhà!”

“ŧıểυ thư nhớ kể cho thật kỹ nhé, tôi đánh cô như thế nào, đánh vào chỗ nào, dùng bao nhiêu sức, đừng sót một chữ nào.”

Lý Hành đáp lại một cách dửng dưng, không hề bận tâm đến lời đe dọa của cô.

Chàng trai trẻ không biết ăn gì mà lớn lên, bên dưới chiếc áo sơ mi rộng thùng thình là cơ bắp săn chắc, lực tay mạnh vô cùng. Mặc cho cô khóc lóc, lắc lư bên trái bên phải, cô vẫn không thể nào thoát ra được.

“Thả tôi ra! Tôi muốn xuống xe! Cho tôi xuống… hức hức…”

Sau một hồi phí công vô ích, Thư Yểu bị Lý Hành dùng một sợi dây da trói quặt cổ tay ra sau, ngồi trên chiếc Bentley đang lăn bánh. Cô vừa xấu hổ vừa bực tức, cảm thấy đây là nỗi nhục lớn nhất đời, liều mạng dùng thân mình va vào cửa xe: “Anh chết chắc rồi Lý Hành! Tôi sẽ giết anh…”

“Ừ, tôi đang đợi đại ŧıểυ thư đây.” Anh châm một điếu thuốc, một bàn tay thon dài lười nhác gác lên cửa sổ xe, nở nụ cười rất nhạt.

Ba từ “đại ŧıểυ thư” đầy vẻ cung kính, khi thoát ra từ miệng anh lại nghe như một lời mỉa mai vô hình.

Chiếc xe chạy ngang qua cảng Victoria. Trên đài phát thanh đang phát lên tiếng hát du dương, là ca khúc Gió Vẫn Thổi của Trương Quốc Vinh.

Giọng nam trầm thấp, uyển chuyển, dường như đang kể một câu chuyện từ tốn cho hàng ngàn người ở Hồng Kông đêm nay, giấu hết mọi tâm sự cô đơn vào trong một bài hát.

“Anh khuyên em sớm về đi, em nói em không muốn về…”

“Gió biển hiu hiu thổi nhẹ, làm nguội đi đống lửa hoang, anh thấy em đang buồn bã.”

“Em hỏi anh làm sao nỡ ra đi, ngay cả dáng vẻ khóc lóc của em cũng quá đỗi tuyệt đẹp. Làm sao cầm được nước mắt, chỉ còn cách khẽ hôn lên mái tóc em, để gió tiếp tục thổi, không nỡ rời xa.”

“Trong lòng vô cùng khát khao, mong được ở lại bầu bạn cùng em, gió tiếp tục thổi, không nỡ rời xa, trong lòng dù có nước mắt cũng không muốn rơi, chỉ nhìn em.”

Lý Hành nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhìn đôi mắt long lanh nước vẫn trừng anh đầy bất mãn, nhìn hàng mi run rẩy của cô như cánh bướm chập chờn, nhìn đuôi mắt cô ửng hồng, giống như một vệt son chưa tan, càng giống ánh ráng chiều hôm qua.

Khuôn mặt cô đầy vẻ bướng bỉnh.

Mãi đến sau này, cô dựa vào lòng anh, ngước mặt lên hỏi anh: “Anh thích em từ lúc nào vậy?”

Anh đáp: “Có lẽ là ngay khoảnh khắc này.”

Anh châm một điếu Marlboro, trong tiếng gió lớn, nghe gió thổi khô nước mắt cô rồi hôn lên tóc cô.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc