Anh nhìn chằm chằm vào miệng huyệt đang chảy nước liên tục của cô, khóe môi nhếch lên, cười một cách âm hiểm, cố ý xuyên tạc lời cô: “Ồ, hóa ra đại ŧıểυ thư thích hàng thật việc thật, không ưa chơi súng giả. Đừng vội, tôi tới ngay đây.”
Nói xong, anh nắm cây dươиɠ ѵậŧ dưới hông, kéo chân cô lại rồi nắm lấy eo cô. dươиɠ ѵậŧ thô to áp sát vào miệng huyệt non mềm, chuẩn bị lâm trận.
“Không! Không— Tôi giúp anh…” Vị đại ŧıểυ thư chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thấy anh không ăn chiêu cứng chỉ ăn mềm, lúc này mới khóc lóc, bày ra dáng vẻ yếu đuối đáng thương. Khuôn mặt nhỏ nhắn ướt lệ, mở miệng cầu xin: “Đừng… hức hức…”
“Giúp tôi làm gì?” Anh cười vui vẻ, từ tốn truy hỏi.
“Giúp anh làm…” Cô miễn cưỡng trả lời.
“Làm cái gì?” Lý Hành nhếch môi, một tay vuốt ve dươиɠ ѵậŧ đang từ từ trượt lên xuống, tay còn lại nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô, đặt trong lòng bàn tay mà mân mê.
Anh cười đầy vẻ thích thú. Ngay cả khi tay cô đã nằm trong tay anh, ngay cả khi anh ham muốn tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, cương cứng đến mức không chịu nổi, anh vẫn không hề vội vàng.
Săn mồi mà, tự con mồi sa lưới mới là điều thú vị.
Anh ung dung không vội vã, ép cô phải mở lời. Môi anh kề sát tai cô, phả ra một luồng sóng nhiệt, lưỡi anh lướt qua vành tai, từ từ mυ"ŧ mát, liếʍ láp: “Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với cô, Thư Yểu.”
Lại một tiếng “Thư Yểu” nữa. Hai chữ bình thường, nhưng đôi môi khẽ động, đầu lưỡi cuộn về sau, lướt qua vòm họng, phát ra rõ ràng. Cái tên mà cô đã nghe ba và các dì gọi vô số lần nhưng không một ai có thể gọi hai chữ bình thường này mà vang vọng trầm bổng đến thế, tựa như du͙© vọиɠ đang bành trướng bị dồn nén đến cực điểm. Hơi thở nặng nề, vừa khàn khàn vừa chứa ham muốn mãnh liệt, giọng thiếu niên trầm khàn khiến da đầu cô tê dại.
Thư Yểu ngậm miệng lại, ánh mắt ngấn nước, mặt mày xấu hổ phẫn uất, không chịu nói thêm một chữ nào nữa.
“Không nói?” Lý Hành cười ác ý, ưỡn hông về phía trước, từ từ để cho dươиɠ ѵậŧ cọ xát miệng huyệt đang chảy nước không ngừng, dồn hết sức lực chờ đợi: “Vậy tôi vào nhé?”
Anh thúc mạnh về phía trước một chút. Quy đầu to tròn cọ qua hai cánh hoa đang run rẩy, vật cứng ngắc nóng bỏng khẽ chậm rãi lướt qua miệng huyệt, mài sát vào lối vào ẩm ướt, chật hẹp. Thấy Thư Yểu vẫn chậm chạp không mở miệng.
Lý Hành mất hết kiên nhẫn, anh cố ý ác ý nắm chặt hai chân trắng nõn, ưỡn hông thúc mạnh một cái, đưa quy đầu tiến vào...
Huyệt nhỏ vốn đã ẩm ướt, nhiều nước, quy đầu đột ngột va vào, càng làm nó lấn thẳng vào miệng huyệt trơn tuột. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai cơ thể đều run lên bần bật, hơi thở nóng rực, quấn quýt không ngừng.
Lý Hành thở ra một tiếng thật dài, du͙© vọиɠ khó lấp đầy trong lòng tạm thời lắng xuống.
“Ưm a—” Còn Thư Yểu thì trợn tròn mắt, sướиɠ đến mức thần hồn điên đảo.
“Ha…” Lý Hành cười, thong thả nói: “Đại ŧıểυ thư thật nhiều mưu mẹo, ba mươi sáu kế dục cầm cố túng (thả lỏng để bắt lại) chơi thật hay, cố ý không mở miệng, chỉ để chờ tôi đâm vào trong à?”
Anh đang nói ai? Nói cô hay nói chính anh?
Tình trường như chiến trường, một màn ba mươi sáu kế được diễn ra rõ ràng.
Một kế cười trong dao găm, một kế phản khách thành chủ, rồi lại một kế thừa nước đục thả câu. Một chuỗi liên hoàn kế đánh cho cô thất bại liên tiếp, không kịp trở tay.
Lý Hành lại từ từ rút quy đầu ra. Tại miệng huyệt đỏ hồng vừa bị nới lỏng một chút, anh chọc chọc, xoa xoa rồi khẽ cọ xát, lúc tiến lúc ra. Vài cú đâm loạn xạ này gần như đẩy Thư Yểu đến phát điên...
Không được… không thể để anh tiếp tục như thế này nữa.
Mặt cô đẫm nước mắt, không cam lòng mở miệng: “Không, không… làm…”
“…Hức hức, cầu xin anh… đừng…” Vị đại ŧıểυ thư phẫn uất đến muốn chết, đành phải cúi đầu, lần đầu tiên trong đời chịu nhún nhường, lại là trong một hoàn cảnh khuất nhục đến thế này.
Sự khuất phục và đau khổ của cô khiến anh cảm thấy vui sướиɠ. Giọng anh lạnh nhạt, ưỡn hông đâm mạnh về phía trước, ép cô phải trả lời: “Là không biết? Hay là không muốn nói?”
Giọng nói trầm khàn, từng chữ từng chữ cứ như bánh xe nghiến qua dây thần kinh của cô.
“Không biết… tôi không— không biết! Cứu mạng, ba ơi, hức hức hức… buông tha cho tôi—”
“Không ai có thể cứu cô, cô chỉ có thể cầu xin tôi thôi, đại ŧıểυ thư à.”
Lý Hành cười như quỷ dữ. Giọng anh càng lạnh lùng thì ngữ điệu lại càng hưng phấn. Sự tương phản mãnh liệt này khiến Thư Yểu rơi vào trạng thái hoảng loạn: “Tôi dạy cô nhé, đây là dươиɠ ѵậŧ của đàn ông, dươиɠ ѵậŧ, huyệt nhỏ là thứ có thể khiến cô sướиɠ và vui vẻ.”
“Bây giờ biết phải nói thế nào chưa?” Lý Hành từng bước dụ dỗ, giống như ma quỷ đang mê hoặc lòng người.
“Hức hức… tôi muốn, giúp anh… làm… làm…” Hai chữ cuối cùng như nghẹn lại trong cổ họng, nức nở không thành tiếng, kẹt lại trong miệng Thư Yểu, quanh co luẩn quẩn, mãi không thể thốt ra.
Cô xấu hổ đến mức muốn chết.
“Làm cái gì?” Lý Hành dần thu lại nụ cười, vẻ mặt vô cảm, lạnh giọng nói: “Trả lời.”
Cô sợ hãi run lên, dứt khoát nhắm mắt lại, mặc kệ đúng sai: “Anh đang làm huyệt nhỏ của tôi… hức hức hức hức—”
Khoảnh khắc lời vừa thốt ra, đột nhiên anh ưỡn hông thúc mạnh về phía trước, quy đầu cọ xát mạnh vào nhụy hoa. Một cơn cao trào mạnh mẽ bỗng dưng bùng lên, kɧoáı ©ảʍ chết người ngập từ dưới dâng lên, thẳng tắp leo lên đỉnh đầu, tựa như một đóa pháo hoa nổ tung, làm lý trí cô tan nát bốn phương.
Cả người cô run rẩy không ngừng như bị điện giật, liên tục co giật, chân tay không tự chủ được mà co lại rồi lại duỗi ra.
Trong tầm mắt mông lung, Lý Hành hôn lên giữa trán cô, khẽ thốt ra một chữ, tựa như một trận gió muộn, một cơn mưa sớm, thanh mát nhuần nhuỵ, dịu dàng như lời tình tự:
“Ngoan.”