Săn Lửa

Chương 15: Bắn tinh giữa hai đùi (hơi h)

Trước Sau

break

Hồng Kông hôm nay chắc chắn là một ngày đầy sóng gió.

Sự kiện “Gọi món ma quái” tại tiệm trà Chảo Dũng Ký ở Bắc Tân Giới đã chiếm trọn mặt báo, bán chạy như tôm tươi, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp mọi ngóc ngách của đặc khu.

Người người tranh giành nhau, xếp hàng dài trước các sạp báo để có được thông tin nóng hổi nhất. Sau đó, họ lại tụ tập ở các quán trà lầu, nhà bài, vừa dùng bữa sáng vừa đánh mạt chược, người này một câu, người kia một lời, tin tức cứ thế được truyền miệng không ngớt. Dù là ŧıểυ thương hay dân văn phòng, ai cũng có thể tham gia, bàn luận một cách say sưa, hào hứng.

Bên ngoài đã náo nhiệt nhưng bên trong căn biệt thự lưng chừng núi tại Vịnh Nước Cạn cũng không kém phần căng thẳng.

Nhà họ Thư đang bốc lửa ngùn ngụt, hai người vật lộn từ đầu giường đến cuối giường, chẳng ai chịu nhường ai.

Lý Hành nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của Thư Yểu, đặt lên phần nhạy cảm của mình. Chỉ một cái vuốt nhẹ cũng khiến dây thần kinh anh tê dại như bị điện giật. Anh khẽ rêи ɾỉ đầy khó nhọc, tiếng thở dốc khàn đặc, gợi cảm đến mức khiến người ta phải gọi xe cấp cứu.

Thật sự quá khác biệt. Vẫn là động tác nắm, xoa, ấn đó, nhưng chỉ cần đổi từ tay anh sang những ngón ngọc ngà thon thả của Thư Yểu, mọi cảm giác đều thay đổi trời đất.

Trái tim Lý Hành đập loạn xạ không thể kiểm soát, mỗi lúc một nhanh hơn.

Thư Yểu lớn lên trong gia đình quyền quý, được nuông chiều từ nhỏ. Cô học được tài quan sát sắc mặt trước bảy tuổi nhưng càng lớn lại càng trở nên ngạo mạn, được Thư Long cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên. Cô đi đứng luôn ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng, chưa từng cúi đầu nhìn ai. Nào ngờ hôm nay lại gặp phải Lý Hành.

Đúng là Sao Hỏa chạm Trái Đất, ác quỷ gặp sát tinh.

Bị dồn vào đường cùng, Thư Yểu đành phải hạ cái đầu cao quý của mình xuống, đóng vai một cô gái ngoan ngoãn. Nhưng trong lòng cô không phục chút nào, ghim sẵn ý định chỉ chờ cơ hội bùng phát.

Cô ngoan ngoãn nắm lấy vật đầy du͙© vọиɠ của Lý Hành, đôi mắt láo liên xoay chuyển, tự mình tính toán: “Mạng sống đã nằm trong tay tôi rồi, xem anh làm gì được.”

Ván cờ tình ái cũng như ván cờ bạc, mỗi bước đi đều là một canh bạc lớn. Đặt cược xem anh sẽ đi nước nào, đặt cược xem cô có thể lật ngược tình thế hay không, liệu có đi sai một nước cờ mà thua tan tác?

Thư Yểu vươn tay, lòng bàn tay tăng thêm lực, âm thầm làm vài động tác nhỏ. Cô nắm ngày càng chặt, nghe tiếng thở dốc không kiềm chế được của anh. Anh ngửa đầu, một giọt mồ hôi lăn xuống trên xương quai xanh sắc nét, yết hầu cuộn lăn lên xuống, bật ra một tiếng rên khẽ:

“Đúng... cứ như vậy…”

Lý Hành khẽ liếʍ đôi môi khô khốc, mắt cụp xuống, bụng anh như có một ngọn lửa Thư Yểu vừa ném vào, đang cháy hừng hực, thiêu đốt khiến phía dưới anh cứng như thanh sắt.

Anh nắm lấy tay cô, hướng dẫn cô trượt lên xuống trên phần nhạy cảm của mình. Đầu ngón tay mềm mại, lực siết chặt vừa phải, theo động tác của cô, dươиɠ ѵậŧ cong nhẹ run rẩy, tạo cảm giác khoái lạc đến mức mã mắt hé mở, rỉ ra chất dịch kí©ɧ ŧɧí©ɧ ban đầu.

Hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề.

Không thể chịu đựng được nữa.

Lý Hành vén áo cô lên, hai bầu ngực căng đầy như thỏ con nhảy vọt ra. Anh cúi đầu, ngậm lấy điểm đỏ trên khối tuyết thịt, đầu lưỡi liếʍ lượn, trêu chọc. Thư Yểu vốn đã không có ý tốt, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy lập tức dùng tay siết chặt hơn nữa.

Cơ thể Lý Hành run lên, anh nhanh như cắt nắm chặt cổ tay cô bằng lực mạnh mẽ, ngăn chặn hành động đó. Sau đó, anh bật cười cảm thán: “Hóa ra đại ŧıểυ thư đây là giả heo ăn thịt hổ, dùng chiêu bất ngờ để muốn ám sát tôi, thủ đoạn thật sắc bén!”

Thư Yểu căm hận không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi: “Dám làm bẩn tay tôi, không vặn gãy nó đã là may mắn lắm rồi.”

Lý Hành ồ lên một tiếng, tỏ vẻ chợt hiểu: “Là lỗi của tôi, không nhận ra đại ŧıểυ thư không thích dùng tay. Không sao, tôi đã có phương án dự phòng, bảo đảm làm đại ŧıểυ thư hài lòng.”

Nói xong, một tay anh nắm lấy hai chiếc chân trắng thon thả của cô, tay kia nhấc bổng vòng eo mảnh mai, nâng cô lên ngang hông anh. Thư Yểu hoảng sợ, cả người bị anh ghì chặt, không còn lối lui, chỉ có thể kêu lên một cách vô vọng: “Anh muốn làm gì!”

Lý Hành đưa dươиɠ ѵậŧ của mình luồn vào giữa hai chân cô, phần thân thô to nặng nề cọ xát qua hai cánh hoa nhỏ. Anh khẽ cười: “Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ đấy, đại ŧıểυ thư à, không nhìn ra sao?”

“Không được! Tuyệt đối không được—” Thư Yểu từ chối kịch liệt, nước mắt nhạt nhòa: “Không, không! Anh không thể đối xử với tôi như vậy, anh đồ…”

Lời nói đến đó, chợt dừng lại.

“Hửm?” Lý Hành đẩy hông một cái, giọng lạnh lùng nói: “Tôi là đồ gì cơ? Sao đại ŧıểυ thư không nói hết đi?”

Thấy Lý Hành hoàn toàn không hề nao núng trước sự chống cự của cô, dươиɠ ѵậŧ dính đầy chất lỏng đang tuôn ra từ hoa huyệt, vẫn kiên nhẫn cọ xát giữa hai chân cô. Lời chửi rủa sắp bật ra khỏi miệng Thư Yểu lập tức thay đổi, cô không cam tâm nhượng bộ: “Dừng lại! Trừ chuyện đó... mọi thứ khác tùy anh…”

Chờ đợi chính là câu nói này. Tuy nhiên, Lý Hành là người khó đoán luôn không đi theo lẽ thường. Nghe được lời vừa ý, anh vẫn không quên ép hỏi: “Chuyện đó là chuyện gì? Tôi là đồ du côn, không có học thức nên không biết chữ, đại ŧıểυ thư không nói rõ ràng ra thì làm sao tôi biết được?”

Thư Yểu thầm rủa anh cả ngàn lần trong lòng nhưng ngoài miệng lại lắp bắp nói một cách mềm mỏng: “Trừ... trừ chuyện... làʍ t̠ìиɦ với tôi…”

Câu nói ngập ngừng vừa thốt ra, khuôn mặt trắng nõn của cô đã ửng hồng một mảng lớn.

“Ồ, ra là vậy.” Lý Hành cười lười biếng, giọng điệu đầy vẻ trơ trẽn: “Nhưng nếu tôi cứ muốn làʍ t̠ìиɦ với cô thì sao?”

“Tôi khinh!” Bị làm mất mặt, cô không kịp suy nghĩ, buột miệng mắng: “Đồ như anh mà cũng xứng sao!”

Ngay lập tức, anh thu lại nụ cười, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt anh sâu thẳm như muốn xuyên thấu cô. Đôi tay anh dùng hết sức lực, bẻ hai chân cô ra trông như thể anh sắp làm càn. Cô đâu ngờ anh im lặng còn đáng sợ hơn.

Thư Yểu cố sức co người về phía sau: “Anh muốn làm gì?!”

“Đã rơi vào tay tôi rồi, tôi có xứng hay không, cô chủ nói không tính đâu.”

Đúng là họa từ miệng mà ra, Thư Yểu thầm mắng mình ngu ngốc: “Dừng lại! Tôi sai rồi... Tôi không nên—”

“Không nên?” Anh giả vờ thắc mắc. 

dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của anh từ từ ra vào giữa hai chân cô, quy đầu tròn trịa chậm rãi nghiền ngẫm lên nụ hoa đang thẹn thùng. Động tác lúc nhanh lúc chậm, di chuyển qua lại trên miệng huyệt ẩm ướt, chật hẹp như cố ý trêu chọc cô rồi lại nặng nề đâm vào một cái.

“Không nên cố ý siết anh…” Thư Yểu muốn khóc đến nơi.

“Còn nữa?” Anh lại đâm lên một cái.

Thư Yểu a lên một tiếng, khóe mắt đỏ hoe, cả người mềm nhũn như nước: “Không nên mắng anh…”

Nói xong câu này, trong lòng cô đã chửi rủa anh đến tám trăm lần. Cô thầm nghĩ hôm nay mình thật xui xẻo nhưng phong thủy rồi sẽ xoay chuyển, chưa chắc không có lúc anh gặp nạn! Chờ tên khốn Lý Hành này rơi vào tay cô, cô nhất định phải băm vằm anh thành từng mảnh.

Sao anh có thể không biết cô đang nghĩ gì? Chỉ cần nhìn dáng vẻ cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh, anh đã biết việc cô chịu thua chỉ là kế tạm thời, trong lòng cô chắc chắn đang chửi rủa anh không ngừng. Nhưng điều đó thì sao chứ? Gặp chiêu thì phá chiêu, anh cũng muốn xem đại ŧıểυ thư này còn có chiêu trò gì nữa.

Cứ việc tung ra đi!

Lý Hành cười một cách ác liệt, ưỡn hông mạnh mẽ đâm vào, động tác càng lúc càng nhanh. Chiếc giường nhỏ không chịu nổi sức nặng, cùng với thân hình Thư Yểu, rung lắc dữ dội, tạo nên những âm thanh cọt kẹt loạn xạ. Cả căn phòng ngập tràn không khí xuân tình nóng bỏng, cảnh tượng ấy, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải đỏ mặt.

Chàng trai trẻ lần đầu nếm trải chuyện ái ân nên tràn đầy sinh lực. Anh vừa liếʍ láp núm vυ" cô, vừa cọ xát và chà miết nửa thân dưới suốt một hồi lâu. Mãi đến khi không thể chịu đựng được nữa, anh mới khẽ thở ra một hơi dài, ghì chặt vào đùi cô rồi phóng thích. tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa đặc vừa dính, nhỏ giọt xuống cánh hoa mềm mại, tươi non, trông hệt như sương trắng kết thành băng. Lý Hành cười rộ lên, khẽ nói: “Đẹp quá.”

“Câm miệng—” Thư Yểu hổn hển, nước mắt giàn giụa, gò má ướt đẫm. Cô gần như kiệt sức, cả người ướt đẫm như vừa trải qua một trận chiến sinh tử. Cô mềm nhũn nằm liệt trên giường, cửa mình sau cuộc hỗn chiến trở nên nhớp nháp, bết dính.

“Xin lỗi.” Mồ hôi nóng hổi trên trán Lý Hành làm ướt mái tóc đen của anh. Lời xin lỗi của anh không hề chứa chút thành ý nào, ngược lại còn là một nụ cười thách thức: “Không nhịn được.”

Đúng lúc hơi thở của cả hai đang hòa quyện vào nhau, không khí xuân tình đang nóng bỏng nhất...

Đột nhiên ên ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ dứt khoát, thanh thúy.

“Cốc cốc cốc—”

Thư Yểu giật mình, hoảng sợ đến mức suýt bật dậy khỏi giường.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc