Săn Lửa

Chương 13: Giúp tôi thủ dâm (hơi h)

Trước Sau

break

Nước mắt lăn dài trên má Thư Yểu. Sau cơn kɧoáı ©ảʍ bùng nổ là sự tê dại. Cả người cô mềm nhũn, lưng vừa nóng vừa ngứa, ướt đẫm mồ hôi. Cả người nơi nào cũng tê rần, râm ran, từng hạt li ti, len lỏi khắp nơi, tựa như hàng ngàn con kiến bò qua.

Thế nhưng Lý Hành lại không dừng lại. Lưỡi anh liếʍ qua những nếp thịt tươi tắn, mô phỏng động tác khép mở, ra ra vào vào nơi miệng huyệt chật hẹp hệt như đang thưởng thức món ngon trân quý. 

Đầu lưỡi anh luồn sâu vào hoa huyệt ấm nóng còn bờ mông nhỏ của cô dường như đã nếm được mùi vị, cứ nhấp nhô về phía trước, đùi kẹp chặt lấy đầu anh. Lớp thịt non mềm chồng lên nhau giữ chặt lấy lưỡi anh không buông, mỗi lần đi vào trong khoang huyệt quanh co đều là một cảm giác mới lạ.

Rõ ràng là càng bị liếʍ càng ướt át nhưng chủ nhân cơ thể lại khẩu thị tâm phi, không ngừng kêu la: “Không được nữa, tôi không chịu nổi nữa, đồ chết tiệt, đồ khốn nạn… Mau dừng lại cho tôi—”

Dừng? Người đang lúc hưng phấn tột độ làm sao biết từ “dừng” nghĩa là gì. Anh nuốt xuống một ngụm dâm thủy mọng nước mà cô run rẩy tiết ra như uống được Quỳnh Tương Ngọc Dịch (những thức uống quý giá, thần tiên trong truyền thuyết), cảm giác bùng nổ, khoái lạc tột đỉnh. Trong chốc lát, máu huyết chảy ngược, đại não anh trở nên hưng phấn không thôi.

“Đại ŧıểυ thư đừng có dừng.” Anh ngẩng đầu nhìn nàng, dùng tay nắn bóp bờ mông đầy đặn của cô rồi vỗ một cái. Làn sóng trắng muốt rung lắc trong mắt anh: “Cứ mắng một tiếng, tôi sẽ đánh một cái.”

Lý Hành mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, không khác gì bình thường, chỉ là chóp mũi và đôi môi mỏng của anh lại đỏ ửng, bóng loáng, ướt sũng nước, trông vô cùng chói mắt.

“Anh quá đáng—!”

Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt Thư Yểu như bị kim châm, vội vàng tránh đi, mắng anh một tiếng đồ vô liêm sỉ!

“Bốp!” Lại một cái đánh nữa, không nặng không nhẹ, đủ để lại dấu ấn đỏ ửng.

“Nhìn còn không dám nhìn tôi— Đại ŧıểυ thư chỉ dám mồm mép xấc xược thôi sao?” Tiếng cười lạnh lùng trêu chọc khiến Thư Yểu giận dữ quay đầu lại.

Đúng lúc thấy Lý Hành nhướng mày, ngay trước mặt cô, anh duỗi một đoạn lưỡi đỏ hồng ra, từ từ liếʍ qua môi, liếʍ sạch chất lỏng ướt át.

Đó là… nước chảy ra từ bên dưới cơ thể cô—đã bị đầu lưỡi anh cuốn lấy, nuốt vào trong miệng. Thư Yểu nhìn đến hai mắt đờ đẫn, sao lại có người như anh, quá vô liêm sỉ!

Cô theo bản năng mà nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc. Tất cả đều tại Lý Hành! Đáng ghét chết đi được!

Lý Hành cười lộ ra chiếc răng nanh nhọn hoắt rồi thở dài một tiếng: “Đại ŧıểυ thư thật sự quá thơm ngon.”

“Anh câm miệng—”

Vừa nghe câu đó, cô suýt chút nữa xấu hổ đến chết. Đầu óc như bị điện giật, ráng đỏ lan ra từng chút một từ mặt xuống ngực. Cả người cô như con tôm được vớt lên từ bến cảng, luộc qua nước, đỏ rực một màu, tựa một dải ráng mây đẹp đẽ, uốn lượn nhấp nhô, buông xuống giữa vùng ngọc khiết.

Bất cứ ai nhìn vào cảnh tượng đó cũng phải trố mắt, bước không nổi, thốt lên một câu: “Ngực đẹp thật.”

Từ trên xuống dưới đều là một đóa hồng Wigwam lung linh nở rộ, đỏ hồng trắng trắng, tươi tắn non tơ, quả thật vô cùng xinh đẹp.

Lý Hành lại cúi đầu, dùng hai ngón tay vạch những cánh hoa nhỏ nhắn đang e ấp ra, kẹp lấy nhụy hoa đang xấu hổ giấu mình sâu bên trong.

“Không… không được, anh đi chết đi! … Tôi giết anh, mau dừng lại…” Cô nức nở kêu dừng. Cô càng khóc, nụ cười của anh càng lạnh lùng. Anh càng cười, thần kinh càng hưng phấn giật thon thót.

“Đại ŧıểυ thư thật ngây thơ, đâu phải cô nói dừng là dừng được.”

Ngón tay Lý Hành xoa nắn qua lại giữa khe thịt huyệt trơn trượt, ẩm ướt. Bàn tay anh tựa như một lưỡi dao ẩn chứa sắc bén, trước giờ luôn giấu mình chờ thời, chỉ chờ khoảnh khắc xuất vỏ, nhất định sẽ thấy máu phong hầu, giết cô tan tác không còn manh giáp. 

Giờ đây, chỉ bằng động tác xoa nắn, đã ép cô tan tác không thành quân, liên tục rêи ɾỉ. Anh cười: “Đại ŧıểυ thư tìm mọi cách muốn giết tôi, không bằng dùng cái này. Không cần cô mời, tôi tự tay dâng lên.”

Nói xong, anh cởi khóa thắt lưng, cởi quần tây xuống. Hai đường nhân ngư chạy thẳng từ eo xuống bụng, biến mất trong khu rừng rậm rạp, chiếc qυầи ɭóŧ boxer bọc lấy một khối phồng to căng đầy.

Thư Yểu lập tức sững sờ, tim lỡ đập vài nhịp rồi mặt cô lại đỏ bừng từ cổ lên. Hồi lâu sau cô mới nhận ra: thật đáng sợ, thật kinh hãi, tên quái vật này từ đâu ra thế này?

Anh tùy tiện kéo một cái, để lộ ra một cây dươиɠ ѵậŧ màu hồng hung ác mọc ra từ khu rừng rậm rạp. Gân xanh chằng chịt, đã hoàn toàn sung huyết cương cứng, quy đầu tiết ra chất dịch, phun ra chất dịch trong suốt.

Lúc này, Thư Yểu mới nhớ lại được cách viết hai chữ sợ hãi trong đầu óc tê liệt của mình. Lòng cô vừa hoảng vừa sợ, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Cô chống tay lùi về phía sau, quyết tâm giương oai giả thế ( tỏ ra hung hăng, mạnh mẽ, đe dọa) đến cùng: “Anh dám! Anh dám thật sự động vào tôi, tôi nhất định sẽ giết anh! Giết cả nhà anh, ném xác anh xuống biển!”

Một tràng dài những lời mắng mỏ tuôn ra như ngọc rơi trên đĩa, cô vội vàng chốt thêm một câu: “Đừng tưởng tôi không dám!”

Bàn tay anh to lớn dễ dàng tóm lấy đôi chân nhỏ nhắn yếu ớt của cô. Anh như một con mãnh thú đang nằm phục, bình thường giấu mình thu nhọn chỉ đến lúc săn mồi mới trổ hết tài năng. Mặc cho cô chạy trước tám trăm dặm, một tay anh vẫn có thể chụp xuống, lập tức kéo cả người cô về.

Lý Hành nắm lấy gốc rễ du͙© vọиɠ bên dưới cơ thể, dưới ánh mắt hoảng sợ của cô, anh vuốt ve, xoa nắn. Anh ngẩng đầu lên, yết hầu gợi cảm trên cổ trượt lên xuống, đôi môi khẽ thở dốc không ngừng, hơi thở nặng nề. Anh duỗi một bàn tay ra, nắm lấy tay cô: “Đại ŧıểυ thư giúp tôi thủ dâm, tôi sẽ tha cho cô, thế nào?”

Anh cười như không cười, cô càng buông lời không kiêng nể: “Anh nằm mơ! Đồ khốn nạn, tôi điên mới…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc