Săn Lửa

Chương 12: Bị liếm đến sảng khoái (hơi h)

Trước Sau

break

Xem cái quỷ gì! Thư Yểu lảng tránh ánh mắt, lợi dụng đúng khoảnh khắc Lý Hành vừa buông tay, cô lập tức dùng sức, đẩy mạnh anh ra rồi quay đầu chạy thục mạng vào phòng. Cô chạy nhanh như gió cuốn, cứ như thể có ác quỷ đang đuổi theo sau.

Rầm cô đóng sập cửa lại rồi lao thẳng lên giường.

Thư Yểu xấu hổ phẫn uất đến mức muốn chết, mặt đỏ bừng như có thể chảy ra máu. Cô nằm sấp trên giường, cuộn mình trong chăn, trằn trọc không yên. Khốn nạn! Tức chết cô rồi! Cô thật sự hận tên Lý Hành này đến tận xương tủy!

Một tay cô nắm lại thành nắm đấm, đấm liên hồi lên chiếc gối, xem nó như khuôn mặt của Lý Hành. Miệng không ngừng la hét chửi rủa: “Lý Hành… tên đầu gấu khốn nạn, huhu… tôi sẽ giết anh, anh cứ đợi đấy… nhất định phải đuổi anh ra khỏi nhà!”

“Ừm, tôi lúc nào cũng sẵn sàng chờ đại ŧıểυ thư đến giết đây.”

Thư Yểu giật mình quay đầu lại, ngạc nhiên vô cùng: “Sao anh lại ở đây, ủa không, sao anh vào được?!”

Lý Hành dựa vào khung cửa, mái tóc đen rối bời sà xuống trán nhưng không che được đôi mắt sáng quắc của anh. Anh khẽ mỉm cười với cô.

Thư Yểu nhìn xuống tay nắm cửa. Cô lập tức nhận ra, trước đây trong nhà chỉ có cô và ba, cô vốn không hề có thói quen khóa cửa. Giờ thì hay rồi…

“Anh đến làm gì!” Thư Yểu lộ rõ vẻ khó chịu, lớn tiếng nói: “Cút ngay ra ngoài!”

Lý Hành xoay xoay ngón tay: “Tôi đến để trả đồ cho đại ŧıểυ thư.”

Mặt Thư Yểu đỏ bừng. Cô thấy giữa những ngón tay thon dài trắng nõn kia là một chiếc qυầи ɭóŧ ren đã bị rách vẫn còn hơi ẩm ướt.

“Trả cho tôi!”

Thư Yểu không kịp nghĩ ngợi, lập tức chạy đến định giật lấy chiếc qυầи ɭóŧ.

“Không phải bảo tôi cút sao?” Lý Hành giơ tay cao lên, cười hỏi cô. Thư Yểu nhón chân, giang tay múa vuốt đòi giật lấy: “Trả cho tôi! Mau trả đây, đồ ăn trộm vô liêm sỉ!”

“Ăn trộm?” Anh lặp lại. Thư Yểu hằn học nhìn anh, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Cô mắng càng lúc càng hăng: “Đúng! Ngươi là đồ ăn trộm vô liêm sỉ, anh vọng tưởng chiếm lấy nhà của tôi, đánh cắp sự cưng chiều của ba tôi!”

Lý Hành khẽ nhướng mày, cười nhạt một tiếng: “Nếu đại ŧıểυ thư đã nói vậy, tôi mà không thực hành thì chẳng phải là phí hoài tâm sức của cô sao?”

Anh trở tay đóng chặt cửa lại rồi thong thả bước tới. Thư Yểu lùi dần từng bước lại, cho đến khi chân cô chạm vào mép giường. Cô suýt chút nữa ngã ngửa ra sau. Lý Hành nhanh mắt nhanh tay, vươn người kéo cô lại. Thư Yểu lảo đảo đứng vững nhưng lại nhanh chóng gạt tay anh ra, nhíu mày ghê tởm: “Buông tôi ra, đồ xui xẻo thối tha, đồ rác rưởi! Tên khốn nạn, đồ tạp chủng do con điếm đẻ ra, anh mà cũng xứng chạm vào tôi sao—”

Đột nhiên Lý Hành ngẩng đầu lên, nụ cười tan biến, ánh mắt chết lặng. Anh im lặng nhìn cô, giọng nói lạnh đi: “Cô nói gì?”

Lời đã nói đến nước này, Thư Yểu dứt khoát dỡ bỏ mặt nạ. Cô nheo mắt, cong môi cười: “Anh tưởng tôi không biết sao, mẹ anh là gái lầu xanh, ai trả tiền cũng được lên ở khu thành trại Cửu Long này. Anh đến từ đâu… A!”

Lý Hành không cho cô cơ hội nói tiếp. Anh túm lấy Thư Yểu, cô trở tay không kịp, ngã nhào vào lòng anh. Chỉ ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo ập vào mũi, là mùi nước cạo râu quen thuộc của anh, từ từ thấm vào khoang mũi cô lại bất ngờ dễ chịu một cách lạ lùng.

Lý Hành từ từ ghé sát lại gần cô, ngón tay điểm từng chút lên khuôn mặt cô. Anh khẽ cười một tiếng, phả ra một luồng khí nóng như lửa mùa hè, giọng nói mang sự hung dữ khó nhận thấy: “Có phải chưa từng có ai dạy cô, có những lời nên nói, có những lời không nên nói không?”

“Anh muốn làm gì?” Vị đại ŧıểυ thư chỉ biết làm ra vẻ hù dọa này lúc này mới nếm được một tia sóng ngầm cuộn trào ẩn dưới vẻ ngoài bình tĩnh của anh.

Anh như báo hiệu một cơn bão lớn sắp đến như mưa to sắp trút xuống. Trong ánh mắt anh lắng đọng những đám mây đen vần vũ, những cơn sóng gào thét.

Sự tĩnh lặng trước cơn bão sắp tới khiến cô vô thức lùi lại một bước. Lý Hành lập tức buông tay, lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt như cơn gió đêm qua như cơn mưa mùa thu, nhàn nhạt, rả rích trút xuống người cô.

Anh nhìn cô đứng không vững, ngã ngồi xuống giường còn anh đứng ở ngoài cuộc lạnh lùng quan sát.

“Muốn giết tôi à?” Lý Hành lại cười nhưng nụ cười đó lại lạnh lẽo không thôi. Mây đen đổ sập, một tia chớp xé ngang khuôn mặt trắng bệch của anh, phơi bày ra ngọn lửa giận dữ âm ỉ, u ám đang cháy bên dưới khóe môi: “Để tôi dạy cho đại ŧıểυ thư biết, nên giết tôi như thế nào.”

Thư Yểu lại một lần nữa bị anh đè xuống giường. Cô làm sao cam tâm, đôi tay đối diện với cái cổ trắng nõn kia vừa cấu vừa đánh. Móng tay sắc nhọn lướt qua yết hầu nổi bật, qua làn da đầy gân xanh mạch máu rồi rơi xuống xương quai xanh được che canh bởi lớp cơ bắp săn chắc: “Đồ tạp chủng không cha không mẹ, đồ chó má, anh cút đi, đừng chạm vào tôi— Cút ra!”

Hơi thở Lý Hành trở nên nặng nề. Anh giả vờ điếc, không nghe những lời chửi rủa tàn tệ của cô, chỉ nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, để rồi tìm cách trả thù lại trên chính cơ thể cô. Anh khẽ hừ lên một tiếng. Giọng nói vốn trong trẻo lạnh lùng như tiếng ngọc chạm nhau lại được thêm một tầng lửa, nhuốm một tầng du͙© vọиɠ. Âm cuối mang theo hơi thở dốc, khàn đặc và trầm thấp, như thể vừa uống một ly rượu vang ủ lâu năm, chỉ một tiếng cũng đủ khiến người ta say.

Cô nhìn anh. Dù miệng có ghét bỏ đến mấy, nhịp tim vẫn không ngừng tăng tốc.

Chắc chắn là do anh đã mê hoặc cô! Đúng vậy! Tất cả là tại anh sở hữu vẻ ngoài quá đỗi quyến rũ đó, nếu không thì sao cô lại bị quỷ ám, ánh mắt trở nên mơ màng, mê ly. Cứ như thể cô đang chiêm ngưỡng một đêm Hồng Kông xa hoa trụy lạc, nơi đàn ông phong lưu lãng tử, đàn bà lộng lẫy kiêu sa. Khi du͙© vọиɠ giao thoa, trong cơn say mê mộng mị, nhìn ai mà chẳng thấy gợi cảm đến chết người?

Anh không ngăn cản hành động tồi tệ của cô, mặc cho tay cô gây rối đủ kiểu.

Lúc này đang là ban ngày, gió Tây thổi đến, lùa qua rèm cửa sổ kêu xào xạc, mang theo một làn gió lạnh. Ánh nắng sau cơn mưa đầu mùa sáng rực rỡ, chiếu lên vầng trán sắc nét của anh rồi từng chút một bò lên khuôn mặt nghiêng tuấn tú, cuối cùng mới đậu lại trên đôi mắt tĩnh lặng không tiếng động của anh.

Anh cũng đang nhìn cô. Đôi mắt đen đặc như mực vừa nóng bỏng vừa sáng rực, ẩn chứa vài tia sáng lấp lánh như rượu đổ, tựa rạng đông, lại như ráng chiều. Bàn tay vốn quen cầm giữ sinh mạng người khác, xưa nay luôn độc ác, giờ đây đẩy áo cô lên, nắm lấy bầu ngực trắng ngần tròn đầy của cô, tùy ý xoa nắn.

Anh như một tín đồ hành hương, cúi đầu xuống, dâng trọn lòng tôn kính trước vẻ đẹp của cô, hôn lên cơ thể còn trinh nguyên thánh thiện này.

Dưới sự trêu chọc của môi lưỡi, đỉnh hồng kiều diễm kia bỗng chốc cương cứng hẳn lên.

“Đồ chó điên… không được cắn tôi!” Hơi thở Thư Yểu dần trở nên nặng nề, hai tay cô chỉ còn biết trút giận bằng cách giật mạnh mái tóc đen của anh. Khác với mái tóc óng mượt mà cô chăm sóc kỹ lưỡng quanh năm, tóc Lý Hành thô ráp và cứng giống như con người anh, đầy gai góc, ngông nghênh khó thuần.

Anh bóp chặt eo cô, vén cao chiếc váy để lộ đôi chân dài thon thả, trắng ngần như ngọc, cùng đóa hồng ẩn mình, khó tìm thấy, đang rỉ ra sương đêm.

“Đại ŧıểυ thư lại chảy nước rồi.” Anh cười.

“Mẹ nhà anh! Không… không được nói!” Thư Yểu tức đến chết.

Anh dùng tay khẽ vén nhẹ, cơ thể cô run lên bần bật. Từng tầng cánh hoa dày đặc, tươi tắn và rực rỡ, những giọt mưa móc nhỏ li ti trong suốt như sương. Giữa nhụy hoa vừa chớm nở, khung cảnh đẹp đến kinh ngạc, khiến cổ họng anh nghẹn lại, khô khốc và nóng rát. Anh khát khao mãnh liệt.

Anh như bị mê hoặc, nhìn chằm chằm vào suối nguồn giữa đóa hoa dường như vẫn còn đang rỉ ra từng giọt mật ngọt. Anh cúi đầu xuống, dùng môi lưỡi ngậm lấy—

Chúa ơi, ôi không…

Thư Yểu đỏ mặt tía tai. Cô cắn chặt môi, vừa xấu hổ vừa nhục nhã. Anh lại dùng miệng để liếʍ chỗ đó của cô. Anh là đồ biến thái sao— giống như một con chó vậy.

Lý Hành dùng môi lưỡi khêu gợi cánh hoa môi. Anh nhìn chằm chằm vào suối nguồn đang róc rách chảy nước, hơi thở càng lúc càng gấp, thái dương giật thình thịch. Hơi thở nóng bỏng của anh như một luồng sóng nhiệt đổ vào miệng huyệt đang khẽ run rẩy. Anh dùng răng khẽ cắn vào viên hoa châu sưng đỏ vừa nhú ra giữa cánh hoa, ngậm vào miệng, mυ"ŧ nhẹ, dùng môi và răng miết qua miết lại.

Một tràng tiếng nước phụt…phụt… truyền đến từ phía dưới, cả người Thư Yểu run rẩy không thôi, mặt đỏ bừng.

Vào lúc này, Thư Yểu hoàn toàn không biết rốt cuộc là Lý Hành đang phát điên hay chính bản thân mình đã điên rồi. Hay cả hai đều đã trở nên điên cuồng, mới có thể giữa ban ngày ban mặt, dưới cùng một mái nhà, làm ra chuyện gần như vụng trộm, loạn luân thế này. Hay là họ đã sớm sa vào vũng lầy du͙© vọиɠ mà không thể tự thoát ra, lại còn chẳng hề nhận ra điều đó.

Theo động tác liếʍ mυ"ŧ của Lý Hành, Thư Yểu không tự chủ được mà kẹp chặt hai chân lại. Chiếc lưỡi anh vô cùng linh hoạt như một con rắn nhỏ, di chuyển khắp nơi, lúc lên lúc xuống, vừa cắn vừa liếʍ nơi hoa huyệt.

Lồng ngực Lý Hành đập mạnh, cả người nóng rực. Chưa đủ, chưa đủ… Anh như lữ khách đi qua sa mạc đã khát khô cằn từ lâu. Cuối cùng, anh không thể nhịn được nữa, dùng đầu lưỡi luồn sâu vào suối nguồn đang khẽ hé mở kia, tham lam mυ"ŧ lấy.

Một trận ngứa ngáy từ trên đầu đổ xuống. Thư Yểu khó nhịn được mà vặn vẹo cơ thể, cả người mềm nhũn như nước, cơ thịt nơi huyệt co rút… một luồng kɧoáı ©ảʍ cực lớn xông thẳng lên đỉnh đầu.

Ánh sáng trắng vụt tắt. Trong cơn run rẩy bần bật, linh hồn Thư Yểu dường như xuất khỏi thể xác. Cô nhìn thấy sự xuân tình đang dâng trào của mình, dâm thủy  tuôn ra xối xả, nhìn thấy môi lưỡi anh ngậm mυ"ŧ, phát ra tiếng chóp chép rồi nuốt xuống. Cô không thể tin được— cô vậy mà lại đang xấu hổ khi cảm thấy rất sướиɠ. Cô thở dốc trong sự thỏa mãn, rêи ɾỉ đầy đáng thương: “Không không… ưm… sướиɠ…”

sướиɠ quá… Cô bị anh liếʍ thật sự rất thoải mái.

Thoải mái? Chờ đến khi lấy lại được ý thức, Thư Yểu mới hoảng sợ nhận ra bản thân lại cảm thấy thoải mái. Sao có thể chứ? Thật là tồi tệ!

Nhận thức này khiến đầu óc cô ong ong. Một luồng kɧoáı ©ảʍ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác lại xông thẳng lên trời. Cảm giác ngứa ngáy xa lạ chạy khắp cả người.

Không, không thể nào! Chắc chắn là ảo giác, chuyện bị anh “liếʍ sướиɠ” gì đó, tuyệt đối không thể!

Cô cố gắng phủ nhận, thề sống chết không chịu thừa nhận!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc