Săn Lửa

Chương 11: Đạt cực khoái (hơi h)

Trước Sau

break

Hôm đó, Thư Yểu lết đôi chân rã rời trở về phòng, chỉ cảm thấy như trời đất sụp đổ, chỉ sau một đêm, cô và Lý Hành vậy mà… vậy mà…

Cô vẫn luôn nhớ rõ, trước khi cô kịp về phòng, Lý Hành vừa xoa nắn bầu ngực cô, ánh mắt vừa hung dữ vừa lạnh lùng, ghé sát tai cô thốt ra một câu: “Dám chọc giận tôi nữa, thì mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở hôm nay đâu.”

Anh dám cả gan uy hiếp cô!

Cô đứng trước gương nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt còn vương vẻ mơ màng của chính mình. Lửa giận bốc thẳng lên đầu. Cô thề trong lòng, nhất định phải đuổi bằng được tên khốn Lý Hành này ra khỏi nhà.

Cô sẽ cho anh biết tay. Thư Yểu nghiến răng nghiến lợi, cứ đợi đấy, sớm muộn gì cũng có ngày anh phải gặp họa.

Chuyện này khiến Thư Yểu phải giữ mình yên tĩnh được vài ngày, cô luôn vắt óc suy tính một kế hoạch lớn.

Thế nhưng, chưa kịp nghĩ ra manh mối gì…

Vài ngày sau, Thư Yểu vừa bước ra khỏi phòng đã chạm mặt Lý Hành ngay trên hành lang tầng hai. Cô thầm trợn mắt, định quay lưng bỏ đi nhưng lại nghĩ, làm thế chẳng phải là chột dạ, tỏ ra mình sợ anh hay sao.

Cô là chủ nhân của cái nhà này! Chủ nhân thì việc gì phải trốn tránh một kẻ không rõ lai lịch! Cô không sợ anh!

Thư Yểu hếch cằm lên, bước đi mấy bước đầy khí thế. Khi đi ngang qua Lý Hành, cô không chỉ cố tình giẫm mạnh lên chân anh một cái mà còn dùng vai ác ý húc vào người anh. Nào ngờ, cơ thể anh rắn chắc như đúc bằng thép, không những không bị dọa sợ chút nào mà còn khiến mặt cô hơi co lại, vai đau nhói. Lại thêm một lần tự chuốc lấy khổ sở.

Thư Yểu đau đến mức phải hít vào một ngụm khí lạnh, miệng khẽ kêu “Ai da”, vội vàng ôm vai xoa xoa.

“Hừ.” Phía sau vang lên một tiếng cười lạnh.

Không cần nghĩ cũng biết là Lý Hành. Thư Yểu quay đầu lại, trợn to mắt hung dữ nói: “Cười nữa là tôi móc lưỡi anh ra đấy!”

Lý Hành lại chẳng hề sợ hãi chút nào. Anh nhíu mày lạnh lẽo, nhếch môi cười mỉa: “Đại ŧıểυ thư ngoài cái miệng ra thì trên người chẳng có chỗ nào là cứng cáp cả.”

Câu nói vừa mang tính khiêu khích vừa xen lẫn trêu ghẹo khiến mặt Thư Yểu lập tức nóng bừng. Cô sấn tới một bước, giơ tay định giáng một cái tát trời giáng.

Nào ngờ, cổ tay cô bị Lý Hành dễ dàng tóm gọn. Cú tát chưa kịp rơi xuống đã bị giữ khựng lại giữa không trung. Thư Yểu cố gắng sức rút tay về nhưng chẳng tài nào thoát ra được.

Lý Hành nhìn chằm chằm cô, mặt không chút cảm xúc: “Tôi đã nói rồi, đừng đến chọc tức tôi.”

“Buông ra! Mau buông tôi ra!” Thư Yểu giãy giụa, không hề biết sợ mà lại định dùng chân đá anh: “Anh cút khỏi nhà này, tôi sẽ tha cho anh!”

“Xem ra đại ŧıểυ thư chẳng hề biết rút kinh nghiệm gì cả.” Lý Hành nhìn cô với ánh mắt tối sầm lại. Anh cười khẩy rồi lật tay khóa chặt cổ tay cô, mạnh mẽ ép cô vào tường: “Rốt cuộc là ai tha cho ai đây?”

Lúc này Thư Yểu mới thật sự biết sợ, nhưng lại càng điên cuồng giãy thoát hơn, miệng không quên thét lên: “Đồ điên! Đây là hành lang, anh muốn làm gì, anh—”

“Suỵt.” Một ngón tay đặt lên môi Thư Yểu. Lý Hành cười như không cười, cố tình cúi thấp người, thổi một hơi nóng vào sau tai cô, khiến cả người cô run lên bần bật.

Giọng anh trầm khàn: “Đúng vậy, đây là hành lang. Đại ŧıểυ thư nên cẩn thận một chút, lỡ như có người nghe thấy gì thì không hay đâu…”

Anh vậy mà có thể quay ngược lại uy hiếp cô! Thư Yểu giận đến mức trợn tròn mắt, cứ như thể cả đời chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ đến mức này.

Tuy nhiên, Lý Hành luôn có thể cho cô biết thế nào là chuyện còn “vô liêm sỉ” hơn. Anh nâng hai tay cô lên cao, dùng một tay khóa chặt lại rồi một chân mạnh mẽ luồn vào giữa hai chân cô. Thư Yểu đang mặc chiếc váy da ngắn, hàng mới nhất thịnh hành ở Hồng Kông, một món đồ ai cũng tranh nhau mua, vốn để khoe vẻ cách tân sành điệu, không ngờ lại tiện cho tên khốn này.

Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng đặt lên đùi cô, men theo làn da trắng như tuyết mà vuốt ve đi lên. Động tác cố tình chậm rãi, lúc chạm lúc rời, khi thì mân mê, lúc lại nhào nặn tựa như một loài bò sát đang lượn lờ săn mồi.

Thư Yểu cảm thấy nhục nhã vô cùng. Cô muốn khép chặt hai chân, ngăn cản hành vi đồi bại của anh nhưng chân anh đã nhanh hơn một bước, chặn đứng mọi hành động của cô.

Cô hoàn toàn bị khống chế chỉ có thể trơ mắt nhìn cái kẻ mà cô đã nguyền rủa hàng ngàn lần trong lòng, cái tên mà cô căm ghét nhất—

Từ từ luồn tay từ ngoài vào trong, chạm lên bẹn đùi cô. Ngón tay thô ráp, chai sạn lướt qua làn da mang theo một luồng điện yếu ớt, vừa nhột vừa tê dại, như thể có con côn trùng đang bò qua lại như chiếc lông vũ đang khẽ lướt nhẹ.

Ngón tay đang tùy tiện làm loạn kia nhấc nhẹ một góc chiếc qυầи ɭóŧ của cô, kéo căng ra rồi lại buông cho nó bật mạnh trở lại, nảy vào nơi hoa huyệt yếu ớt, mềm mại. Một cơn đau xen lẫn cảm giác tê dại ập đến khiến Thư Yểu không kìm được mà bật ra một tiếng rên khe khẽ: “Ưm…”

Lý Hành cúi thấp mắt. Thư Yểu vẫn đang dùng ánh mắt hung ác quen thuộc trừng anh. Vị đại ŧıểυ thư luôn tự tin rằng có thể dùng cách này để dọa anh lùi bước nhưng đâu biết khóe mắt cô đã ướt đẫm, đuôi mắt phiếm hồng như cánh hoa hồng. Dù ánh mắt có dữ tợn đến mấy, giờ đây cũng trở nên mềm yếu, kiều mị, nửa giận nửa hờn, chẳng còn chút uy hiếp nào.

Tay Lý Hành vẫn móc vào góc qυầи ɭóŧ cô, đầu ngón tay lảng vảng ở khu vực cấm địa nguy hiểm kia.

Anh cúi đầu, hơi thở phả lên giữa trán cô rồi bay đến bên tai, chậm rãi hỏi: “Biết lỗi chưa?”

Anh tỏ lòng nhân từ, ban cho cô cơ hội nhận lỗi.

Nào ngờ, Thư Yểu trời sinh tính tình bướng bỉnh, từ trước đến nay chỉ biết phạm lỗi, không biết nhận lỗi. Cô nói lời ác ý, phun ra một bãi nước bọt: “Tôi khinh! Muốn bản ŧıểυ thư nhận lỗi ư, nằm mơ đi—”

Cái anh chờ chính là câu trả lời này.

Để anh đường đường chính chính làm chuyện vượt quá giới hạn.

“Được.” Nụ cười của Lý Hành trở nên ngông cuồng, động tác càng thêm phóng túng. Hai ngón tay anh kẹp lại, kéo chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ xinh kia thành một đường chỉ mỏng, rồi nhắm vào đóa hoa kiều diễm đang run rẩy, cọ xát lên xuống, tàn nhẫn xoa nắn.

Anh hoàn toàn chẳng biết dịu dàng là gì.

Lần trước chỉ bị anh liếʍ nắn bầu ngực thôi đã khiến Thư Yểu – đóa hoa bá vương này – không chịu nổi, run rẩy cả người. Lần này còn hơn thế nữa, cô run bắn lên, một tiếng rêи ɾỉ mềm mại bật ra khỏi miệng: “Ưm a… a… anh dừng lại… dừng—”

“Im miệng.” Hơi thở Lý Hành trở nên gấp gáp. Anh cúi đầu, không chút khách khí chặn lại lời nói của cô, một nụ hôn lạnh lùng giáng xuống.

Thư Yểu ngẩn người ra. Anh… Anh dám hôn cô sao?!

Cô tức đến mức bốc hỏa, nhấc chân giáng một cú đạp mạnh vào chân anh.

Lý Hành cũng không né tránh, cứ mặc cho cô trút giận vì anh đã có cách tính toán, đòi lại tất cả những món nợ này trên người cô sau.

Lý Hành sinh ra đã có một chiếc răng nanh hơi nhọn. Ngày thường anh lạnh lùng, mặt không cười, khi cười cũng không hé răng, cho đến tận lúc này mới bộc lộ bản tính của mình. Anh hung hãn cắn mạnh lên môi cô, cắn một cái, lập tức cảm nhận được vị máu tươi. Rồi nhân lúc đôi môi anh đào kia mở ra vì đau đớn, chiếc lưỡi anh linh hoạt như cá, ngay lập tức luồn sâu vào bên trong.

“Ưm ưm—” Đến khi Thư Yểu phản ứng lại việc mình bị lừa thì đã quá muộn. Đẩy không đẩy được, đánh cũng không lại, cô chỉ có thể hậm hực chửi rủa anh trong lòng, hỏi thăm hết tổ tông ba đời của anh.

Có những chuyện chẳng cần ai chỉ dẫn, một khi đã nếm được mùi vị ngọt ngào, bản năng tự nhiên sẽ trỗi dậy. Hơi thở mang tính xâm lược tràn vào khoang miệng cô. Lưỡi hắn truy đuổi lưỡi cô. Có lẽ bản chất anh là một kẻ hiếu chiến và thèm khát chinh phục, giờ đây cũng vậy, lưỡi cô càng muốn né tránh, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ máu huyết trong người anh.

Trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, dù Thư Yểu có trốn tránh đến đâu cũng không thể nào thoát được. Cô đành mặc cho Lý Hành ngậm lấy đầu lưỡi mình, cướp đi hơi thở. Tiếng mυ"ŧ mát, chóc chép ồn ào vang lên ngay trên hành lang, nơi bất cứ lúc nào cũng có người qua lại khiến người ta phải đỏ mặt, kinh hồn bạt vía.

Thế nhưng anh lại chẳng hề biết xấu hổ là gì, vẫn tiếp tục phóng túng không chút kiêng dè.

Môi Lý Hành không ngừng quấn quýt với lưỡi cô, còn tay anh cũng không dừng lại. Chiếc qυầи ɭóŧ tội nghiệp của cô bị kéo thành một sợi dây mỏng, bị anh cà qua cà lại trên hai cánh hoa môi. Đôi môi hoa mềm mại ướt át, vốn luôn được chăm sóc kỹ lưỡng, làm sao chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, nó tự nhiên run rẩy, tiết ra dịch ướt át.

Xem ra Thư Yểu cũng chả khá hơn là bao. Chẳng rõ là vì kɧoáı ©ảʍ hay đau đớn, nước mắt cũng trào ra nơi khóe mắt. Đúng lúc đó, từ cả trên lẫn dưới, đều đồng thời chảy ra những vệt nước nhỏ.

Lý Hành lại chẳng chịu buông tha cô. Anh buông tay đang giữ chặt hai tay cô ra, ôm lấy eo cô, rồi lại đưa ngón tay véo vào nhụy hoa đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức căng phồng, kéo ra và bóp nhẹ một cái. Đáng ghét hơn cả là giọng của hắn.

Giọng nói cười nhẹ nhàng, cố ý nhắc nhở nàng: “Thư Yểu… Đại ŧıểυ thư của tôi, cô chảy nhiều nước thật, ướt thật đấy Thư Yểu.”

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh gọi tên mình, lại là trong một hoàn cảnh đáng xấu hổ đến vậy.

“Câm miệng! Câm miệng ngay! Anh không xứng gọi tên tôi, anh không được nói!”

“Sao lại không được nói? Đại ŧıểυ thư uy phong quá, đến tay tôi cũng toàn là nước của cô đây—” Giọng anh vừa trầm vừa chậm, môi lưỡi rời khỏi môi cô, ngậm lấy vành tai nóng bỏng của cô, khẽ mυ"ŧ một cái: “qυầи ɭóŧ của cô cũng ướt sũng rồi.”

Một tiếng ầm vang lên trong đầu cô. Theo lời anh, mặt cô nóng bừng lên. Thư Yểu xấu hổ đến mức muốn chết: “Hức… Dám nói thêm lời nào nữa, cút ngay! Anh chỉ là một con chó được ba tôi nuôi, một tên tạp chủng! Không xứng chạm vào tôi… Tôi… ưm… Tôi sẽ xé rách miệng anh!”

“Chó ư?” Lý Hành lạnh lùng nhìn cô: “Đại ŧıểυ thư có biết không, chó không sủa mới là chó hung dữ nhất?”

Anh cúi đầu, cắn mạnh một cái lên xương quai xanh cô, để lại vết răng sâu hoắm.

“Anh!” Cô gào lên càng hung dữ, động tác của anh càng thêm hung ác. Anh dùng sức giật mạnh, dây qυầи ɭóŧ căng thẳng đứt phựt, treo lơ lửng giữa hai chân cô.

Từng đợt, từng đợt kɧoáı ©ảʍ bò lan khắp cả người.

Điên rồi… Thư Yểu run rẩy như cánh bèo dạt mưa sa, hai tay tê dại bám chặt lấy vai anh.

Tức chết mất! Chuyện còn chưa dừng lại— Anh còn dám đưa một ngón tay vào nơi đang róc rách chảy nước kia. Chỉ là chọc ngoáy nhẹ nhàng vài cái nhưng cô đã run lên bần bật.

Không, trước mắt cô lóe lên một luồng ánh sáng trắng dữ dội như ánh mặt trời chói chang.

Cô không muốn, tuyệt đối không muốn.

Không muốn phải đạt cực khoái dưới bàn tay của cái tên đáng nguyền rủa, cái người cô căm ghét nhất—

Lý Hành dường như biết cô đang nghĩ gì. Đôi mắt sắc bén nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô. Anh nhẹ nhàng gạt những sợi tóc bên tai cô, áp môi vào trán cô, thì thầm nhỏ nhẹ, phả ra từng luồng hơi nóng, tựa như lời dụ dỗ của một ác quỷ: “Nhìn tôi này—”

Thư Yểu như bị mê hoặc như có ma lực thúc đẩy mà nhìn về phía anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm của anh.

Anh khẽ mỉm cười với cô, khiến cô thoáng ngẩn ngơ.

Khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay giữa của anh đã đưa sâu vào bên trong, co duỗi mấy cái, chỉ vài lần chạm nhẹ mà thôi.

“Không— A a a ưm…”

Ánh sáng chói lòa, ngập trời như sóng biển, nhấn chìm cô ngay lập tức. Trong khoảnh khắc đó, cô chợt nhớ đến lời kể trên đài phát thanh linh dị Hồng Kông rằng, có những con quỷ luôn thích dụ dỗ con người sa đọa.

Anh có lẽ chính là con quái vật khoác lớp da người đó, kẻ dụ dỗ người ta lao vào cạm bẫy du͙© vọиɠ.

Cô thở dốc từng hơi thoi thóp, như một người đang chết đuối.

“Huhu…”

Thư Yểu nức nở nghẹn ngào, đại não như bị nhiễm điện, sướиɠ đến mức trợn ngược mắt, chỉ cảm thấy toàn bộ phòng tuyến cảm xúc sụp đổ. Hoa huyệt co thắt không ngừng, lại trào ra từng giọt nước tí tách, làm ướt đẫm cả bàn tay Lý Hành.

Lý Hành cũng hơi sững lại, rời khỏi môi cô, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận vì bị anh mυ"ŧ, cười hỏi: “sướиɠ rồi sao?”

“Không! Không hề! Không hề!!” Hơi thở bị cướp đoạt cuối cùng cũng quay trở lại. Thư Yểu thở dốc từng ngụm lớn, cô vừa đau khổ vừa phẫn uất mà khóc nấc, run rẩy trong vòng tay anh, hai chân run lẩy bẩy. Nếu không nhờ anh đỡ lấy, e rằng cô đã sớm mềm nhũn quỵ xuống đất: “Huhu… Anh dám đối xử với tôi như vậy, đợi đấy… Tôi sẽ cho ngươi biết tay, tôi sẽ…”

“Chuyện sau này để sau rồi nói.” Lý Hành vỗ vỗ má Thư Yểu, giơ ngón tay lấp lánh nước lên, tay kia bóp lấy cằm nàng, buộc cô phải nhìn anh, nhìn ngón tay ướt đẫm kia lắc lư trước mắt cô: “Đại ŧıểυ thư không bằng xem trước đi, đây là cái gì?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc