Bàn tay Lý Hành thon dài, to lớn giống như một ngọn lửa nóng rực, khóa chặt lấy cô.
Thư Yểu lập tức đứng yên, thời gian dường như ngưng đọng lại. Cô chỉ biết trừng mắt nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của anh như một khung hình trong bộ phim đen trắng, ánh mắt cô lướt qua lại như một que diêm thắp lên ngọn lửa du͙© vọиɠ câm lặng trong đôi mắt lạnh lẽo của anh.
Tươi mới, rực rỡ và sống động.
Anh cúi sát xuống tai nàng, đôi môi nóng bỏng phả hơi vào, chạm hờ qua vành tai đỏ như ngọc của cô. Bầu không khí mờ ám cùng hơi thở anh lan tỏa, tạo nên một luồng sóng nhiệt lướt qua khóe mắt, vầng trán cô.
Hàng mi cô khẽ run, má đỏ ửng, tim gần như muốn nhảy vọt ra ngoài. Quá gần, thật sự quá gần.
Gần đến mức trong hơi thở của cô, toàn bộ là mùi hương của Lý Hành. Mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa quyện với hương cam quýt từ sữa tắm giống như hơi thở của anh và cô cũng đang quấn quýt vào nhau.
Anh vẫn chưa mặc áo—phần thân trên vẫn còn trần trụi, cơ thể tuổi trẻ hừng hực hơi nóng, từng thớ cơ bắp tràn đầy sức sống cũng ở ngay sát bên người cô.
Ánh mắt anh không nhanh không chậm đánh giá cô nhưng lại khiến gáy cô dựng hết cả lông tơ vì sợ hãi.
Thư Yểu không thể hiểu nổi rốt cuộc anh muốn làm gì, chỉ cảm thấy một mối nguy hiểm theo bản năng mách bảo.
Cô đưa tay lên muốn đẩy anh ra, chợt nhìn thấy một lọn tóc đen dày rủ xuống trước đôi đồng tử đen thăm thẳm của anh. Mắt Thư Yểu lại sáng lên, cô suýt quên mất mục đích của mình, lập tức nhân cơ hội này mà túm lấy một nắm tóc anh—
Tay vừa giơ lên đã bị chặn lại giữa không trung.
Cổ chân vừa được thả ra thì tay cô lại bị anh giữ chặt. Thư Yểu vừa thẹn vừa giận, không ngừng kêu la: “Ba ơi, tôi phải đi tìm ba—”
Anh cười lạnh lùng, lạnh nhạt đáp lại: “Tôi có máy nhắn tin (BB) đây, có cần giúp đại ŧıểυ thư quay số gọi cho ba cô không? Không cần mất công xuống lầu, lập tức có thể nói chuyện.”
Nói đoạn, anh đưa tay vào cạp quần lấy ra một chiếc rồi chuẩn bị bấm kênh.
“Đừng!” Thư Yểu lập tức ngăn lại, nếu thật sự để ba thấy cảnh này, cô sẽ xấu hổ chết mất.
Nghe thấy lời đó, khóe môi Lý Hành cong lên, nở một nụ cười không chút cảm xúc, lạnh như băng nhưng hơi thở của anh lại nóng bỏng đến lạ, đôi môi lướt qua má cô, tựa lưỡi rắn quét qua, lại như đốm lửa nhỏ châm ngòi hỏa hoạn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô từ vành tai nóng ran xuống tận cổ, cả khuôn mặt đỏ ửng như ráng chiều.
Thư Yểu không cam tâm bị anh áp chế, đôi chân không ngừng đá đạp trên người anh, cọ xát qua những khối cơ bắp rắn chắc. Cô như một con sư tử con đang giận dữ, nhưng lại chưa dứt sữa, không những không có chút uy hiếp nào, mà không biết đạp trúng chỗ nào, lại khiến cơ thể Lý Hành run lên bần bật. Mặt anh đột nhiên trở nên âm u lạnh lẽo, nhíu mày nhìn cô rồi nhấc một chân lên, mạnh mẽ ghì chặt cô lại.
Chỉ thấy khuôn mặt anh căng thẳng, môi mím thành đường thẳng, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng động đậy.”
Cô bướng bỉnh không chịu nhượng bộ: “Vì sao tôi phải nghe lời anh! Anh mau buông tôi ra!”
Cô cố tình không làm theo ý anh, giãy giụa trăm đường, vặn vẹo tới lui, linh hoạt như một con cá, chỗ thì cọ, chỗ thì đạp, cứ thế cọ xát, châm lửa khắp nơi, khiến cơ thể Lý Hành cứng đờ, căng như dây đàn, lý trí cũng chực chờ sụp đổ.
“Được.” Anh thốt ra một tiếng, trong lòng vừa tức vừa cười, nhịn không được muốn dạy cho vị đại ŧıểυ thư không biết trời cao đất rộng này một bài học. Anh lạnh lùng thốt ra từng chữ: “Thích động đậy? Lát nữa đừng có kêu dừng.”
Trong lòng Thư Yểu chuông báo động reo vang, anh định làm gì!
Lý Hành duỗi đôi chân dài, khóa chặt giữa hai chân đang quấy loạn của Thư Yểu. Anh cuộn mép váy ren lên, bàn tay thon dài luồn vào váy, đặt lên đùi thon dài, trơn mịn của vị đại ŧıểυ thư, từ từ bò lên vuốt ve một cách trắng trợn, không chút kiêng dè.
Những ngón tay chai sần lướt qua khiến da gà da vịt nổi lên. Thư Yểu rùng mình một cái, cơ thể bất động như thiền sư nhập định, không thể tin nổi mà nhìn anh - anh lại dám cả gan làm bậy đến mức này.
“Đại ŧıểυ thư không phải thích động đậy sao?” Bàn tay Lý Hành phóng túng di chuyển, anh phả ra một hơi nóng: “Sao giờ lại không động nữa?”
“Im miệng! Anh câm miệng ngay!” Giọng điệu trêu chọc của anh khiến Thư Yểu vừa thẹn vừa giận, cô giơ những ngón tay ngọc ngà lên, điên cuồng cào cấu vào cổ và lưng anh, cào ra từng vệt máu. Cái miệng nhỏ nhắn, hàm răng trắng sắc lạnh, mở ra cắn mạnh vào vai anh, để lại hai hàng dấu răng bê bết máu.
Vốn dĩ là một thiếu niên đang tuổi rồng thiêng hổ dũng, dù anh có trầm ổn, lạnh lùng đến đâu thì trong người vẫn đầy rẫy huyết khí phương cương. Cô cắn một miếng, tự cho là có sức sát thương ghê gớm nhưng so với cảnh bom đạn chiến trường, dao búa đánh nhau thì chỉ là trò trẻ con, đóng kịch, chẳng đáng kể gì.
Trái lại, nó càng giống một sự khiêu khích. Máu huyết của người trẻ sôi sục trong cơ thể anh. Cô không biết rằng, chuyện đánh nhau, thấy máu mới chính là khởi đầu của sự hưng phấn.
Máu anh nóng lên, thần kinh giật thon thót, cảm giác sung sướиɠ còn hơn cả phê ma túy.
“Cắn mạnh hơn nữa, lực thế này làm sao đủ?” Lý Hành cười không chút kiêng dè. Cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại cắn thêm một miếng nữa.
Lý Hành khẽ rên lên một tiếng. Ban đầu, anh chỉ muốn dạy cho vị đại ŧıểυ thư kiêu ngạo này một bài học, để cô biết điều gì nên dây vào và điều gì không nên. Nhưng không ngờ, có những chuyện không phải ai cũng kiểm soát được. Anh cười lạnh, một tay bóp chặt cằm cô: “Có gan cắn thì phải có gan chịu đựng.”
“Ai… ai sợ ai, a—!”
Cổ họng Lý Hành khô khốc. Anh đưa tay xoa nắn đùi nàng rồi di chuyển lên trên, từ chiếc eo nhỏ nhắn vừa vặn trong tay đến vùng bụng phẳng lỳ, trơn nhẵn. Anh đẩy chiếc váy lên cao đến tận ngực, một tay anh cứ thế đặt lên bầu ngực cô.
Cô cắn mạnh, anh cũng mạnh bạo không kém. Anh bóp mạnh một cái vào lớp thịt mềm mại nơi ngực cô, cả người cô như bị điện giật run lên bần bật.
Thư Yểu trừng mắt nhìn, cắn răng chịu đựng. Bàn tay anh vừa nóng vừa bỏng, mỗi lần vuốt ve đều mang theo một luồng điện tê tái, từ vành tai chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Một kɧoáı ©ảʍ vừa xa lạ tột độ, lại vừa dễ chịu, kèm theo cơn triều dâng đột ngột của du͙© vọиɠ giống như một đợt sóng biển dữ dội, dội từ đầu đến chân cô. Chẳng mấy chốc, cả người cô đã mồ hôi đầm đìa. Cô không hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy cơ thể mình dưới tay anh lúc thì cong lên lúc thì thả xuống, miệng không còn theo sự kiểm soát của cô nữa, phát ra tiếng rêи ɾỉ thở dốc, giọng nói hoàn toàn không giống cô: “Cút ngay, đồ khốn nạn, đồ bẩn thỉu! Đừng… không được… sờ loạn, ưm… a— dừng tay!”
Lý Hành không biết cách cởi áo ngực, chỉ biết vật che chắn khối thịt trắng nõn, mềm mại kia thật chướng mắt. Anh lập tức đẩy nó lên, hai bầu ngực trắng mịn, tinh khiết lập tức bật ra, hai núm vυ" hồng hào, nhọn hoắt giống như hai quả cherry nhỏ. Anh dùng lòng bàn tay khẽ vuốt, chúng lập tức dựng thẳng lên dường như đang mời gọi người ta tới thưởng thức.
Cảnh tượng thơm tho, tuyệt đẹp này làm anh mê mẩn không thôi, cổ họng anh khô khốc. Anh khẽ liếʍ môi, cúi xuống ngậm lấy, dùng răng và lưỡi từ từ mài giũa, nếm thử. Hương vị thật ngọt ngào, anh chỉ hận không thể nuốt chửng vào bụng.
Anh thở dốc nặng nề, đôi mắt nóng rực, lòng đầy bứt rứt không yên. Một ngọn lửa vô hình cháy từ đầu đến chân, thiêu rụi lý trí.
Chưa đủ… vẫn chưa đủ.
Môi anh đỏ thắm cũng như hai núm vυ" kia, đỏ mọng, căng mướt. Anh nắm chặt eo cô dùng tay xoa nắn, dùng môi liếʍ mυ"ŧ, tận tình thưởng thức.
Anh lại thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm thấp, lọt vào tai Thư Yểu như lời dụ hoặc của quỷ dữ: “Có thấy thoải mái không? Có thích không?”
“Không… không! Đáng ghét chết đi được, chó điên! Anh cút đi—” Lúc này cô vẫn không quên cứng miệng.
Ngón tay anh day mạnh hơn, đôi môi mỏng cắn nhẹ vào đầu vυ", răng từ từ nghiền qua. Anh cười một cách ác ý, muốn chơi với cô một trò chơi tình ái mà không ai chịu thua: “Tôi là chó điên, vậy cô là gì? Là đại ŧıểυ thư bị chó điên này đùa bỡn sao?”
“Im miệng— Tôi sẽ… ưm… Tôi sẽ cắt lưỡi anh!” Lúc này Thư Yểu không quên buông lời đe dọa, ánh mắt vô cùng hung hãn.
Nụ cười của Lý Hành vừa như khiêu khích vừa như mỉa mai: “Ừm, đợi cô đến đây.”
Anh tấn công, cô phòng thủ, anh từng bước dồn ép, cô liên tục rút lui.
Quá sức chịu đựng… thật sự muốn chết đi được.
Trong đầu Thư Yểu, pháo hoa đột ngột bùng nổ, rực rỡ và dữ dội. Cả người cô như bị điện giật, vừa co rút vừa run rẩy, cả người như vừa được vớt ra từ dưới nước, mồ hôi nóng chảy ròng ròng. Trước mắt cô mông lung, mờ ảo, nhìn anh lại như thể đang nhìn một đóa hoa trong gương, một vầng trăng dưới nước, gần ngay trước mặt mà xa tận chân trời như đang lạc vào một giấc mơ huyễn hoặc.
Rốt cuộc cô đang ở đâu? Là chốn bồng lai tiên cảnh hay chỉ là một giấc mộng? Giờ phút này là mấy giờ mấy phút? Sự chìm nổi của sớm chiều, thoảng qua như sương mai. Xứ cảng này đầy rẫy phong ba hiểm nguy, đây là năm nào tháng nào? Cô đang cùng ai dấn thân vào giấc mơ mờ ảo dưới ánh đèn đỏ rực này, ai có thể nói rõ được?
P/s: Lý Hành không dùng ma túy, việc nhắc đến 'phê ma túy' chỉ là một cách cường điệu hóa cảm giác hưng phấn cực độ của anh, dựa trên những gì anh quan sát được.