Tôi ở khách sạn bên sườn núi năm ngày, nɠɵạı trừ đêm đầu tiên Kiều Dĩ Thương chạm vào tôi, vài đêm sau ông ta đều ngủ trên ghế sô pha bên ngoài. Lúc nào ông ta cũng trở về vào nửa đêm, mỗi lần như vậy đều nồng nặc mùi son phấn, nhìn là biết ông ta mới vừa rời khỏi một cuộc vui, và tôi biết ông ta về, nhưng tôi giả vờ ngủ, ông ta mở cửa nhìn tôi nhưng lại không quấy rầy.
Kiều Dĩ Thương bên ngoài có một người phụ nữ, không tinh là bao nuôi, nhưng là người ông ta thường xuyên qua lại, một tháng vài lần, vô số lần đưa tiền, Hoàng Mao cũng lắm chuyện, nói cho tôi biết, cô gái đó lúc còn rất nhỏ, mười tám chín tuổi, cùng bạn trai cùng đi tới câu lạc bộ Giang Vĩ chơi, thiếu chút nữa bị một đám lưu manh bỏ thuốc ngủ, anh Thương cũng ở đó uống chút rượu, liền cứu giúp, sau này cô ta đi theo anh Thương.
Hoàng Mao cười khúc khích: "Chị dâu, em nghĩ anh Thương rất thích chị, chị có thể nói với em rằng đàn ông đôi khi thực sự rất rẻ tiền, càng lao vào thì chị càng coi thường, tuy là đôi khi anh ấy hơi khó chịu, ngược lại cũng có lúc điên khùng, nhưng chị và cục trưởng ở bên nhau thì có gì tốt chứ, ông ta bị đánh gục thì chị cũng không xong? "
Tôi hỏi cậu ta, Kiều Dĩ Thương có thể cả đời không bị đánh gục sao.
Hoàng Mao không tức giận, chỉ nói lớn: "Đánh gục anh Thương sao? Ai có thể đánh gục anh ấy? Anh Thương khôn khéo tới mức nào, anh ấy coi Tam Giác Vàng như một ngọn cỏ, có chút lung lay liền nhanh tay rút ra, muốn chạm tới nhược điểm của anh ấy sợ cả đời cũng không tìm thấy được đâu. Mà nếu anh Thương có bị đánh gục, mọi người đàn ông ở trên cùng một con thuyền với anh ấy ở Quảng Đà này đều sẽ bị ngã xuống. Nói như thế, chị có thể hình dung được vị trí đại ca thế giới ngầm của anh ấy như thế nào rồi chứ, tai mắt của anh ấy ở khắp nơi.”
Tôi nhớ đến những tin đồn rằng người chống lưng cho ông ta là phó cấp của giới thủ đô, tôi hỏi người chống lưng cho Hoàng Mao rốt cuộc là ai.
Anh ta nói không có người chống lưng mà là do mình tự làm, anh ta là người đứng sau các cán bộ quan chức, cán bộ quan chức cũng sẽ vệ sĩ anh ta, đôi bên cùng có lợi, tiền mà anh Thương phát cho anh em hàng năm, mấy người quan chức đó làm công ăn lương bao nhiêu năm cũng không bằng.
Giao dịch bằng quyền lực tiền bạc quả thật là một con át chủ bài, theo thời gian sẽ trở thành người chống lưng của nhau, các quan chức thiếu tiền và đôi lúc gặp rắc rối sẽ tìm đến Kiều Dĩ Thương, nếu Kiều Dĩ Thương chuyển hàng mà bị điều tra thì mấy người cán bộ quan chức này sẽ châm chước, giúp anh đi đường vòng.
Chỉ có một người chống lưng đương nhiên là không đủ năng lực, ông ta biến cả Quảng Đà thành địa bàn của mình, đây mới là lý do tại sao ông ta lại có vị trí cao như vậy.
Đây cũng là một khả năng của ông ta, xã hội đen nhiều như vậy, vậy mà chỉ có Kiều Dĩ Thương có được vị trí này, con đường của ông ta rất khôn khéo, người bình thường tư duy một, ông ta có thể tư duy được mười, nhìn người vô cùng chính xác.
Kiều Dĩ Thương là loại người rất nham hiểm, làm không tốt sẽ bị ông ta giết chết, nhưng ông ta lại có đủ tố chất, là một người nham hiểm nhưng cũng rất tài giỏi, nếu việc không nguy hiểm thì không cần dùng tới người khác, Kiều Dĩ Thương sẽ tự tay làm, ông ta đã sớm không cần bán mạng để kiếm cơm nữa, mà là dựa vào bản lĩnh để kiếm cơm.
Tôi xoay người với một cây quạt, chậm rãi quạt cho Hoàng Mao: "Kiều tiên sinh thật sự rất có năng lực, ông ta có nhiều tiền như vậy, sao lại phải kinh doanh mạo hiểm như vậy?”
Hoàng Mao cười lớn: "Không làm gì thì có thể giữ được vị trí hiện tại sao? Việc làm ông trùm xã hội đen cũng chỉ là bắt đầu thôi? Những người phía dưới ai cũng là loại rác rưởi sao? Nếu không làm thì có rất nhiều người dám làm, càng tàn nhẫn thì càng chạm tới đỉnh cao nhanh hơn, người ngoài nhìn thấy xã hội đen chỉ đơn giản là bỏ mạng, không hề biết là chuyện gì cũng cần phải có đầu óc."
Hoàng Mao dựa vào tường, châm điếu thuốc, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm tôi: "Hãy ở bên anh Thương đi, chị dâu, anh Thương sẽ không làm gì chị đâu, đây lần đầu em nhìn thấy anh ấy đối xử với một người phụ nữ như vậy.”
Tôi lạnh lùng cảnh cáo anh ta tôi không phải là chị dâu, gọi nhầm rồi, đừng gây sự với tôi.
Hoàng Mao thấy tôi không hiểu chuyện, không biết đùa giỡn chút nào, anh ta liếʍ môi, ngậm điếu thuốc trong miệng.
Buổi tối tôi và Kiều Dĩ Thương ở nhà ăn cơm, anh Bắc tiến vào, nói có người đã chết, lúc ấy tôi rất hoảng sợ, lập tức hỏi ông ta là ai đã chết.
Anh Bắc chỉ liếc mắt nhìn tôi, không nói gì, Kiều Dĩ Thương phẩy tay bảo ông ta đi xuống, tới lúc trong phòng ăn chỉ còn đúng hai người chúng tôi, ông ta buông đôi đũa xuống, cười vào vẻ mặt sợ hãi của tôi: "Hà ŧıểυ thư có biết vẻ ngoài của cô làm cho ít nhiều người đàn ông ngứa ngáy không, ban đầu tôi cho rằng cô chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, không ngờ bây giờ đã bị cô làm cho điên đảo tâm hồn."
Ông ấy nhón chân, chiếc ghế trượt tới trước mặt tôi, tôi và ông ấy gần sát nhau, gần như môi chúng tôi chạm vào nhau.
"Đôi mắt ngây thơ như một con nai tơ lại xuất hiện trên khuôn mặt của người phụ nữ kiếm sống bằng việc làʍ t̠ìиɦ nhân của người khác, thật hoang đường nhưng lại làm tôi không thể nào buông được."
Anh dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của tôi, anh chủ động nói: "Tôi đã giải quyết chuyện Chu Dung Thành, Anh Triệu lo hai người kia sẽ khai ra ông ta nếu họ bị bắt, cho nên tôi đã tạo ra một sự cố."
Ông ta cười lớn: "Tuy rằng chuyện của Chu Dung Thành cũng không phải dễ như trở bàn tay, nhưng Nam Ninh là địa bàn của Anh Triệu, không thể mạo hiểm để trở thành ma không đầu được. Hà ŧıểυ thư, lần này có tính là cô nợ một ân tình không?"
Kiều Dĩ Thương ra tay giải quyết hai tên cầm đầu, bảo đảm cho Anh Triệu được bình an, Chu Dung Thành không bắt được người, cũng chỉ có thể để Anh Triệu chạy thoát, Anh Triệu cũng sẽ cảm thấy ổn, cũng không quan tâm tới ông ta nữa.
Thật ra Kiều Dĩ Thương Kỳ cũng không cần ngăn cản, không tìm được ông ta, vẫn có thể lợi dụng ông ta, nhưng mà ông ta hoàn toàn bị thương, tuy rằng tôi không có thực lực, nhưng tôi có thủ đoạn, cũng không phải là một người bình thường. Đàn ông dễ dàng đề phòng một người đàn ông khác, nhưng họ lại khó đề phòng một người phụ nữ, đặc biệt là khi đụng đến sắc đẹp.
Rõ ràng Kiều Dĩ Thương đưa tôi đến sòng bạc là muốn cho tôi tận mắt nhìn thấy ông ta ra sức vệ sĩ Chu Dung Thành như thế nào, ông ta ngủ với tôi hai lần, phần thưởng cho tôi chính là ông ta rời ra khỏi Anh Triệu, thậm chí không ngại đắc tội với anh Triệu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, Chu Dung Thành không sao, ông ta có thể lập công hay không cũng không thành vấn đề, tôi chỉ muốn ông ta bình an trở về.
ông ấy nâng cằm tôi lên và hỏi tôi có hài lòng với kết quả này không.
Tôi mỉm cười và đặt lòng bàn tay lên ngực ông ta và xoa nhẹ: "Kiều tiên sinh ra tay, đương nhiên là hài lòng."
Ông ta nhướng mày: "Cô hài lòng, còn tôi thì sao?"
Tôi lướt mắt nhìn xuống dưới vùng bụng săn chắc của ông ta và nói: "Bên ngoài không phải có người phụ nữ đang chờ Kiều tiên sinh tới sao?"
Ông ta liếʍ môi, ánh mắt vô cùng quyến rũ: "Hà ŧıểυ thư không thể làm một chút sao."
Tôi lắc đầu: " Lần đầu tiên Kiều tiên sinh thấy tôi, anh nói không thích miễn cưỡng, quân tử không làm khó người khác, trừ phi anh tự nhận mình là ŧıểυ nhân."
Tôi hung hăng, ông ta im lặng trong hai giây, rồi bật ra một tiếng cười lớn.
Ông ta lấy hai tờ giấy lau sạch vết dầu trên tay, đè đầu tôi xuống khi tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng, ép tôi phải đối mặt với ông ta, môi tôi chạm vào môi ông ta, rồi ông ta hôn thật sâu, sau đó còn nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói từng từ một: "Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô tình nguyện cởi quần áo và làm chuyện đó với tôi.”
Ông ta quá điên loạn, mấy lời nói như vậy mà cũng có thể nói ra được, hung hăng ngang ngược làm cho tôi hoảng loạn, ông ta cười một cái, sau đó buông tôi ra cho tôi vào phòng tắm.
Nửa đêm tôi bị cơn khát làm cho tỉnh giấc, tôi xuống giường đi ra bên ngoài uống nước, thấy Kiều Dĩ Thương đang đứng ở sân thượng gọi điện thoại, đầu dây bên kia có một người đàn ông vừa nói chuyện vừa chửi bới, hình như là thuộc hạ ở Nam Ninh gặp phiền toái, người đàn ông hỏi Kiều Dĩ Thương vì cái gì mà muốn vệ sĩ Chu Dung Thành.
Kiều Dĩ Thương chế nhạo và nói rằng anh ta không thể hiểu được tình hình, Chu Dung Thành là miếng mồi lớn nhất mà chính quyền tỉnh gửi đến. Ông ta đang câu con cá lớn của tập đoàn ma túy. Kỹ năng của riêng ông ta là đủ để đối phó với người của Anh Triệu, huống chi còn rất nhiều vấn đề khác, một người cục trưởng chết ở đất khách, chuyện hỗn loạn này ai gánh nổi.
Người đàn ông sững sờ, nhất thời không nói lời nào, Kiều Dĩ Thương nói với anh ta dặn dò anh em ở Nam Ninh phải có phép tắc, đừng tự mình chuốc lấy đau khổ.
Người đàn ông nhịn không được hỏi ông ta, có phải là do cô gái mà Chu Dung Thành bao nuôi mấy năm nay không.
Kiều Dĩ Thương lạnh lùng nói rằng đây không phải là chuyện anh ta nên quan tâm tới.
Ông ta dứt khoát tắt điện thoại, tôi nhanh chóng trở về phòng, mãi cho đến bình minh cũng không đi ra ngoài.
Chưa tới sáu giờ sáng Kiều Dĩ Thương đã đi rồi, lúc tôi đang ăn sáng thì nhận được điện thoại của chị Bối, chị ta rủ tôi đi đến một câu lạc bộ kinh doanh ngầm, nói là có chuyện rất quan trọng, về quan hệ của tôi và Chu Dung Thành.
Nghe giọng nói của chị ta giống như thật sự có việc rất nghiêm trọng, tôi bảo chị ta đợi tôi, và đưa theo hai vệ sĩ của Kiều Dĩ Thương để vệ sĩ tôi, sau đó lái xe tới chỗ chị ta.
Tôi không biết câu lạc bộ đó ở đâu, vệ sĩ cũng không biết câu lạc bộ đó ở đâu. Thật sự có rất ít câu lạc bộ ngầm như vậy. Tôi gọi cho chị Bối để hỏi chị ấy làm cách nào để đến đó, nhưng chị ấy tắt máy, và vệ sĩ phải xuống xe để hỏi đường và đi vòng quanh. Phải mất một thời gian khá dài để tìm ra hướng đi đúng.
Trong lúc chờ đèn ở ngã tư, mắt tôi nhìn thấy một đôi nam nữ trên con đường đối diện, người đàn ông đang nắm tay người phụ nữ và hơi nghiêng đầu để nói điều gì đó với bà ấy, còn người phụ nữ chỉ đúng đó, là bà ta. Mặt tôi dần dần biến sắc.
Là vợ của Chu Dung Thành, Thẩm Quỳnh Tư, nhưng rõ ràng người đàn ông kia không phải là Chu Dung Thành, ông ta thấp hơn, gầy hơn, mặc áo sơ mi hồng và quần trắng, Chu Dung Thành chưa bao giờ mặc những bộ quần áo sặc sỡ như thế, càng không thể ở trên phố nắm tay vợ đi dạo được.
Tim tôi như ngừng đập, tôi nhờ vệ sĩ tấp xe vào, anh ta thấy tôi vội vàng nên cũng không hỏi lý do, anh ta làm theo lời tôi, tôi đẩy cửa xe xuống và nói với họ là không cần đi qua nếu không có vấn đề gì xảy ra.
Vệ sĩ nhắc tới Kiều Dĩ Thương, nói anh Thương sẽ trách tội bọn họ.
Tôi nói không sao, chỉ là một người phụ nữ.
Tôi đóng cửa xe, đi thẳng đến chỗ Thẩm Quỳnh Tư và người đàn ông kia, nhưng tôi không lập tức ra mặt, mà lặng lẽ theo đuôi từ phía sau, xác nhận coi có phải loại quan hệ đó không.
Thẩm Quỳnh Tư rất ít khi xuất đầu lộ diện, bởi vì bà ta có một công ty lớn với giá trị lên đến mấy ngàn tỷ nên bà ta nhất định phải khiêm tốn, những quan chức làm việc chung với Chu Dung Thành cũng chưa bao giờ gặp qua bà ta, cho nên dù có làm chuyện gì sai trái ở ngoài đường cũng không sợ ai biết.
Chu Dung Thành bao nuôi tình nhân, cuộc sống vợ chồng nhất định không hòa hợp, tất cả tinh lực đều dành cho tôi, Thẩm Quỳnh Tư, ba mươi tuổi sức như hổ như sói, không chịu nỗi cô đơn nên cũng có thể tha thứ, với lại người đàn ông này thật ra cũng không tồi, cũng rất đẹp trai, không thua kém gì Chu Dung Thành.
Thẩm Quỳnh Tư không để ý phía sau có chuyện gì không ổn, nhưng người đàn ông bên cạnh bà ta đã để ý đến tôi từ rất lâu rồi, lúc đầu cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi phát hiện tôi đi theo phía sau quan sát bọn họ, ông ta mới có chút bối rối, hỏi Thẩm Quỳnh Tư: "Em có quen người phụ nữ kia không?"
Thẩm Quỳnh Tư quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy tôi đứng sau lưng, bà ta sửng sốt, nhưng bà ta rất giỏi che giấu cảm xúc, chỉ một giây kinh ngạc đã trở lại bình thường.
Bà ấy lặng lẽ buông tay người đàn ông và đi về phía tôi, tôi đứng thẳng người mỉm cười và đứng đó đợi bà ta.