Sau khi bà ta bước đến trước mặt tôi, bà ta vô thức nhìn sang bên trái và phải của tôi, tôi mỉm cười và hỏi bà ta đang tìm kiếm điều gì vậy.
Bà ta nhìn tôi chằm chằm mà không nói lời nào, tôi đưa tay đùa nghịch với những sợi tóc bay bay: "Màn trình diễn này của bà Chu khiến tôi chết lặng, thật tuyệt vời. Thật tiếc khi không có Dung Thành ở đây và tôi không thể cùng ông ấy thưởng thức chuyện này. Thật là đáng tiếc.”
Mặt bà ta vẫn giữ được nét bình tinh: "Tôi và ông ấy chỉ là bạn, cô đã hiểu nhầm như vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác.”
Tôi liếc nhìn trên tay bà ta có đeo một chiếc nhẫn kim cương, chính bàn tay này vừa rồi đang ôm người đàn ông kia, che đi chiếc nhẫn cưới của bà ta và Chu Dung Thành.
Mấy năm trước ông ta còn chưa phải là quan chức cấp cao, cũng không có công ty, nhẫn kim cương trên tay dù rất nhỏ, nhưng Thẩm Quỳnh Tư vẫn luôn đeo, hẳn là rất quý trọng cuộc hôn nhân này, chỉ là Chu Dung Thành thăng quan tiến chức, có nhiều tiền bạc, sinh ra thói hư tật xấu, Thẩm Quỳnh Tư cũng ít nhận được quan tâm từ ông ta, cuộc hôn nhân này cũng từ từ mờ nhạt dần.
Tôi nhìn xuống chiếc nhẫn của mình, viên đá to hơn bà ta và nặng hơn bà ta, chỉ khác là bà ta đeo nó ở ngón áp út, nhưng tôi chỉ có thể đeo nó ở ngón giữa.
Thế giới nam nữ thật nực cười, Thẩm Quỳnh Tư dù lụi tàn, bà ta bị nhan sắc trẻ trung của tôi đánh gục, nhưng bà ta vẫn là bà Chu, bà ta đã chứng kiến những khó khăn, vất vả của Chu Dung Thiến trên đường đời, bà ta đã đổi tuổi trẻ để lấy một chiếc nhẫn nhỏ nhưng không thể dễ dàng thay thế, sự xa hoa mà tôi có, tiền bạc chất đống vô hạn, trong mắt người ngoài Chu Dung vô cùng yêu tôi và chiều chuộng tôi, nhưng cuối cùng tôi chỉ có thể xuất hiện ở những nơi mà Thẩm Quỳnh Tư bị phai mờ.
Bà ta chỉ từ chối sự nổi bật, nếu không tôi sẽ đứng ở đâu chứ.
Thẩm Quỳnh Tư đợi hồi lâu không thấy tôi lên tiếng, bà ta lạnh lùng, nhếch mép hỏi tôi muốn cái gì.
Người đàn ông đứng cách xa mấy chục mét, không thể nhìn thấy biểu cảm của chúng tôi, càng không đoán được quan hệ giữ tôi và Chu Dung Thành, cho rằng tôi chỉ là người quen của Thẩm Quỳnh Tư, ông ta từ từ đi tới gần, cho đến khi ông ta đứng ở phía sau Thẩm Quỳnh Tư, bà ta mới để ý thấy ông ta đã tiến lại gần, bà ta đang muốn kêu người đàn ông rời đi, nhưng tôi lại chào tạm biệt trước, không chần chờ xoay người rời đi.
Thẩm Quỳnh Tư có chút hoảng hốt, bà ta ngăn tôi lại từ phía sau: "Cô gái, tôi ngay thẳng không sợ người khác vu khống, nhưng tôi có lời khuyên tốt cho cô, một số chuyện chỉ có thể nói một lần, một lần này không thể hạ bệ tôi, Dung Thành lần sau sẽ không tin cô nữa, ông ấy sẽ nghĩ rằng cô có kế hoạch thay thế tôi bằng mọi cách. Đàn ông ghét những người phụ nữ như vậy. "
Sau khi nói xong, giọng điệu bà ta cũng bình tĩnh hơn: "Nếu cô ghét hành động xúc phạm cô trước đây của tôi, tôi cũng có thể xin lỗi cô."
Tôi mặc kệ, đi qua đường đối diện với vẻ mặt thất thần, không lên xe ngay sau đó, tôi đợi Thẩm Quỳnh Tư và người đàn ông đi khỏi rồi mới nhanh chóng ngồi vào xe. Bà ta và người đàn ông không tách nhau ra, biến mất khỏi ngã tư cùng nhau, không bao giờ nhìn lại.
Nếu bà ta chột dạ, chắc chắn bà ta sẽ bỏ người đàn ông một mình rồi rời đi, còn đi cùng nhau, không sợ tôi quay phim chụp ảnh sao.
Rõ ràng là bà ta không sợ, sẵn sàng đối đầu với tôi, bà ta cũng không quá táo bạo và mạo hiểm. Tôi cũng không chắc chắn bà ta cảnh báo có đúng hay không. Tôi không thể làm những điều không an toàn. Nếu bà ta có thể kéo được nó xuống, bà ta cũng sẽ kéo tôi xuống.
Tôi hỏi người vệ sĩ là anh ta có thể giúp tôi điều tra một người không.
Người vệ sĩ vừa nhìn thấy mọi thứ diễn ra và anh ta hỏi tôi là người đàn ông hay phụ nữ.
Tôi nói anh ta điều tra quan hệ của bọn họ.
Vệ sĩ nói chuyện này sẽ phiền toái tới anh Thương, ở Quảng Đà, nếu muốn điều tra một ai đó thì phải có quan hệ, phải nhờ tới anh Thương.
Đối với chuyện riêng của vự cục trưởng công an thành phố, hầu hết mọi người đều không dám động đến, hẳn là thế lực khá lớn, nɠɵạı trừ Kiều Cảng, tôi thật sự không tìm được ai có thể điều tra chuyện này, mặc dù không muốn nợ người khác nhiều lần, nhưng bằng mọi giá phải biết quan hệ giữa Quỳnh Tư và người đàn ông này, đây rất có thể sẽ là vũ khí để tôi nhanh chóng hạ gục bà ta.
Tôi đang suy nghĩ về điều đó, tôi muốn trở thành bà Chu, làm sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này được.
Tôi rút một xấp tiền từ trong ví ra, ném lên ghế cho người vệ sĩ: "Buổi tối hãy nói chuyện với anh Thương, giúp tôi xử lý chuyện này, chuyện vừa xảy ra nhất định không được nói với ai."
"Được, Hà ŧıểυ thư."
Tôi nhấn nút và cửa xe từ từ kéo xuống, xe cộ, nhà cửa, hoa lá và cây cối bên ngoài được tách ra khỏi lớp kính màu nâu. Tương lai còn dài, chỉ cần sự quan tâm của Chu Dung Thành dành cho tôi không giảm đi, tôi có thể tận dụng lợi thế này và để tất cả phụ nữ theo ông ấy trở thành đối thủ của tôi.
Chiếc xe đậu bên ngoài một cánh cửa lộng lẫy hình cánh quạt, trước đó có một tấm bảng, trên đó có dòng chữ: " Câu Lạc Bộ Happy Business."
Bầu không khí khiêu gợi, chẳng trách nó được sắp đặt dưới lòng đất, người nào không vững chắc chắn sẽ bị quật ngã khi bước vào đây.
Tôi cho vệ sĩ đợi tôi trên xe, tôi đi vào, bước vào trong được chục bước, ánh đèn càng lúc càng tối, cho đến khi trước mặt có một cánh cửa khác, tràn ra một ánh sáng màu hồng nhạt mơ hồ, không ít người ra vào, nhưng bên trong dường như không có động tĩnh gì, là một nơi cực kỳ rộng lớn, xa hoa, không thua kém gì câu lạc bộ Giang Vĩ...
Tôi đẩy cửa tiến vào, lễ tân ngẩng đầu nhìn tôi vài lần, cô ta thấy tôi tuổi trẻ, chắc cũng cảm thấy nơi này mới lạ, cảm thấy không muốn tiếp đãi tôi, cho đến cô ánh mắt dừng ở chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi, đôi mắt cô ta chợt tỏa sáng, ở nơi như vậy, ngày nào cũng gặp người nhà giàu, đương nhiên cô ta cũng biết nhìn hàng, lập tức chạy ra đón. với một nụ cười: "Thưa bà, bà đến đây lần đầu phải không?"
Tôi ghê tởm nhất là loại người này, xem mình là cao quý, còn người khác đều dơ bẩn.
Tôi che mũi bằng chiếc túi Hermes mà tôi đang xách theo, tỏ ra ghét bỏ cô ta: "Tránh xa tôi ra một chút."
Với vẻ mặt xấu hổ, cô ta lùi lại nửa bước, tôi chạm vào sợi dây chuyền ngọc lục bảo giữa cổ cô ta: "Tôi không thích mùi nước hoa rẻ tiền trên người của cô, mùi này giống như mùi hôi của con chó nhà tôi."
Tôi cau mày nhìn cách ăn mặc và trang điểm của cô ta, sau đó liếc nhìn không trung với vẻ mặt khinh bỉ.
Cô ta đỏ mặt vì xấu hổ, còn tôi thì dửng dưng như nói bóng gió ai đó.
Cô ta hỏi tôi đang tìm ai, tôi nói tên Lâm Bảo Bối, cô ta nói là chị Bối à, cô chờ một lát.
Cô ta bảo với người phụ nữ trong sảnh là mời chị Bảo ra, chị Bảo đi ra với điếu thuốc trên đôi môi đỏ mọng, thấy tôi, hỏi sao tôi không vào. Tôi cố tình nói rằng tôi không đủ tư cách và tôi không đủ điều kiện để vào trong.
Chị ta vừa nghe liền hiểu ra, trừng mắt nhìn lễ tân: "Biết đây là ai không? Tôi còn phải kính nể ba phần, một câu là có thể san bằng cái câu lạc bộ này, cô muốn sao, đây là người cô có thể đắc tội sao?"
Cô lễ tân biến sắc, liên tục xin lỗi tôi, tôi đưa ví cho người phục vụ đi theo chị Bối, chậm rãi đi tới: "Dù là phu nhân của một quan chức cấp cao hay dân thường, tất cả mọi người đều bình đẳng và phải tôn trọng lẫn nhau, nhưng mà có lẽ cô không biết đa͙σ lý này nhỉ. "
Cô ta sợ tới mức nói không ra câu, chị Bối đứng ra giảng hòa, kéo tay tôi đi vào trong, chị ta hỏi tôi tức giận chuyện gì, sao lại tới đây phát tiết.
"Chị có biết gì về vợ của Chu Dung Thành không?"
Chị Bối rối rối khi tôi hỏi: "Chuyện của bà ta sao chị biết được? Chị kêu em tới đây là để giới thiệu với em một người có quyền lực, cục trưởng Chu có lẽ dạo này đã đụng tới một kẻ ŧıểυ nhân, em xem bây giờ ông ta không còn thuận lợi nữa, là do ông ta quá thanh cao, con đường sự nghiệp không ổn, bên trong vô cùng phức tạp, em nhìn xem các quan chức cấp cao thăng quan tiến chức suôn sẻ, bọn họ đều muốn cam kết liên kết với nhau thành một liên minh. Khi có điều gì đó xảy ra, mọi người sẽ ở bên nhau, bảo vệ nhau chứ không phải là trốn cùng nhau."
Chu Dung Thành là đi lên, thăng quan tiến chức bằng thực lực, khinh thường những người dựa vào nịnh nọt để có chức có quyền, nɠɵạı trừ việc phải đáp ứng cấp trên, những người khác đừng mơ cùng ông ta nói chuyện thân mật.
Tôi nói với chị Bối tôi cũng không biết làm gì cả, có một số điều tôi không thể nói, vợ ông ấy vẫn đang ở trên tôi.
Chị Bối kéo tôi đến một hành lang sáng sủa: " Con đường làʍ t̠ìиɦ nhân của em không chỉ là khiến người đàn ông đó được ngủ ngon. Nếu em có thể trở thành trợ thủ đắc lực của ông ta, em có thể trở thành người chu toàn để ông ta tập trung cho sự nghiệp, tất nhiên ông ta càng không thể rời bỏ em"
Tôi hỏi chị ta làm sao để là một người chu toàn, một người phụ nữ thì có thể làm được gì chứ?
Chị Bối nói: "Thiết lập tình bạn với những phu nhân giàu có ở trên bàn mạt chược cũng là đang giúp chồng đấy, thế lực gì chứ? Những người thế lực và giàu có tùy ý cùng nhau ăn một bữa cơm, mời nhau một ly rượu, nhìn thì có vẻ tầm thường, nhưng nó có thể giúp ích rất nhiều."
Chị Bối sở dĩ có thể nghênh ngang tới mức có thể hô mưa gọi gió, là vì có thể có được số điện thoại của một số quan chức cấp cao và doanh nhân giàu có, nhiều người trong số họ quen biết nhân tình từ trong câu lạc bộ. Chị ta dẫn dắt những người phụ nữ đó và họ nhất định sẽ không quên ơn của chị ta. Chị ta và những khách hàng giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn hơn.
Tôi hỏi chị Bối giới thiệu cho tôi vợ của ai.
Chị Bối cười tủm tỉm: "Vợ của phó thị trưởng, người cầm quyền thường vụ tỉnh ủy, nếu em có thể làm bạn thân của cô ta, về sau không cần sợ bất kì nguy hiểm nào, cả đời không làm cũng có ai, coi ai dám đụng tới em? Đây là chỗ dựa vàng bạc, lửa đốt không cháy, chị có vài chuyện được chồng cô ta giúp đỡ. "
Tôi hít một hơi thật sâu, những người này bình thường đều không lộ mặt, lời nói rất có trọng lực, nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt, những người như thế này thật không dễ gì mà gặp được, tôi thật sự hâm mộ chị Bối, mối quan hệ của chị ta thật sự quá tốt, quan trọng là những nhân vật này ít nhất cũng cho chị ta mặt mũi.
Chị ta để đạt đến vị trí như bây giờ, để tồn tại thì phải biết ăn nói khéo léo, thủ đoạn của chị ta cũng không hề tầm thường.
"Vậy tôi gặp cô ta ở đâu?"
Chị Bối nói đương nhiên là ở chỗ này rồi, tối nay sẽ có một buổi biểu diễn lớn, bữa tiệc khỏa thân, vợ của phó thị trưởng đến mở mang tầm mắt.
Ngay khi chị ta vừa nói xong, người phục vụ bước tới chỗ chúng tôi và mở cửa, cảnh tượng bên trong khiến tôi bất ngờ.
Bữa tiệc khỏa thân là một phương thức ăn chơi được truyền bá từ một số bữa tiệc của các chàng trai quý tộc. Nhìn chung có thể thấy ở các tụ điểm tương đối bí mật ở tỉnh phía Nam, Các tụ điểm trang trọng, cao sang thì không dám tổ chức, nhưng câu lạc bộ Happy Business là một câu lạc bộ ngầm, không thể nào bỏ qua loại tiệc tùng này.
Để lựa chọn cho một bữa tiệc khỏa thân, phải là người có hình thể đẹp nhất, yêu cầu rất cao, không được có một vết sẹo nếu không sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, không quá mập không quá gầy, đàn ông thì cao khoảng 1 mét 85, còn phụ nữ thì cao 1 mét 68, không được xê dịch dù chỉ hai phân, bởi vì nam nữ có chiều cao này đều có đôi chân rất hấp dẫn.
Những người đó sẽ lột sạch quần áo, trần như nhộng, nằm ở trên bàn, trên người đặt bánh kem và trái cây, trong miệng ngậm một ngụm rượu, chờ khách hàng hút sạch rượu trong miệng mới ngậm một ngụm với, cái này gọi là "Long phượng ngọc lộ", uống một ngụm phải trả ba mươi triệu.
Chị Bối nói cho tôi biết vợ của phó thị trưởng rất thích kiểu tiệc khỏa thân này, một tháng đều đến một lần, có nhiều lần cô ta không kiềm chế được, nhưng cũng không làm gì được, bởi vì địa vị của chồng cô ta quá cao, cô ta không thể làm gì được, nhưng cũng không thể kiềm chế mình, cho nên mang kính râm đi tới đây, ngồi ở một góc ngắm nhìn mê say.
Chị Bối bỗng nhiên vui vẻ, chỉ cho tôi một người phụ nữ đang ngồi ở trong góc: "Lúc cô ta đang vui vẻ, có thể không thổ lộ với em như một người bạn thân sao? Chị đã sắp xếp cả rồi, em chỉ cần ở đây xem buổi trình diễn này."