Thành thật mà nói, năm mười bảy tuổi tôi đã bước chân ra ngoài xã hội, trở thành một người mẫu trẻ ở tuổi mười chín, và trở thành tình nhân của đàn ông ở tuổi hai mươi. Tôi nghĩ tôi có rất nhiều kinh nghiệm và tôi cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống này, nhưng chỉ là đối với chuyện này, cũng là lần đầu tiên tôi nghe qua, hôm nay may mắn được chứng kiến, đối tượng còn là một nữ minh tinh, loại cảm giác như vậy chưa bao giờ có.
Tôi vẫn luôn cảm thấy rất tự ti bởi vì mình đã phục vụ quá nhiều đàn ông, không có thể làm một người phụ nữ trong sáng thanh khiết nữa, thật ra trên thế giới này rất nhiều người phụ nữ đều không còn trong sạch, đây sớm đã không phải là thời đại coi trọng sự thanh khiết, nhân tâm không cổ, bụng dạ khó lường, càng buồn cười là những cô gái đó đều không có dũng khí đối diện với sự dơ bẩn của mình.
Dụ dỗ người đàn ông cũng là dựa vào bản lĩnh của chính mình, giống như các cô gái trong câu lạc bộ Giang Vĩ hay nói: “Thật là buồn cười, nếu không có chúng tôi giải quyết nhu cầu cho những người đàn ông đó, không biết là sẽ có bao nhiêu cô gái bị hiếp dâm, ít nhiều cũng có những cô gái phải chịu đắng cay thiệt thòi, sao không ai cảm ơn chúng tôi cứu khổ cứu nạn?”
Đàn ông thực sự tốt không thể mắc câu, và những kẻ đa͙σ đức giả thì không cần dụ dỗ cũng tự nguyện mắc câu. Cô bồ nhí đã vén bức màn xấu xí của xã hội theo một nghĩa nào đó, phơi bày ra bộ mặt khó coi nhất của những người đàn ông giàu có và nổi tiếng làm quan chức.
Chó không hiểu quan hệ giữa người với người, chỉ biết lúc thèm muốn sẽ tìm chó cái để giao phối, có lỗ thì đút vào, nhưng bây giờ lại bị vệ sĩ đè lên, không có cách nào giao phối. , mà chỗ phía dưới đã dựng lên, mũi chó đương nhiên rất thính, rất nhạy cảm, cứ như vậy không ngừng liếʍ láp nơi kín đáo của nữ minh tinh, tiếng liếʍ láp càng lúc càng lớn, khiến người ta đỏ mặt.
Sau khi tên vệ sĩ thả lỏng tay đang ấn đầu con chó vào, con chó lập tức gác một chân trước lên sô pha bên cạnh, đâm vào bên trong nữ minh tinh, nữ minh tinh ngơ ngẩn ra trong một giây, có thể là cảm thấy có một chút không thoải mái, hoặc là cô ta cũng là thể loại người có lòng tự trọng, lòng tự trong và thực tế tàn khốc đang đấu tranh với nhau, cuối cùng cô lựa chọn hưởng thụ, cô ta trở mình, dẩu mông lên, quỳ gối trên sô pha.
Tôi hoàn toàn choáng váng, cảm giác nhìn thấy cảnh tượng này khiến tôi muốn nôn mửa. Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đáng kinh ngạc của mình. Tôi nhìn Kiều Dĩ Thương, anh ta đang uống rượu trong im lặng, mặc dù cảnh tượng này cũng không phải bình thường gì, nhưng anh ta lại không cảm thấy khó chịu, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn, rất bình tĩnh.
Ông chủ Phí không ở lại đây xem cảnh tượng này, ông ta mượn cớ đi nghe điện thoại, nói xin lỗi với Anh Triệu và Kiều Dĩ Thương, không thể ở lại tiếp hai người đó được, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, đơn giản vì ông ta là ông chủ, ông ta phải chú ý đến thân phận và mặt mũi của mình.
Tốc độ của con chó quá nhanh, nhưng thời gian lại quá ngắn, không bao lâu đã dừng lại, vệ sĩ đứng ở nhìn bên cạnh nhìn thấy, thấy không còn làm được gì, đi lại rút của con chó từ trong người nữ minh tinh ra rồi ném sang một bên, con chó bị tê liệt ngã xuống mặt đất, nằm run rẩy, nữ minh tinh cười hỏi Anh Triệu, anh ta có giữ lời với cô ta không.
Anh Triệu mê mệt đến mức choáng váng này, anh bật cười ôm cô ta vào lòng, sờ soạng đôi chân nhớp nháp của cô ta: "Tôi bao cô, đối người phụ nữ của mình, tôi chưa bao giờ keo kiệt."
Đôi mắt của nữ minh tinh sáng rực lên.
"Anh Triệu sẽ là người đứng sau nâng đỡ cho tôi chứ?"
Anh Triệu hỏi cô anh ta có lọt vào mắt xanh của cô ta không.
Nữ minh tinh cười quyến rũ rồi ngã vào trong lòng ngực anh ta: "Từ lần đầu tiên nhìn thấu Anh Triệu, tôi đã biết anh là quý nhân của tôi, anh có thể để mắt tới tôi đã là điều may mắn nhất của tôi rồi, tôi có thể gặp được Anh Triệu quả thật như đang mơ vậy."
Cô gái người lai bật cười một tiếng, xem thường nữ minh tinh dối trá lại còn làm chuyện đó với một con chó, cuộc sống tốt đẹp của cô ta hiển nhiên sẽ kết thúc, anh Triệu có một bảo bối như vậy, sợ rằng cô ta sẽ không bao giờ được nhớ tới ngay cả khi ở trên giường.
Ông chủ Phí từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy nữ minh tinh được Anh Triệu ôm vào trong ngực, bình tĩnh uống rượu, ông ta cũng hiểu ra, cười hỏi Anh Triệu , cô gái này thế nào.
Anh Triệu nói anh ta sẽ đứng sau chống đỡ cho nữ minh tinh, hứa hẹn về sau sẽ cho cô ta đầu tư vào đoàn phim, dưới tên của anh ta, nói cô ta là con gái nuôi của anh.
Có người nâng đỡ nhân viên của minh lên, ông chủ đương nhiên rất vui vẻ, cùng Anh Triệu uống lên vài ly rượu, để nữ minh tinh lại rồi đưa cô gái khác đi.
Kiều Dĩ Thương còn có chuyện muốn nói với Anh Triệu, cho nên ông ta chơi thêm hai ván bài, có thể nhìn thấy ông ta cố ý thua bài, làm Anh Triệu thắng được tiền, vô cùng vui vẻ, mấu chốt của chuyện này chính là lúc này Kiều Dĩ Thương nói muốn rút lại cổ phần, thật ra là đang muốn rời khỏi đây, tập đoàn buôn lậu ma túy không phải là loại công ty đứng đắn, chưa nói tới những cổ phiếu đen, các cổ phiếu đen thường được các quan chức vệ sĩ và hối lộ một cách trá hình, Kiều Dĩ Thương chỉ là đang tìm lí do để trốn ra khỏi đây.
Loại chuyện này trên nguyên tắc thì không thể làm như vậy được, nhất định sẽ làm cho họ bị vạch mặt, làm không tốt thì cả hai bên đều sẽ bị ảnh hưởng, nhưng mà Anh Triệu chỉ im lặng, không dám làm loạn, bởi vì Kiều Dĩ Thương cũng không phải người hiền lành gì, , nếu dám mở cái miệng nói chuyện này tất nhiên phải chuẩn bị vẹn toàn, trên địa bàn ở Quảng Đà của Anh Triệu, cũng không được làm chuyện gì đó lạ kỳ.
"Anh Thương, không làm nữa sao?"
Kiều Dĩ Thương bắt chéo chân, châm một điếu thuốc: "Có thể không làm sao? Bước trên con đường này, trừ khi ngã xuống còn không thì nhất định phải làm. Tam Giác Vàng vẫn luôn để mắt tới Anh Triệu, tôi chia hoa hồng với anh cũng có chút ngại, không bằng tôi rút lui, sau này Anh Triệu bận rộn tôi có thể giúp."
Anh Triệu lên tiếng: "Anh Thương, Quảng Đà có thị trường màu mỡ, anh dựa vào thế lực của Tam Giác Vàng đi lên, nếu anh không còn thích nơi bé nhỏ đó. Được rồi, chúng ta vui vẻ thôi, nhưng anh cũng đừng quên lời anh đã nói với tôi.”
Kiều Dĩ Thương cười, nói ông ta quên không được.
Ông ấy nắm tay tôi rời khỏi phòng riêng, khi tôi vén rèm lên, tôi quay lại nhìn Anh Triệu, anh ấy đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Kiều Dĩ Thương với vẻ mặt lạnh lùng ảm đạm.
Tôi đi theo Kiều Dĩ Thương, ra khỏi sòng bạc, người quản lý đã hộ tống chúng tôi ra cửa. Anh ta cúi xuống và lịch sự đưa cho chúng tôi một chiếc hộp. Vệ sĩ của Kiều Dĩ Thương mở chiếc hộp ngay tại chỗ. Bên trong là một xấp tiền mặt, khoảng vài trăm triệu, là số tiền mà Kiều Dĩ Thương bị thua mất đêm nay.
Kiều Dĩ Thương tươi cười: "Cái này là của ông chủ của anh sao?
Quản lý cúi đầu: "Ông chủ nói, thân phận của ông ấy quá thấp kém, không thể lọt vào mắt ông Thương đây, rất hân hạnh lần sau lại được đón tiếp ông, trước khi ông tới hãy báo cho chúng tôi, ông chủ của chúng tôi sẽ đích thân tới tiếp ông.”
Người biết điều như vậy làm Kiều Dĩ Thương rất vừa lòng, anh hất cằm về phía vệ sĩ, vệ sĩ hiểu ra, đóng hộp lại, đưa cho quản lý.
"Khai trương kinh doanh kiếm tiền là chuyện bình thường , anh Thương của chúng tôi sẽ không quan tâm đến chuyện này, ý tốt của ông chủ chúng tôi xin nhận, còn cái này các anh nhận lại đi."
Người quản lý nhận lấy chiếc hộp và cảm ơn anh ta, tiếp tục nhìn chúng tôi biến mất trong bóng đêm, trước khi anh ta quay lưng trở lại sòng bạc.
Nửa đêm, vắng bóng người, vệ sĩ định lái xe, tôi đi theo sau Kiều Dĩ Thương, bóng của ông ấy ở dưới chân tôi, mỗi lần tiến lên một bước là có thể bước vào bóng ông ta.
Tôi chợt nhớ tới đường phố đèn lồng, bóng dáng của tôi và ông ta cũng như thế này, quấn quít bên nhau, cùng một chỗ, ánh sáng chói lóa bao phủ cả hai người chúng tôi, ông ta rất lớn, tôi rất nhỏ, ở bên cạnh ông ta, lại có chút ngọt ngào.
"Kiều tiên sinh."
Tôi gọi ông ta một tiếng, ông ta dừng lại và quay lại nhìn tôi, trong bóng tối, khuôn mặt tuấn tú và đẹp trai của ông ta được bao phủ bởi ánh trăng dịu nhẹ, và những bóng cây lốm đốm trải dài trên lông mày và trong mắt của ông ấy, con ngươi của ông ta dường như đầy những ngôi sao tỏa sáng như dải ngân hà.
Đột nhiên tôi cảm thấy sững sờ.
Tôi nhìn chằm chằm ông ta, nói lời cảm ơn.
Ông ta nhướng mày kinh ngạc, lộ ra một vẻ mặt trêu đùa: "Hà ŧıểυ thư cảm ơn tôi?"
Hai tay ông ta đút vào túi quần, dáng người cao lớn ngẩng đầu nhìn bầu trời và nở nụ cười, "Tôi tưởng ánh trăng chiếu từ phía đông cơ đấy."
Tôi mím môi để kìm lại tiếng cười của mình: "Xem ra Kiều tiên sinh không thích tôi cảm ơn anh."
Ông nói: "Tôi thích Hà ŧıểυ thư ở trên giường, lắc lư trên cơ thể của tôi."
Tôi đỏ mặt, chuyện ông ta nói chính là lần đầu tiên, ở trên giường trong phòng khách sạn, lúc ấy ông ta ôm lấy tôi, kéo tôi ngồi lên người ông ấy, tôi lại không đồng ý làm như vậy, ông ta lại dùng Chu Dung Thành để áp chế tôi, nếu tôi không làm như vậy, súng ống đạn dược sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Tôi nói tôi sẽ không làm, ông ta yêu cầu tôi đối xử với ông ta như đang làm với Chu Dung Thành, tôi dành dùng cả người trèo lên, dùng hết sức để dằn mặt ông ta, vừa trút giận vừa chiều ý ông ta.
Ông ta không ngừng hỏi tôi ông ta là ai, tôi nói là Kiều Dĩ Thương.
Đó là lần duy nhất tôi gọi tên ông ta.
Tôi đã hạ quyết tâm, chờ Chu Dung Thành trở về sẽ cắt đứt triệt để với ông ta, vì tôi là một người phụ nữ da^ʍ đãиɠ và không thể cưỡng lại sự cám dỗ của ông ta, tôi chỉ đơn giản muốn tránh xa ông ta và loại bỏ ông ta khỏi cuộc sống của tôi. Khi đó tôi sẽ lừa dối mình, đây chỉ một giấc mơ, một giấc mơ đẹp ngắn ngủi và đau lòng.
Trên đời này, không bao giờ có ai đối xử tốt với tôi hơn Chu Dung Thành, nhưng cho dù như vậy, ông ta lại có thể vào làm chủ, chiếm trọn trái tim tôi.