Cổ họng của Phó Minh Viễn giật giật, cảm thấy có chút khô, hắn cầm cốc rót một ly rượu vang đỏ, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn vào ngực Phó Thư Ngôn, cũng may con gái hắn đang chuyên tăm ăn uống, cho nên không để ý đến ánh mắt của hắn.
Nhìn thấy Phó Minh Viễn uống rượu vang đỏ, Phó Thư Ngôn cũng rót cho mình một ly, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng lắc lắc, ngửi mùi thơm nồng nàn êm dịu, chỉ ngửi thôi cũng có cảm giác say.
Phó Thư Ngôn hơi nhíu mày, cô chưa từng uống rượu, do dự có nên uống hay không.
Thấy con gái do dự, Phó Minh Viễn nhấp một ngụm, dịu dàng cười: “Ngôn Ngôn, rượu này có độ cồn cao, nếu con muốn uống thì cha sẽ đổi sang loại thấp hơn cho con.”
“Không cần, con chỉ nếm thử thôi.” Phó Thư Ngôn nhướng mày, đôi môi đỏ khẽ mở, uống một ngụm, mùi rượu tràn ngập trong miệng, hơi đắng, chỉ mới uống một ngụm thôi mà đã cảm thấy mùi rượu vây quanh khắp người.
Phó Thư Ngôn cau mày, cố gắng nuốt xuống. Rượu này khó uống như vậy, sao cha lại có thể uống một cách ưu nhã, mặt không đổi sắc cơ chứ?
Ánh mắt của Phó Minh Viễn dịu dàng, khẽ mỉm cười, “Có phải Ngôn Ngôn không uống được rượu không? Để cha lấy sữa cho con…”
“Không cần đâu ạ, con từ từ làm quen là được…”
Nói xong, Phó Thư Ngôn uống thêm một ngụm nữa, lần thứ hai uống không mạnh lắm, có thể tiếp nhận.
Mới uống hai ngụm, Phó Thư Ngôn cảm thấy choáng váng, mặt bắt đầu nóng lên, chẳng lẽ mình say rồi? Không, không thể, sao có thể mới uống hai ngụm mà đã say được.
Phó Thư Ngôn cau mày, cảm giác mình vẫn còn tỉnh táo, nhưng cơ thể có chút mất kiểm soát, đôi tay nhỏ bé không khỏi kéo ngực, một phần khe ngực nhỏ lộ ra.
Phó Minh Viễn nhìn khuôn mặt hơi đỏ của con gái, không khỏi cong môi, “Sao vậy, Ngôn Ngôn say rồi à?’
Phó Thư Ngôn lắc đầu, “Con chỉ hơi nóng thôi, không say.”
Phó Minh Viễn cười nhìn cô, người say rượu luôn cảm thấy bản thân không say. Hắn không nghĩ tửu lượng của con gái kém như vậy, mới uống hai ngụm đã say.
Phó Thư Ngôn ngẩng đầu nhìn Phó Minh Viễn, phát hiện ánh mắt của cha đang nhìn chằm chằm ngực mình, cô không khỏi nhướng mày, trong lòng có chút kỳ quái.
Sau khi uống rượu, lá gan của Phó Thư Ngôn cũng lớn hơn, bắt đầu làm những gì mình muốn. Cô cố ý hạ thấp ngực xuống, để lộ khe ngực trắng nõn, quả nhiên ánh mắt của cha sáng lên.
Phó Thư Ngôn cười ở trong lòng, thường ngày nhìn qua cha rất dịu dàng, luôn đeo gọng kính vàng, một dáng vẻ cấm dục, hóa ra cũng giống như những người đàn ông khác, có ham muốn với cơ thể của phụ nữ.
Cô đột nhiên tò mò, người cha thường nghiêm túc, lén lút sẽ trông như thế nào? Khi xúc động, cũng lén tự thủ dâm để giải tỏa ham muốn của mình sao?
Cô đột nhiên muốn nhìn thấy dáng vẻ cha động tình, muốn xé bỏ lớp vỏ ngoài của cha, nhìn bộ mặt thật của cha.
Nghĩ như vậy, cô cũng làm như thế, Phó Thư Ngôn chống cằm, ngực hơi hạ xuống, gần như lộ ra một nửa, đôi mắt sáng ngời nhìn kỹ khuôn mặt của Phó Minh Viễn, nhẹ giọng nói, “Cha, nhiều năm qua, cha giải quyết nhu cầu sinh lý như thế nào?”
Đôi mắt Phó Minh Viễn cứng lại, nhìn vẻ ngoài thuần khiết lại gợi cảm của Phó Thư Ngôn, yết hầu lên xuống, trầm giọng nói: “Ngôn Ngôn muốn biết?”
Phó Thư Ngôn lười biếng nhắm mắt lại, khẽ ừ một tiếng, gật đầu, tiếp tục nói, “Cha có dùng tay giống những người đàn ông khác không…”
“Ừ, dùng tay…” Phó Minh Viễn khàn giọng nói, đôi mắt đen láy nhìn cô không hè chớp mắt.
Phó Thư Ngôn nuốt nước miếng, tưởng tượng Phó Minh Viễn lén thủ dâm trong phòng tắm, tay vuốt ve dương vật…Cô không nhịn được tiếp tục hỏi, “Vậy lúc cha dùng tay…Khi đó, cha đang nghĩ đến ai?”
Gân trên trán Phó Minh Viễn giật giật, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, dường như không ngờ Phó Thư Ngôn sẽ hỏi một câu thẳng thắn như vậy.
Nhưng nhìn sắc mặt ửng hồng của cô, lại không nhịn được mà cong môi, Ngôn Ngôn say, lá gan lớn hơn rất nhiều, có lẽ muốn nói ra tiếng lòng, hóa ra, cô cũng rất tò mò về hắn…
Phó Minh Viễn nhìn Phó Thư Ngôn bằng đôi mắt đen sâu thẳm, đầu ngón tay vuốt ve ly rượu, khẽ hé đôi môi mỏng, “Vậy Ngôn Ngôn cảm thấy cha sẽ nghĩ đến ai?”