Phó Thư Ngôn nhìn khuôn mặt của Phó Minh Viễn, đối diện với cha, cô bỗng nhiên cười khẽ, dịu dàng nỉ non, “Người cha nghĩ…Không phải là con chứ…”
Trái tim của Phó Minh Viễn đập thình thịch, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập, lông mày nhíu lại, ngón tay dùng sức nắm ly rượu, ngơ ngẩn nhìn Phó Thư Ngôn đang dần lộ ra trạng thái say rượu ở trước mặt.
Đôi mắt sâu như hồ nước không thấy đáy, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, sau đó Phó Minh Viễn khẽ cười, chậm rãi nói, “Ngôn Ngôn, con say rồi…”
Không nghe được đáp án mình mong muốn, Phó Thư Ngôn mím môi, hơi cau mày, “Cha còn chưa trả lời câu hỏi của con…”
Phó Minh Viễn nhìn cô, yết hầu lên xuống, thấp giọng nói, “Vậy…Ngôn Ngôn muốn nghe đáp án gì, hả?”
“Con…Con muốn…” Giọng của Phó Thư Ngôn nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì, giây tiếp theo, cô nằm gục xuống bàn.
Nhìn dáng vẻ con gái say rượu, đôi mắt của Phó Minh Viễn sâu thẳm, đứng dậy vòng tay qua eo cô rồi dịu dàng đỡ cô dậy.
Phó Thư Ngôn dựa vào cánh tay của Phó Minh Viễn, bộ ngực mềm mại của cô áp sát vào ngực Phó Minh Viễn, khe ngực trắng nõn đặc biệt rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp vào cơ ngực của Phó Minh Viễn, còn nhỏ giọng nói, “Cha…”
Cảm nhận được sự phụ thuộc của Phó Thư Ngôn, trong lòng Phó Minh Viễn dâng lên một trận ấm áp, ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái trong lòng, ôm ngang người cô lên.
Đặt Phó Thư Ngôn lên giường, cổ vẫn bị cánh tay của cô ôm chặt, Phó Minh Viễn chỉ còn cách ôm cô cùng nhau ngủ.
Phó Thư Ngôn uống say, ngủ rất sâu, suốt cả quá trình không mở mắt ra. Nhìn bộ ngực trắng nõn của con gái, Phó Minh Viễn không khỏi nảy sinh dục vọng.
Phó Minh Viễn chống hai tay sang hai bên người Phó Thư Ngôn, nhìn cô ngủ say, sau đó không khống chế được mà chậm rãi cúi đầu, đôi môi mỏng áp sát đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, Phó Minh Viễn vươn đầu lưỡi miêu tả cánh môi của Phó Thư Ngôn, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy, nếm thử một lúc.
Phó Minh Viễn hôn chậm rãi xuống phía dưới, nhẹ nhàng hôn lên cái cổ trắng ngần của Phó Thư Ngôn, ngửi mùi thơm cơ thể của con gái, ghi dấu nụ hôn của mình lên từng bộ phận của cô.
Đôi môi mỏng cọ nhẹ lên xương quai xanh, dọc theo đường viền đó hôn cho đến khi chạm vào bộ ngực trắng nõn.
Đôi mắt nóng rực của Phó Minh Viễn không kiềm chế được, hắn không nhịn được mà hôn lên rãnh ngực, dùng chiếc lưỡi liếm qua liếm lại, để lại nước bọt lấp lánh của mình.
Nhìn những đốm nhỏ do vải để lại, Phó Minh Viễn thở gấp hơn, há miệng, ngậm lấy một cách chuẩn xác, nhẹ nhàng mút qua lớp vải mỏng.
Môi của Phó Minh Viễn lúc đóng lúc mở, mút nhiều lần, không dám dùng lực quá mạnh, chỉ dám mút nhẹ nhàng. Hai điểm trên ngực Phó Thư Ngôn trở nên ẩm ướt, hai núm vú nho nhỏ dưới sự kích thích chậm rãi đứng thẳng.
Cảm nhận được phản ứng sinh lý của Phó Thư Ngôn, núm vú nhỏ từ từ cứng lại trong miệng, hơi thở của Phó Minh Viễn bắt đầu rối loạn, không nhịn được mà đưa đầu lưỡi chạm vào núm vú, nhanh chóng liếm, thưởng thức hương vị của cô.
Phó Minh Viễn nếm đủ một bên lại không nhịn được nếm nốt bên còn lại, tuy rằng cách một lớp vải nhưng Phó Minh Viễn cảm thấy vị giác của mình vô cùng nhạy cảm, ghi nhớ mùi vị núm vú của con gái vào sâu trong lòng.
Đôi môi mỏng không khống chế được mà quấn lấy, nhất thời không khống chế được lực mà mút mạnh. Dường như Phó Thư Ngôn bị mút đau, lông mày nhíu lại, khẽ hừ một tiếng.
Lúc này Phó Minh Viễn mới miễn cưỡng buông cô ra. Hắn kéo váy ngủ của cô, nghiêng người nằm bên cạnh con gái, nhẹ nhàng nâng đầu cô, để cô nằm trong lòng ngực mình, vươn cánh tay cường tráng ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cô ngủ say, Phó Minh Viễn ôm chặt hơn, đôi môi mỏng ghé sát vào tai cô, thì thầm nói: “Ngôn Ngôn, cha luôn muốn con, chỉ một mình con…Ngủ ngon, bé con của cha.”