Động tác của cha rất nhẹ nhàng, cẩn thận vuốt ve mái tóc của mình.
Những ngón tay cầm dao mổ quanh năm có hơi thô ráp, thỉnh thoảng cọ lên mặt mình. Ngón tay ấm áp mơn trớn sau cổ mình, túm lấy mái tóc dài rồi từ từ xõa ra, vẫn nhẹ nhàng, thành thạo như vậy.
Phó Thư Ngôn thoải mái híp mắt lại, chờ đến khi tóc được sấy khô, Phó Minh Viễn vén tóc của con gái sang hai bên, cầm máy sấy ra sau lưng con gái, nhẹ nhàng sấy khô áo choàng tắm.
Nhìn bóng lưng xinh đẹp của Phó Thư Ngôn, Phó Minh Viễn cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng, chỉ dám đặt tay lên vai con gái, nhẹ giọng nói, “Ngôn Ngôn, tóc khô rồi, con mau đi ngủ đi.”
“Vâng ạ, con đi lên trước, cha nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.” Phó Thư Ngôn vuốt tóc, đứng dậy nói.
Ngày hôm say, Phó Thư Ngôn dậy sớm như thường lệ, chuẩn bị đi vào phòng ngủ chính với bộ quần áo đã thay.
Thấy quần áo vứt trên giường Phó Minh Viễn, mới nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ, cha không phải đi làm.
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, bóng dáng cao lớn ẩn hiện sau lớp kính mờ ảo, Phó Thư Ngôn nhận ra cha đang tắm, nên chỉ có thể đợi cha đi ra ngoài.
Phó Minh Viễn cầm khăn lông xoa mái tóc ướt, phía dưới quấn khăn tắm, khi mở cửa, nhìn thấy Phó Thư Ngôn, hắn hơi giật mình, giọng nói còn có chút trầm thấp: “Ngôn Ngôn tới giặt quần áo à?”
Còn chưa kịp đi, Phó Thư Ngôn vốn đang lạnh nhạt thì xuất hiện một tia bối rối, đột nhiên nhìn thấy cơ thể cường tráng của Phó Minh Viễn, mái tóc ngắn ướt sũng trên trán, còn đang nhỏ nước.
Cơ ngực màu lúa mì gợi cảm hơi nhấp nhô, hình dáng cơ bụng nổi rõ còn vệt nước, cho dù phía dưới có quấn khăn tắm thì vẫn có thể nhìn thấy độ phồng của vật kia.
Nhìn Phó Thư Ngôn đánh giá mình, trong mắt Phó Minh Viễn hiện lên cảm xúc không rõ.
Phó Thư Ngôn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giả vờ nghiêm túc, nhẹ nhàng nói, “Vâng, con không biết cha đang tắm.”
“Ừ, cha tắm xong rồi, con vào đi…” Phó Minh Viễn hơi nghiêng người, cầm khăn lông lau đi giọt nước trên ngực.
Phó Thư Ngôn cầm chậu đi vào, trong phòng tắm tràn ngập hơi nóng, tràn ngập mùi sữa tắm nam tính, nước vẫn đang chảy xuống, dường như còn có thể ngửi được hơi thở của Phó Minh Viễn.
Trong lòng Phó Thư Ngôn có một cảm xúc khác thường, dường như có vẻ mơ hồ, vì bầu không khí nóng bừng trong phòng tắm.
Đột nhiên nhớ tới chiếc máy giặt mới mua, tương đối thông minh, khả năng con gái không biết dùng, Phó Minh Viễn khoác áo choàng tắm, đi vào phòng tắm, liền nhìn thấy Phó Thư Ngôn đang nghiêng người nghiên cứu qua một số phím.
“Ngôn Ngôn, cha dạy con.” Phó Minh Viễn đi tới.
Phó Thư Ngôn quay đầu lại, đôi mắt đập vào chiếc áo choàng tắm hơi rộng mở của Phó Minh Viễn, để lộ bộ ngực cường tráng.
Phó Thư Ngôn mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, nhìn ngón tay của Phó Minh Viễn bấm vài công tắc điều khiển, máy giặt khởi động.
“Biết chưa?”
“Ừm, con biết rồi…” Cảm thấy Phó Minh Viễn đến gần hơn, gần như có thể ngửi được hơi thở của riêng mình cha, còn có mùi thơm của sữa tắm.
Phó Thư Ngôn vô thức vuốt sợi tóc rũ xuống bên tai, tai hơi ửng hồng.
Phó Minh Viễn nghiêng đầu nhìn cái tai ửng hồng của Phó Thư Ngôn, ánh mắt lóe lên có chút mất tự nhiên, đôi môi mỏng của Phó Minh Viễn không tự chủ được mà nhếch lên, trong đôi mắt có ý cười, Ngôn Ngôn của hắn xấu hổ.
“Cha cũng muốn giặt quần áo sao? Nếu không cha giặt trước đi, con sẽ giặt sau.” Nhìn quần áo của Phó Minh Viễn để sang một bên, Phó Thư Ngôn xoay người.
“Con đi tắm trước.” Cảm thấy phòng tắm có hơi nóng, chóp mũi của cô bắt đầu đổ mồ hôi.
“Ừ, cha sẽ xong ngay.” Nhìn con gái xấu hổ, Phó Minh Viễn nhẹ nhàng trả lời.
Phó Thư Ngôn gật đầu, đi ra ngoài.
Phó Minh Viễn đem quần áo của mình vào trong chậu, hắn nhìn thấy chiếc quần lót mà con gái vừa đặt xuống bên cạnh máy giặt, còn chưa kịp giặt.
Làm bác sĩ, hắn biết đồ lót của con gái cần được giặt sạch bằng tay, Ngôn Ngôn có một thói quen tốt, lúc nào cũng giặt riêng đồ lót với quần áo khác.
Phó Minh Viễn bưng chiếc chậu nhỏ của Phó Thư Ngôn lên, nhìn quần lót của cô.
Đây là một chiếc quần lót ren màu trắng, chất liệu rất tốt, hơi xuyên thấu, thoạt nhìn qua cực kỳ gợi cảm, không phù hợp với khí chất thường ngày của con gái hắn.
Phó Minh Viễn cầm chiếc áo lót ngực ren màu trắng, cúp ngực lớn, bàn tay to của hắn cũng chỉ có thể nắm vừa mà thôi.
Mùi thơm của con gái tỏa ra từ chiếc áo lót, hương thơm thoang thoảng, quanh quẩn trong mũi Phó Minh Viễn.
Vốn dĩ chỉ muốn giặt quần áo cho con gái, Phó Minh Viễn lại cảm thấy miệng có chút khô, cơ thể nổi lên dục vọng.
Hắn nuốt nước miếng. Phó Minh Viễn cầm chiếc quần lót cuộn tròn của con gái, chậm rãi kéo chúng ta.
Trên lớp vải mỏng có chút dấu vết, chất nhầy trong suốt đã khô, in hằn lên trên vải.