Sa Vào

Chương 4: Phó Minh Viễn nhắm mắt ngửi mùi thơm cơ thể con gái

Trước Sau

break

Xem ra Ngôn Ngôn đang trong thời kỳ rụng trứng, vùng kín sẽ chảy ra chất dịch trong suốt.

Phó Minh Viễn nhìn chất nhầy trong quần lót, đôi mắt hiện lên tia dục vọng, không không chế được mà đưa quần lót đến gần mũi, ngửi một hơi thật sâu.

Phó Minh Viễn nhắm mắt lại, mùi thơm của cơ thể con gái quanh quẩn khắp mũi hắn, trộn lẫn với mùi nhàn nhạt ở vùng kín, mùi rất nhẹ, đó là mùi dịch thể bình thường, vùng kín của con gái rất sạch sẽ.

Phó Minh Viễn cảm nhận hơi thở của con gái, dường như muốn lưu giữ mùi hương của cô vào trong lòng, hắn là cha của cô, vĩnh viễn không có khả năng đến gần vùng kín của con gái mình, để cảm nhận mùi hương của cô, chỉ có thể thông qua cách này.

Trong mắt Phó Minh Viễn hiện lên một tia phức tạp, đôi lông mày khẽ nhíu lại, xấu hổ vì hành vi biến thái của mình, nhưng lại không khống chế được sự xúc động của bản thân.

Hắn không khỏi cười nhạo bản thân. Ở bên ngoài, hắn là một người thành đạt, kiêu ngạo trong mắt người khác, bình thường ăn mặc chỉnh tề, hào hoa phong nhã, ai cũng phải kính nể hắn.

Nhưng chỉ có một mình hắn biết bộ mặt thật của mình, biết sự xấu xa và đạo đức giả trong nội tâm, thật ra hắn rất hèn mọn, suốt ngày giả vờ thành một người cấm dục.

Trên thực tế, chính hắn đã trộm thủ dâm vố sô lần với con gái ruột ở trong đầu, cái tình cảm biến thái này đã lấp đầy lòng hắn trong 5 năm.

Từ khi Phó Thư Ngôn mười ba tuổi, hắn đã có một cảm giác khác lạ với cô, rõ ràng biết tình cảm này không nên xuất hiện nhưng hắn lại không khống chế được bản thân.

Thật ra hắn vẫn luôn trốn tránh phần tình cảm này, thỉnh thoảng dùng lý trí chiến thắng tình cảm, hắn sẽ cố ý tránh tiếp xúc với con gái, ở trước mặt cô giả vờ xa cách, lạnh lùng, sợ cô biết được tình cảm của mình, phát hiện ra bí mật hắn không thể nói cho người khác.

Hắn từng thử nhiều cách để trốn tránh tình cảm này, nhưng mỗi lần nhìn thấy Ngôn Ngôn, mọi thứ đều thất bại. Là một bác sĩ, có thể chữa khỏi nhiều bệnh, nhưng hắn lại không thể chữa khỏi trái tim của hắn.

Từ giây phút nhận ra mình đã yêu con gái, hắn biết, bản thân đã rơi xuống hố sâu, cho dù hắn là bác sĩ cũng không thể tự cứu chính mình được.

Hắn nghĩ, nếu có một ngày Ngôn Ngôn biết cha của cô đã nảy sinh tình cảm nam nữ với cô, vậy thì cô sẽ làm như thế nào? Liệu có không màng tất cả mà rời khỏi hắn không?

Hắn không dám nghĩ, cho nên chỉ thỉnh thoảng tiếp xúc với con gái trên danh nghĩa một người cha, đáng tiếc, tính cách của con gái thờ ơ, bản thân hắn có rất ít cơ hội để tiếp xúc thân mật với cô.

Nhưng hắn cũng mong chờ, ảo tưởng, liệu có một ngày nào đó Ngôn Ngôn thích hắn, ở bên cạnh hắn hay không?

Phó Minh Viễn nghĩ đến vừa rồi con gái nhìn thấy cơ thể của mình, dáng vẻ xấu hổ, trong lòng lại cảm thấy chờ mong…

Phó Minh Viễn dùng cái mũi cao thẳng cọ chiếc quần lót mềm mại của con gái, nhìn ít dịch nhầy trên đó, chất nhầy trong suốt đã ngưng tụ thành từng mảng, yết hầu của hắn chuyển động, vươn lưỡi liếm dịch thể đã khô đó.

Đầu lưỡi tiến vào trong liếm qua liếm lại, cuốn một ít dịch nhầy vào trong miệng, nếm được vị mặt nhàn nhạt, đây là mùi dịch thể của con gái, rất sạch sẽ, ăn rất ngon…

Mảnh vải mỏng của quần lót bị nước miếng tẩm ướt, có hơi trong suốt, vết bẩn bị hắn liếm sạch sẽ.

Đôi môi mỏng của Phó Minh Viễn hôn nhẹ lên đó, như thể đang hôn lên làn da của con gái mình, hôn một lúc, hắn mới bỏ chiếc quần lót vào trong nước, cầm xà phòng, bắt đầu chà xát.

Bàn tay to nắm chiếc quần lót nhẹ nhàng vò, thành thạo giặt sạch chiếc quần lót của con gái, trước kia hắn cũng từng giặt quần lót cho con gái, chỉ là sau khi cô lớn lần nào cũng lặng lẽ giặt sạch, không cho hắn cơ hội làm như vậy nữa…

Phó Thư Ngôn tắm xong thì thay sang một chiếc váy, người sảng khoái, cô tắm khá lâu, quần áo trong máy giặt hẳn cũng đã giặt xong, quần áo của cha cũng vậy.

Phó Thư Ngôn đi vào phòng ngủ chính, thấy Phó Minh Viễn đã thay quần áo, đeo một cặp kính gọng vàng, ngồi ở trên ghế sô pha đọc sách, “Cha…”

“Ừ, quần áo giặt xong rồi.” Phó Minh Viễn gật đầu, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, không nhìn ra hành vi động tình mấy phút trước nữa.

“Vâng, con đi lấy quần áo.” Phó Thư Ngôn nói, xoay người đi vào phòng tắm, lại phát hiện cửa máy giặt đã mở, không nhìn thấy quần áo của mình đâu, có lẽ cha đã mang đi sấy khô.

Phó Thư Ngôn níu mày, đồ lót trong chậu của cô đâu? Cha giặt sạch rồi sao? Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt lạnh nhạt bỗng hiện lên một tia xấu hổ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.

Cô đã trưởng thành, cha cũng là một người đàn ông trưởng thành, việc giặt đồ lót này có hơi ái muội.

Khả năng cha cũng chỉ giặt quần áo cho mình như mọi người cha khác, nhưng không hiểu sao cô vẫn có hơi xấu hổ.

Quên đi, cũng đã giặt rồi, không còn cách nào khác. Nghĩ như vậy, Phó Thư Ngôn giả vờ như không có việc gì, đi ra ngoài.

“Cha đã giặt sạch quần áo cho con rồi. Trước kia cha cũng từng giặt cho con, không cần phải xấu hổ.” Phó Minh Viễn biết con gái có chút xấu hổ nên nhẹ giọng nói, dường như chỉ đang kể lại một chuyện cỏn con không đáng nhắc tới.

Nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Phó Minh Viễn, Phó Thư Ngôn cũng không nói gì cả, “Da, con đi vào thư phòng đây.”

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc