“Ưm…Hừ…Ngôn Ngôn…A…” Đôi môi mỏng của Phó Minh Viễn khẽ nhếch, yết hầu chuyển động lên xuống, tràn ra từng tiếng rên rỉ gợi cảm.
Động tác của hắn dần dần nhanh hơn, Phó Minh Viễn vuốt ve gậy thịt, ngón tay đi xuống dưới, thỉnh thoảng lại nắm lấy hai viên tinh hoàn nặng trĩu, nhắm mặt lại, trong đầu tưởng tượng hình ảnh con gái thở dốc ở dưới người mình.
“Hừ…Ngôn Ngôn, sắp tới rồi, cha bắn cho con…Ưm…” Hơi thở của Phó Minh Viễn nặng nề hơn, hắn ngửa đầu phát ra tiếng rên rỉ, cơ bắp căng ra, dương vật giữa háng nảy lên, chỗ mã mắt phun ra tinh trùng trắng đục đặc sệt.
Phó Minh Viễn chống một tay lên tường, hơi nghiêng người thở dốc, một tay khác nắm lấy dương vật đang nảy lên rồi từ từ vuốt ve, mãi cho đến khi lấy lại bình tĩnh.
Phó Minh Viễn từ cao trào chậm chạp lấy lại tinh thần, đôi mắt đen láy tràn ngập dục vọng dần dần thanh tỉnh, đôi lông mày nhíu chặt dần giãn ra, khuôn mặt trở lại vẻ xa cách thường ngày.
Nhìn tinh dịch của mình ở trên tường, chất lỏng trắng đục đặc sệt chảy xuống tường, lồng ngực Phó Minh Viễn phập phồng, hai mắt nhìn thẳng vào hình ảnh thối nát trước mặt, trong mắt không thể hiện ra cảm xúc gì.
Mãi cho đến khi Phó Minh Viễn mặc áo choàng tắm ra khỏi phòng tắm, hắn mới trở lại hình ảnh cấm dục thường ngày, dường như chuyện vừa mới xảy ra chỉ là một ảo giác.
*
Lần này Phó Thư Ngôn trở về chủ yếu là để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, Phó Minh Viễn đưa cô đến trường làm các thủ tục liên quan, sau đó đưa cô về và yêu cầu cô ôn tập ở nhà.
Ban ngày Phó Thư Ngôn đều ở một mình trong thư phòng ôn tập, đến giữa trưa, Phó Minh Viễn sẽ gọi điện hỏi cô ăn cơm chưa, nhưng cũng chỉ hỏi vài câu liền cúp máy, giống như sự quan tâm bình thường của một người cha dành cho con gái, nhưng sự thân thiết giữa cha và con gái đã mất đi.
Vào buổi tối, Phó Minh Viễn tan làm về nhà, tuy rằng mệt mỏi nhưng sau khi nhìn thấy con gái, sự mệt mỏi tan biến ngay lập tức không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại sự dịu dàng trên mặt.
Các đường nét trên mặt Phó Minh Viễn rất hài hòa, dáng khuôn mặt rõ ràng, đẹp trai và cương nghị, đôi môi mỏng thường mím lại, mặc dù trên khuôn mặt tuấn tú luôn nở nụ cười nhạt nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một loại khoảng cách, mà cái khoảng cách này chỉ khi đối mặt với con gái mới biến mất.
Hôm nay hắn tự mình thực hiện ca phẫu thuật, ở trong phòng phẫu thuật cả ngày, sau khi kết thúc, cơ thể không còn sức, Phó Minh Viễn cởi vài cúc áo, ngồi ở trên số pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phó Thư Ngôn vừa mới tắm xong, nghe thấy âm thanh ở dưới tầng, biết cha đã về, cô mặc áo choàng tắm mở cửa đi ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Phó Minh Viễn mở mắt, quay đầu lại nhìn thấy Phó Thư Ngôn đi ra, giọng nói có chút mệt mỏi: “Ngôn Ngôn, sao con còn chưa đi ngủ?”
Nhìn Phó Minh Viễn ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, Phó Thư Ngôn khẽ nhíu mày, chậm rãi đi xuống, “Hôm nay cha rất mệt sao?”
Thấy con gái vừa mới tắm xong, mái tóc ướt sũng xõa sang hai bên, đôi tay nhỏ ở trong áo choàng tắm màu trắng, lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt trong suốt, long lanh nhìn mình, trong đôi mắt có sự lo lắng.
Sau khi tắm, Phó Thư Ngôn vừa trong sáng vừa quyến rũ, đứng ở trước mặt Phó Minh Viễn, không hề biết bản thân đã dụ dỗ hắn tới cỡ nào.
Sự mệt mỏi trong đôi mắt của Phó Minh Viễn dần biến mất, đôi mắt hắn nhìn con gái có chút mê đắm, nhưng chỉ trong một giây, ánh mắt lại trở về bình thường.
Phó Minh Viễn hơi mỉm cười, “Ừ, hôm nay cha tăng ca phẫu thuật nên về hơi muộn. Ngôn Ngôn, sao con lại tắm muộn như vậy?”
“Con đang đợi cha…” Phó Thư Ngôn nghiêng đầu, vô tình trả lời, nửa đêm ông vẫn còn phải làm việc, một mình cô ở nhà không yên tâm, “Cha không ở đây, con không ngủ được.”
Đôi mắt của Phó Minh Viễn trở nên ấm áp, hắn đứng lên, cơ thể cao lớn đi đến trước mặt Phó Thư Ngôn.
Phó Thư Ngôn ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cha ở trước mặt, vẻ mặt thờ ơ, không nhận ra những lời nói tùy tiện của mình đã sưởi ấm trái tim Phó Minh Viễn, “Sao vậy ạ?”
Phó Minh Viễn vươn tay nhẹ nhàng đặt lên mái tóc ướt đẫm của Phó Thư Ngôn, cổ họng giật giật, “Tóc ướt quá, dễ bị cảm lạnh, con mau đi sấy khô tóc đi, con gái không nên thức khuya…”
Phó Thư Ngôn nhướng mày, “Dạ, cha sấy tóc cho con đi, áo choàng tắm của con dài quá, sấy không tới.”
Phó Minh Viễn nhìn Phó Thư Ngôn, ánh mắt lóe sáng, có chút thâm trầm.
“Sao vậy? Không phải trước kia cha thường sấy tóc cho con sao?” Phó Thư Ngôn nhìn cha mình, có chút khó hiểu, cha bị sao vậy?
“Ừ, để cha sấy tóc cho con…” Phó Minh Viễn nghe lời con gái nói xong, trong mắt hiện lên sự dịu dàng, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.
Phó Minh Viễn kéo con gái, hai người ngồi trên sô pha, Phó Thư Ngôn hơi nghiêng người, đưa lưng về phía Phó Minh Viễn.
Phó Minh Viễn cầm máy sấy, ngồi cạnh Phó Thư Ngôn, vừa sấy tóc vừa dùng đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô.
Mùi thơm từ mái tóc của con gái tràn ngập, mang theo hơi ấm áp từ máy sấy tóc, thỉnh thoảng có thể ngửi được mùi thơm riêng biệt trên người con gái.
Phó Minh Viễn không khỏi có chút tâm viên ý mã, từ sau khi con gái lớn, cô rất ít khi tiếp xúc với hắn, hơn nữa bản thân hắn vẫn luôn che giấu cảm xúc của mình, không dám gần con gái quá nhiều…
Đêm nay là lần đầu tiên sau hai năm hắn gần con gái như vậy, cơ ngực của hắn gần như chạm vào lưng cô, tấm lưng ướt sũng vì mái tóc, chiếc áo choàng tắm mỏng lộ rõ đường nét hình dáng sau lưng của con gái.
Phó Minh Viễn ngửi mùi thơm từ mái tóc của con gái, hơi nghiêng người lại gần cơ thể của cô, ngón tay ấm áp nghịch sợi tóc rơi xuống trên mặt Phó Thư Ngôn, đầu ngón tay chai sạn thỉnh thoảng lại chạm vào làn da trắng nõn, mỏng manh của cô.
Phó Thư Ngôn ngồi im, lặng lẽ hưởng thụ sự phục vụ của cha mình, thật ra chỉ cần cô quay đầu là có thể phát hiện ánh mắt của cha cô tràn ngập tình yêu, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước không thấy đáy, giống như đang nhìn một món đồ mình trân trọng nhiều năm.