Chương 218: Xin giúp đỡ
Sau khi bình tĩnh lại thì hắn mới có cảm giác ‘cưỡi
hồ khó xuống: Dù sao thì ð trước mặt ông Khương mã
mình đồng ý thì có khác nào là bất kính với ông ấy?
Trong lúc Đinh Lập đang đứng ngồi không yên thì
Khương Càn Khôn mờ miệng nói: “Đinh Lập, còn
không mau cảm ơn Tiêu tiên sinh đi?”
“Cảm ơn Tiêu tiên sinh”, Đính Lập cầm chén rượu
lên một hơi uống cạn. Những ông trùm ở bên cạnh
đều nhìn hẳn với ảnh mắt ngưỡng mộ, thầm nói lần
này Đinh Lập phát tài rồi. Cơm rượu no nê hết cả, quà
hiếu kính cũng tặng hất rồi, vì vậy mọi người đều rõ
hơn ai hết, lúc này không đám quấy rầy Khương Càn
Khôn, ai nấy đều cáo từ ra về.
“Tiêu tiên sinh, Vô Địch đang pha trà ở tầng ba,
không chê thì uống trà xong hãy về” Khương Càn
Khôn nói.
Nói xong, ông quay sang nhìn Trần Mộng Dao, trên
mặt mang theo nụ cười hiền từ nói: “Tiêu phu nhân,
lần đầu gặp mặt tôi có chuẩn bị cho phụ nhân món
quà mọn, hi vọng phu nhân thích. Lão Mục, dẫn phu
nhân đi lấy quà”.
“Ông Khương, cái này…” Trần Mộng Dao có chút :
ngại, nói.
“Chút lòng thành thôi, mong Tiêu phụ nhân đừng
chê cười% Khương Càn Khôn nói.
Thấy Tiêu Thiên gật đầu, Trần Mộng Dao nói: “Vậy
thì cảm ơn ông”.
“Tiêu phụ nhân, mời đi bên này”, Mục Thôi cung
kính khom người, nói.
Đi đến tầng ba, Triệu Vô Địch khụy gối ngồi trên
đất đang đun nước, hắn đặt kiếm dài ngang trên hai
chân. Tiêu Thiên không khách khí mà ngồi ở đổi diện
Triệu Vô Địch. Triệu Vô Địch dưỡng như không nhìn
thấy Tiêu Thiên mà chỉ chuyên tâm rửa lá trà, pha trà,
động tác vô cùng thành thục.
Còn Khướng Càn Khôn ngồi ð bên cạnh, vẻ mặt
đều là sự yêu mến ngưỡng mộ. Nhìn Tiêu Thiên mà
ông như nhìn thấy mình của hai mươi năm trước, tự
tin, bá đạo và mưu trí. Nhưng khác với Tiêu Thiên, ông
là người đơn độc không có ai giúp đỡ.
“Tôi rất hiếu kỳ, cậu không lo tôi sẽ làm hại đến cô
ấy sao?” Khương Càn Khôn cười khì khi nhìn Tiêu
Thiên nói.
“Ông sẽ không làm thể và cũng không dám” Tiêu
Thiên nói với vẻ mặt bình tĩnh. Huống hồ, Khương Càn