Chương 219: Bắt rùa trong lọ
“Ở phía tỉnh Tô có hai cao thủ dẫn người đến giết
cả Thiên Thành, những ông trùm ở lại Thiên Thành thì
có ba ông chết rồi, máu chảy thành sông, thê thảm vô
cùng”.
Cái gì? Đinh Lập như bị sét đánh trúng, nhất thời
cứng đơ người. Quả nhiên…Quả nhiên xảy ra chuyện
lớn rồi! Khương Càn Khôn sớm đã biết sẽ có ngày này
nên hôm sinh nhật đã bảo Tiêu Thiên cắt bánh, thật ra
là giống nghỉ thức bàn giao hơn?
Định Lập sợ hãi đến nỗi toàn thân toát mồ hôi
lạnh, đồng thời cảm thấy mình may mắn. May vì hôm
đó mình đợi Tiêu Thiên ở cổng trung tâm dưỡng sinh.
Mấy người ban nãy vẫn oán trách, giờ sợ đến nỗi sắc
mặt tái nhợt không dám nói lời nào. Mấy ông trùm bị
giết chết đó…Vậy ông Khương thì sao? Sống hay
chất? Đối phương giết đến với khí thế bừng bừng,
tuyệt đối không để ai trong thế giới ngầm Thiên
Thành được sống cả. Bên cạnh Khương Càn Khôn có
Triệu Vô Địch nên chắc không việc gì?
Đinh Lập không chắc chắn nữa, hắn chỉ biết nếu
như không có Tiêu Thiên thu nhận thì bọn hắn chết
chắc rồi. Đinh Lập hít hơi thật sâu nói: “Bắt đầu từ ˆ
hôm nay mọi người phải ở lại Vân Thành, Tiêu tiên
sinh bảo chúng ta làm gì thì chúng ta làm đó, không
được một câu oán trách, nếu không thì hãy cút ra khỏi
Vân Thành”. Tất cả mọi người đều cúi đầu không dám
nói gì.
Hiện giờ ngoài Vân Thành thì không có nơi nào an
toàn cả, ra ngoài là chết. Chỉ có ở lại đây thì bọn họ
mới có cơ hội sống.
“Ai yo, ai đến giúp tôi gánh nước với, tôi không
gánh nổi nữa rồi” cách đó không xa có một bà cụ
trong tay xách một thùng nước, thờ hồn hền rồi lớn
tiếng kêu lền.
Nghe thấy vậy, đám người Đinh Lập tranh nhau
xông lại.
“Cô à, đề cháu giúp cô, việc nặng thế này sao đề
cô làm được”.
“Sau này có khó khăn gì thì cô cứ gọi một tiếng,
bọn cháu sẽ đến ngay”.
Hai cao thủ đột nhiên xuất hiện võ cùng tài giỏi,
chỉ trong một ngày mà đã thay thể Trình Vạn Lí khiến
cả thế giới ngầm tỉnh Tô đều phải nghe lệnh chúng.
Bởi vì những ai không nghe lỡi thì đều bị chúng cho
phía mọi người: “Chuẩn bị ứng chiến, kè nào chạy kẻ
đó sẽ chết”.
Nghe thấy lời của Gấu Hoang, mọi ngưỡi đều định
thần lại rồi nắm chặt dao trong tay, chuẩn bị tác chiến.
“Khương Càn Khôn! Mau ra chịu chết đi” Gấu
Hoang hét lớn một tiếng. Khi cửa quán trà được đầy ra
thì một nhóm người xông ra, đồng thời trong các hẻm
hai bên của đường phố không ngừng có ngưỡi xông
ra, không bao lâu liền bao vây đám Gấu Hoang lại.
“Giết”.
——————–