Chương 217: Hiếu kính
Đãi ngộ này khiến đám người Đinh Lập ngưỡng mộ
cũng không được. Lúc này tầng hai của trung tâm
dưỡng sinh đã được mỡ thông toàn bộ và đổi thành
phòng tổ chức yến tiệc. Ö trong có rất nhiều người,
những ai nên đến thì đều đến cả rồi. Ngoài mấy ông
trùm như đám Định Lập và Lưu Phong thì ông trùm
của thành phố khác đều nơm nớp lo sợ. Họ biết rằng
mình đã sai một lần, nếu như lần này lại sai nữa thì
chết chắc.
Lần này Khương Càn Khôn không tính sổ với họ
nhưng không có nghĩa là cho qua chuyện này. Họ sợ
ông ấy sẽ tính số sau, thật ra họ không hiểu, đám
ngưỡi Định Lập lúc này cũng thấy bất an. Họ sợ nhất
là cuộc chiến giữa ‘hai con hổ? đây là điều căn bản
không thể hóa giải nổi.
“Tiêu tiên sinh đến”, Mục Thôi đứng ở cửa hô một
câu. Lời nói vừa dứt, trong phòng lập tức trờ nên yên
tĩnh. Tất cà các ông trùm đều đồng loạt đứng dậy, ai
nấy cũng đều với vẻ mặt nghiêm túc, đến thờ mạnh
cũng không đám.
Tiêu Thiên dắt tay Trần Mộng Dao chầm chậm
bước vào. Đám người Định Lập và Lưu Phong nhn –
thấy Tiêu Thiên thì vội khom người, nói: “Xin chào
Tiêu tiên sinh”.
“Xin chào Tiêu tiên sinh” những ông trùm khác
cũng khom người hô lớn. Tiêu Thiên thì với vẻ mặt
thản nhiên cũng chẳng nhìn họ lấy một cái, còn Trần
Mộng Dao thì thấy giật mình.
Đây là chuyện gì vậy? Hình như đám người này rất
sợ Tiêu Thiên. Hơn nữa nhìn từ cách ăn mặc và khí thể
của họ thì căn bản không phải là người bình thường,
nhưng sao họ lại khách khí với Tiêu Thiên đến vậy?
Định Lập nhìn thấy Trần Mộng Dao đứng bên cạnh
Tiêu Thiền thì vội hô lên: “Xin chào Tiêu phu nhân”, lúc
này những người khác cũng lớn tiếng hô: “Xin chào
Tiêu phu nhân”.
Lúc này mặt Trần Mộng Dao đỏ bừng lên. Đám
người này…Đúng thật là, lần đầu cô thấy người khác
gọi mình như vậy nên thấy có chút kỳ kỳ.
“Chào mọi ngưỡi”, Trần Mộng Dao gật đầu đáp lại.
“Vợ à, em ngồi đi” Tiêu Thiên tìm một vị trí rồi kéo
cô ngồi xuống.
“Chú à, mọi người đang đứng mà, chúng ta như
vậy thì không hay lắm chăng…2”
Tiêu Thiên khẽ cười nói: “Em mà không ngồi thì họ