Mỗi tế bào trong cơ thể Sói Đói như đang rạo rực
hơn nhiều, chỉ có máu tanh mới làm tăng thêm sát khí
trong gã. Đúng lúc này, gã ra tay hóa thành một bóng
đen muốn giết về phía Tiêu Thiên.
“Mày đi chết đi” nếu nhự trước đây thì chắc chắn
gã sẽ cắn nát họng người khác. Nhưng Trình Tuấn
không cho gã giết chết Tiêu Thiên nên đành phải
nghe lời đánh gãy tay chân của Tiêu Thiên thôi. Động
tác của gã vừa dũng mãnh vừa tàn độc, gã nhấc chân
lên đạp về phía chân Tiêu Thiên. Cú đạp này, đến cả
ống thép cũng bị biến dạng chứ nói gì đến xương
chân của người. Gã có thể đoán được, xướng chân
của Tiêu Thiên sẽ bị đâm xuyên vào đa thịt, sau đó
Tiêu Thiên sẽ ôm chân kêu gào đau đớn. Ngoài máu
tanh thì tiếng kêu đau đớn thảm thiết của kẻ địch
cũng là món khai vị ngon nhất với gã.
“Phụp”, đúng lúc này, Tiêu Thiên cũng ra tay. Anh
với thần sắc bình tĩnh nhấc chân lên. Theo như người
khác thấy thì đây chỉ là cái nhấc chân bình thường
nhưng theo Sói Đói thấy thì tốc độ của cú đá chân này
nhanh vô cùng.
“Phù”, cú đá chân của Tiêu Thiên mang theo âm
gió, chân chưa đá đến thì sức gió đã thổi đến mặt của
Sói Đói rồi.
Sao có thể như thế được? Sói Đói là người luyện
võ nhưng gã không ngỡ Tiêu Thiên cũng vậy, hơn nữa
gã có thể cảm nhận được chân của Tiêu Thiên có một
sức mạnh lớn đến thế nào. Gã muốn tránh nhưng đã
không kịp. Bởi vì Tiêu Thiên đã đá trúng chân của gã.
“Rắc, rắc”, và rồi tiếng xương gãy vang lên. Sói Đói
cảm thấy mình như bị xe chờ hàng trên cao tốc đâm
phải, toàn thân bay ra ngoài rồi cảm giác đau đớn cực
độ lan khắp người gã. Biểu cảm trên mặt gã lúc này
đã biến thành sự sợ hãi. Gã như một viên đạn bị đá
bay ra ngoài.
“Đoàng” một tiếng đập ð phía trước quầy lễ tân
khiến quầy đó bị đập thành một hố lớn.
“Phụp” một ngụm máu tươi phun ra. Khủng bố
quá, quả thật là quá khủng khiếp. Nếu như không phải
là ban nãy gã lùi về một bước thì chỉ e gã đã bị Tiêu
Thiên đá thành hai nửa rồi.
Cao thủ, đây là cao thủ còn lợi hại hơn cả Triệu Vô
Địch. Cử coi như Triệu Vô Địch thì chỉ e cũng không
đánh được quá ba chiêu với người này. Khốn kiếp! Sao
Vân Thành lại có người lới hại như này?
chuyện anh đào ngũ để cười chê anh. Giờ đây nghĩ lại
mới thấy lòng mình đau đớn.
“Cô bé ngốc, em là vợ anh, nói gì đến xin lỗi”, Tiêu
Thiên nhìn cô rất dịu dàng, trong ánh mắt tràn đầy
tình yêu nồng thắm. Tay nhỏ của Trần Mộng Dao sờ
lên vết thương của Tiêu Thiền. Lúc này anh cảm thấy
những nỗi khổ trước đây, những vết thương mà mình
phải chịu đựng đều vô cùng ngọt ngào. Đây chẳng
phải là cảnh tượng mà anh ngày đêm đều mong đợi
sao?
“Chú à, sau này cháu sẽ không đề chú bị thương
nữa” Trần Mộng Dao nhìn Tiêu Thiên, ánh mắt đầy
kiên định. Trước đây đều là Tiêu Thiên bảo vệ cô
nhưng giờ đây cô muốn bảo vệ Tiêu Thiên. Bởi vì cô
không muốn trên người Tiêu Thiên có thêm bất cứ vết
thương nào nữa.
——————–