Màn đêm buông xuống, trong văn phòng Tổng
giám đốc ở tầng cao nhất của tập đoàn tài chính Dao
Trì ð thành phố Việt lúc này…
“Cốc, cốc, cốc” nữ trợ lý lắc lư cái mông bước vào
nói: “Tổng giám đốc! Hôm nay đừng tăng ca nữa”. Nói
thật thì từ lúc ngồi ð vị trí trợ lý của Tư Mã Kính, cô
thấy Tư Mã Kính chưa hôm nào tan làm trước mười
giờ.
“Cô cứ về trước đi, tôi xem nốt chỗ tài liệu này rồi
về cũng được”, Tư Mã Kinh thậm chí còn không ngầng
đầu lên, cứ vậy cầm tài liệu rồi lật xem. Còn nữ trợ lý
lúc này thì giận dỗi, lẽ nào mình không đẹp sao, lẽ nào
body mình không hấp dẫn sao? Tài liệu kia hay ho vậy
sao? Tổng giám đốc của những công ty khác, có việc
thì cho trợ lý làm, có việc không…Tại sao đến lượt
công ty mình thì Tổng giám đốc còn không thèm nhìn
một cái…Nữ trợ lý rời đi nà mang theo vẻ buồn bực và
khó hiểu.
Tập đoàn tài chính Dao Trì có được sự phát triển
như hôm nay, phải nói đến công lao to lớn của Tư Mã
Kính. Cậu đặt tài liệu xuống, ngồi dựa sát vào ghế rồi
day day đôi mắt.
Từ lúc tập đoàn Dao Trì tiền vào tỉnh Tô nhưng gặp
phải đà kích lớn thì cậu đã dốc toàn bộ sức lực vào
tỉnh Quảng. Qua một tháng nỗ lực, có thể nói, trong
hai mươi tư tỉnh thành và hơn một trăm huyện của tỉnh
Quảng đều có công ty con và địa điểm làm việc của
tập đoàn Dao Trì. Cậu đã hoàn thành được việc phân
bế công ty ở tỉnh Quảng rồi. Tập đoàn Dao Trì hiện giờ
là ‘người kinh doanh khổng lổ’ rồi. Nhưng điều này vẫn
còn xa mới đạt được yêu cầu của Tiêu Thiên. Đó là
trước cuối năm phải trở thành tập đoàn đứng đầu ba
tỉnh, đây không phải là việc chỉ dựa vào nói miệng là
có thể làm được. Bất luận thế nào thì tỉnh Tô vẫn là
cửa ải khó vượt qua.
Gia tộc Tư Mã thật sự nghĩ mình có thể một tay
che trời sao? Tư Mã Kính cười lạnh một tiếng rồi lấy
điện thoại ra gọi một số điện thoại. Cậu như từ trạng
thái ung dung ban nãy trở nên nghiêm túc hơn cả:
“Việc phân bố ở tỉnh Quảng đã hoàn thành, giờ có thể
tiến hành bước tiếp theo rồi”.
“Được, không vấn đề, Chủ tịch bảo tôi toàn lực
phối hợp với cậu” trong điện thoại truyền lại giọng nói
kích động của Lâm Thâm. Cúp điện thoại, Lâm Thâm
đi đi lại lại trong phòng. Tiêu Thiên muốn ra tay với
tập đoàn Thiên Hồng rồi. Sự giàu sang phú quý của
“Mau, đi gọi Rắn Độc và Hồ Gầy đến đây”, lần này
Trình Vạn Lí không trấn tĩnh được, gã sợ Triệu Vô Địch
quay về rồi. Mười giờ tối, trong phòng lớn của nhà họ
Trình. Trình Vạn Lí ngồi ở vị trí đầu, hai bên là Rắn Độc
và Hồ Gầy, phía dưới là đội tỉnh nhuệ mà gã đưa từ
tỉnh Tô đến. Sắc mặt gã vô cùng khó coi, đã phái ra
trăm người đến Vân Thành tìm rồi nhưng vẫn không
tìm thấy tung tích của Trình Tuấn và Sói Đói.
“Đại ca, anh đừng lo lắng quá, có anh Sói ð bên
cạnh thì chắc không có vấn đề gì đâu” Rắn Độc an ủi.
“Đúng vậy! Cứ coi như Triệu Vô Địch thật sự quay
về thì trong vòng một trăm chiêu cũng không đánh
được Sói Đói, đù thời gian để Tiểu Tuấn tháo chạy
mà”. Hồ Gầy là người có dáng vóc thấp bé, nhưng lại
mập, thoạt nhìn giống quả bí đao, cũng không biết
sao gã lại không biết ngại mà gọi mình là Hồ Gây.
Lúc này, Rắn Độc gật đầu, hơn nữa với tính cách
của Triệu Vô Địch thì căn bản không thèm giấu đầu lộ
đuôi, bởi vì hắn là kiếm khách chứ không phải sát thủ!
——————–