“Trình thiếu gia, đừng có nôn nóng nha”. Dư Phi
thấy bây giờ Trình Tuấn muốn đi tìm Tiêu Thiên nên
vội vàng can ngăn: “Hiện giờ tập đoàn Trần Thị đang
có ba gia tộc lớn ở Vân Thành giúp sức, phía sau còn
có mấy thế lực lớn chống lưng, nếu cứ hùng hồ sang
đó sợ là nguy hiểm quá”.
“Có câu, người cao quý phải biết giữ mình, cậu
nhất định đừng để bản thân mình gặp nguy hiểm”.
“Cái gì? Anh coi thường tôi hả?” rõ ràng Dư Phi
đang khuyên Trình Tuấn nên cảnh giác nhưng khi lời
nói lọt vào tai Trình Tuấn thì lại giống như kiểu chế
giễu hẳn.
“Mẹ kiếp, đồ chó thối tha”.
“Phụp” Trình Tuấn đá trực tiếp một cái khiến Dư
Phi bay ra ngoài.
*Đây là tỉnh Quảng”.
“Bố tôi là vua của thế giới ngầm của tỉnh Quảng
này. Vân Thành cũng chỉ là sân sau của nhà tôi, ai có
thể khiến tôi phải giữ mình an toàn nào?*. Trình Tuấn
tức đến nỗi sắc mặt xanh mép, chỉ một tên như Tiêu
Thiên thì sao có thể ngăn cản được bước chân của
hắn? Bất luận là ai, chỉ cần có gan ngăn cản hắn thì
đều phải chết.
“Đồ chó thối tha, mỡ to mắt của mày ra mà nhìn
xem mày đắc tội với Trình Tuấn này thì sẽ có hậu quả
như nào”. Trình Tuấn nói một câu hung hãn rồi tức
giận đùng đùng dẫn theo Sói Đói rời đi.
Dư Phi ôm bụng quẳn quại trên đất. Anh ta đau
đớn đến mức mặt mày dữ tớn nhưng khóe miệng vẫn
kèm theo vẻ cười lạnh: “Tiêu Thiên! Đây chính là hậu
quả khi mày đắc tội với tao. Sau này vào ngày này mỗi
năm, tao sẽ dẫn Bạch Ngọc Lan đi cùng đề đến thăm
mộ của mày”. Ý cười trên mặt Dư Phi càng lúc càng rõ,
chỉ cần nhà họ Dư trờ thành người phát ngôn ð Vân
Thành cho nhà họ Trình thì Bạch Ngọc Lan đừng hòng
thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.
Còn lúc này ở trong một câu lạc bộ giải trí, nhân
lúc tan làm, Tiêu Thiên cố đưa Trần Mộng Dao đến
đây thả lỏng một chút. Câu lạc bộ này là sản nghiệp
của Trương Thu Bạch, nhân viên ð đây đều là người
của mình.
“Đã nói từ trước rồi mà, công việc thì không làm
xong hết được đâu”. Tiêu Thiên nói kèm theo chút xót
xa: “Em là Tầng giám đốc thì phải học cách nhượng
——————–