Nghĩ đến đây mà Trình Tuấn bật cười một cách
dâm đãng. Hắn ta giơ tay ra, đi đến bên cạnh Dự
Thường Sơn rồi đặt tay lên vai ông ta lau lau một cái.
Mùi tanh tưỡi khiến sắc mặt Dư Thường Sơn đỏ ửng
lên, gần như muốn cắn nát hàm răng. Còn Dư Tường
thì xanh mép mặt, tên Trình Tuấn này đúng là không
coi người nhà họ Dư ra gì.
“Dư gia chủ! Ông ở đây uống rượu cùng chú Sói
của tôi nha, nếu như chú ấy không uống vui vẻ thì chú
ấy sẽ cắn nát cổ ông đấy”, Trình Tuấn vỗ lên mặt Dự
Thường Sơn, không kiêng nề gì mà cưỡi lớn, sau đó
kéo Nhan Tỉnh rời đi với đáng vẻ như con thỏ sợ hãi.
“Cứu em với, cứu em..”. Nhan Tỉnh nhìn Dư
Thường Sơn rồi không ngừng cầu cứu nhưng Dư
Thường Sơn ngồi ở đó mà không dám nhúc nhích.
Ông ta cảm nhận được một sát khí mạnh mẽ như khóa
chặt mình lại. Chỉ cần mình dám động đậy thì tên Sói
Đói kia sẽ không do dự mà cắn nát cổ ông”.
“Nào, rót rượu cho ông mày đi” Sói Đói đẩy chén
rượu lên trước mặt ông, dọa đến nỗi chân Dư Thường
Sơn rụn rẩy, trực tiếp trượt trên đất rồi hô: “Xin tha
mạng, xin anh Sói tha mạng”.
Sói Đói cười châm biểm, nói: “Lão già này, ban nấy
chẳng phải vẫn còn ngang lắm sao? Mau lại rót rượu
đi, nếu không thì..” Dự Thường Sơn có thể cảm nhận
rất rõ sự uy hiếp trong giọng nói đó.
“Tốt lắm! Muốn làm con chó của đại ca tôi thì phải
có giác ngộ của một con chó”, Sói Đói cười nói:
“Chẳng qua cũng chỉ là một con đàn bà thôi mà?
Ngưỡi ta có câu, đàn bà như áo quần, so với tướng lai
của nhà họ Dư thì đó có là gì đâu? Chỉ cần có chúng
tôi che chỡ thì các ông chẳng phải sẽ hiên ngang ð
Vân Thành sao?”
“Vâng, vâng, anh nói đúng ạ”. Dự Thường Sơn vội
rót một cốc rượu nói: “Nào, tôi kính anh một ly” Ông
ta vừa nâng cốc lên thì nghe thấy tiếng kêu hét “Á” ở
bên trong phòng. Âm thanh đó như kiểu uất ức nhưng
có vẻ kiểu diễm, trong sự đau khổ lại có chút vui vẻ.
Nhà họ Dư cách âm rất tốt nhưng kề cả như vậy cũng
không cách âm được, chứng tò âm thanh trong đó lớn
đến thể nào.
“Loại tiện nhân này…Tiện nhân…“ Dự Thường Sơn
toàn thân không ngừng run rầy. Ông ta chỉ cần nghĩ
tới cảnh Nhan Tinh đang hoạn lạc dưới thân người của
Trình Tuấn thì hận nỗi không thể xông vào liều mạng
với tên khốn đó. Thời gian trôi qua từng chút một mà
Trình Vạn Lí vẫn chưa hạ lệnh, mặc dù tỉnh Quảng
không lớn bằng tỉnh Tô nhưng lại giàu hơn tỉnh Tô, hơn
nữa các mối quan hệ cũng vô cùng phức tạp. Một khi
xử lý không tốt thì rất có thể sẽ dẫn đến những phiền
phức to lớn. Đến cả người đứng sau lưng Trình Vạn Lí
cũng khó mà bảo toàn tính mạng, nhưng Trình Tuấn
vội muốn chứng minh bàn thân mình nên căn bản
không nghe.
“Chú Sói, cháu là người kế thừa của nhà họ Trình,
chuyện nhỏ này không cần qua sự đồng ý của bố
cháu đâu”.
Trình Tuấn lạnh lùng nói: “Đại bàng con cũng phải
có ngày cất cánh, hổ con cũng có ngày gầm vang núi
rừng, nếu như cứ núp dưới bóng của bố cháu thì sau
này còn làm được gì nữa?” nói đến đây, Sói Đói liền
gật đầu tán thường nói: “Tốt lắm, Tiểu Tuấn đã trường
thành rồi, có thể giúp đại ca gánh vác đại nghiệp rồi”,
ngẫm nghĩ chút gã gật đầu mạnh nói: “Chú Sói sẽ
giúp cháu giết hẳn”.
Sói Đói đồng ý rồi nên Trình Tuấn thờ phào nhẹ
nhõm. Nếu như Sói Đói không đồng ý thì hôm nay hắn
thật sự không biết nên làm thế nào.
“Tiêu Thiên, đây là do mày tự tìm cái chết đấy nhé,
dám đắc tội với Trình Tuấn này, không giết mày thì uy
nghỉ của tao ở đâu, làm sao có thể rửa được nỗi hận trong lòng tao.”
——————–