Chương 200: Khuyên nhủ
Đứng trước máy quay, Tần Bàn Nhược vẫn duy trì được phong độ của mình.
“Lần này tôi ‘biến mất’ một khoảng thời gian, chắc đã khiến mọi người rất lo lắng, tôi thật sự xin lỗi. Thật ra tôi đã đi du lịch đến một nơi rất xa, sau khi kết thúc buổi lưu diễn toàn quốc, tôi muốn được nghỉ ngơi một chút. Không ngờ sau khi trở về thì công ty đã đóng cửa mất rồi.” Tần Bàn Nhược thở dài.
“Ha ha ha…”
“Sau này mong mọi người ủng hộ tôi nhiều hơn, cũng ủng hộ cả công ty Kim Diệu nữa.” Tần Bàn Nhược nói xong câu này thì cũng là lúc kết thúc buổi họp báo.
Dương Hiên và Ninh Khuynh Thành ngồi trước ti vi xem chương trình.
“Tôi cũng rất thích nghe Tần Bàn Nhược hát, nhưng mà cũng hơi tiếc, bao nhiêu năm rồi mà tôi vẫn chưa tới xem buổi biểu diễn của cô ấy lần nào.”
Dương Hiên khẽ cười: “Trước khi đi sẽ cho cô xem một lần.”
“Thật sao?”
Dương Hiên chỉ vào người trêи ti vi: “Tần Bàn Nhược nói cô cũng coi như là ân nhân cứu mạng của cô ấy, thế nên cô ấy bảo tôi dù thế nào đi nữa thì cũng phải dẫn cô tới một lần.”
Ninh Khuynh Thành trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ gì: “Đã nghỉ ngơi ba ngày rồi, anh đi theo tôi tới một nơi đi.”
Dương Hiên gật đầu, đây là chuyện mà lúc trước anh đã đồng ý với Ninh Khuynh Thành.
Địa chỉ là một thị trấn nhỏ nằm giữa Hải Đô và Lĩnh Nam, đường đi có hơi lầy lội, chắc là do ở chỗ này hôm qua đã có mưa. Sau khi đi một quãng đường xóc nảy, cuối cùng hai người cũng tới nơi.
Mọi người ở trong trấn nhỏ này chưa từng tận mắt nhìn thấy người nào xinh đẹp như vậy, bọn họ đều ngóng nhìn theo rồi nhao nhao cảm thán, chẳng lẽ là ngôi sao nổi tiếng nào về thăm quê cũ?
Ninh Khuynh Thành cũng không để ý mấy việc này, dường như trong lòng cô chất đầy tâm sự nặng nề, Dương Hiên không nói chuyện, chỉ yên lặng đi bên cạnh cô.
Chẳng bao lâu sau, hai người đi ra khỏi nhà ga không sạch sẽ, rồi lại đi qua khu chợ đầy mùi thức ăn hòa lẫn mùi bùn đất, sau khi đến một góc đường của trấn nhỏ thì Ninh Khuynh Thành dừng bước, cô ấy kinh ngạc nhìn về nơi cách đó không xa.
Dương Hiên nhìn theo tầm mắt của cô, ở tiệm bán bánh bao cách đó không xa, có một người phụ nữ đang mỉm cười nhẹ nhàng trả tiền lẻ lại cho khách, nụ cười chân thành tha thiết, vô cùng hiền lành.
Trêи đầu người phụ nữ ấy quấn một chiếc khăn đen, năm tháng để lại vết tích thời gian trêи mặt bà. Nhưng Dương Hiên vẫn nhìn ra được người phụ nữ này khi còn trẻ chắc chắn là một người vô cùng xinh đẹp.
Bà ấy giống Ninh Khuynh Thành đến sáu phần, chỉ thế thôi cũng đủ để Dương Hiên đoán ra được bà là ai.
Một người là người bán hàng rong của tiệm bánh bao nhỏ, một người lại từng là người đẹp hàng đầu của Hải Đô…
Dương Hiên suýt nữa buột miệng chửi ra một tiếng, vận mệnh đúng là khốn nạn.
“Không tới chào hỏi sao?”
“Đến đó rồi sợ không nỡ đi nữa.” Ninh Khuynh Thành khẽ cười, nhưng trong mắt cô lại xuất hiện giọt nước mắt.
Dương Hiên ngạc nhiên nhìn cô, cũng không định nói thêm gì nữa, anh không thích quyết định thay người khác.
Ninh Khuynh Thành lau khóe mắt, cô ấy không hề do dự mà xoay người đi: “Đi thôi.”
Còn người phụ nữ của gánh hàng rong nhỏ kia lại tò mò nhìn thoáng qua chỗ góc đường một cái. Trong chớp mắt dường như đã thấy được một bóng người quen thuộc.
“Muốn nghe chuyện cũ không?” Ninh Khuynh Thành khẽ hỏi.
“Không có rượu, làm sao nghe được?”
“Vậy thì tới quán rượu đi, tôi mời khách, anh uống cùng tôi.” Ninh Khuynh Thành cười gượng gạo, giọng nói êm ái.
“Mười sáu tuổi tôi rời khỏi nơi này, bị người của Vương gia đón đi. Sau khi bọn họ để lại một khoản tiền thì đã nói với mẹ tôi, từ nay về sau cứ coi như tôi đã chết rồi.”
“Thực ra bọn họ nói cũng không sai, tôi cũng không khác người đã chết là bao. Anh biết không? Tôi bị Vương gia cho đi học trà đạo, học chơi dương cầm. Bọn họ nói phụ nữ phải tao nhã, phải biết điều, thì mới khiến đám con cháu nhà giàu kia thích được.”
“Tôi không biết bản thân mình đã trải qua khoảng thời gian đó như thế nào, dường như tôi đã chìm đắm trong bóng tối vô tận. Cuối cùng nhờ khuôn mặt này, tôi đã trở thành người đại diện của Vương gia ở Hải Đô. Mục đích chính là phải giúp đỡ Vương gia cướp đoạt tài sản của Bạch gia.”
Ninh Khuynh Thành nói đến đây lại liếc nhìn Dương Hiên.
“Tôi của quá khứ không cho phép mình phạm một sai lầm nào, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, thì không bao giờ còn cơ hội làm lại nữa. Sau này Vương gia tìm người giết sạch toàn bộ người của Bạch gia. Từ đó tới giờ tôi không dám đến Bạch gia lần nào nữa… Đây là lời nói thật.”
Chuyện phía sau, hầu như Dương Hiên đều biết.
Ninh Khuynh Thành dừng bước lại, cô nhìn anh: “Anh biết tại sao Vương Bất Đổng đón tôi về không?”
Dương Hiên nhíu mày, theo lý thuyết chuyện ở Hải Đô đã bại lộ, Ninh Khuynh Thành cũng chỉ là một đứa con rơi không có giá trị gì. Nếu đón về ngược lại sẽ làm Ngọa Long chú ý hơn.
Thấy anh không đáp lời, Ninh Khuynh Thành cười lạnh lùng một tiếng, cô ta tiếp tục nói: “Con trai của Viên Hoằng Nghị luyện công tới mức tẩu hỏa nhập ma, bị liệt nửa người, đầu óc cũng có vấn đề. Nhưng nếu Vương gia muốn đối phó với Ngọa Long, thì rất cần sự giúp đỡ. Ông ta muốn gả tôi cho một kẻ đần liệt nửa người… ôi…”
Hai hàm răng Ninh Khuynh Thành cắn thật chặt, trong giọng nói tràn đầy sự nhục nhã và không cam tâm.
“Cho nên cô đã giết Vương Lâm Lập?” Dương Hiên khó hiểu nói: “Nếu như lúc ấy tôi bị hai nhà Vương Viên đánh bại, thì cô phải làm sao?”
Ninh Khuynh Thành nhoẻn miệng cười: “Anh một mình tới đó, chắc chắn là đã có chuẩn bị rồi.”
“Sao cô có thể chắc chắn như thế?” Dương Hiên nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, đoán xem cô đang nói thật hay giả, hai người hơi gần nhau, mùi thơm nhàn nhạt trêи người Ninh Khuynh Thành cũng xông thẳng vào trong mũi anh.
“Người của Vương gia dù sao cũng chỉ có một mình Vương Lâm Lập và Vương Tầm Đạo đã từng tiếp xúc với anh. Khi còn ở Hải Đô, tôi đã để ý đến anh từ lâu, tôi biết, anh không phải là một người xúc động dễ nóng nảy.”
“Thế nên khi cô nhìn thấy tôi ở nhà của Vương gia, trong lòng cô đã đưa ra quyết định rồi?”
“Ha ha…” Ninh Khuynh Thành cười lớn: “Có lẽ… Nếu Vương Lâm Lập không làm loại chuyện ngu xuẩn kia, thì tôi cũng sẽ không hạ quyết tâm như vậy.”
…
Buổi tối hai người đến một cửa hàng nhỏ ăn cơm.
Trấn nhỏ này vốn không lớn, cũng không có nhiều yêu cầu trong việc lựa chọn quán ăn, mùi vị chỉ có thể tạm chấp nhận được, nhưng cũng may hai người không phải loại người kiểu cách, hai người thuê phòng ngủ ở ngay trêи tầng, mặc dù nơi này trang trí đơn sơ nhưng cũng sạch sẽ, thoải mái dễ chịu.
Hai người cùng nhau ở lại trấn nhỏ mấy ngày. Trong mấy ngày đó, Ninh Khuynh Thành dẫn Dương Hiên đến rất nhiều nơi, trường tiểu học của cô ấy đã bị bỏ hoang một thời gian dài, nhưng trường cấp hai thì lại được xây dựng thêm.
Những con đường kia không có gì thay đổi, nhưng người thì đã không còn, đúng là cảnh còn người mất.
“Thời còn đi học, có rất nhiều nam sinh theo đuổi tôi, ngày nào cũng đưa hoa đưa thư tình, chất đầy ngăn kéo, cũng vì như thế mà tôi không có người bạn nào để nói chuyện…” Ninh Khuynh Thành hơi tiếc nuối nói: “Nhưng mà bây giờ, cuối cùng cũng tìm được một người.”
Dương Hiên không có cảm giác được coi trọng mà sợ hãi, chỉ là trong lòng anh bỗng dưng cảm thấy thương xót, anh không khỏi ngẩng mặt lên cười chế giễu mình một tiếng.
“Bạn bè của tôi cũng rất ít.”
“Chúng ta cũng coi như cùng hoàn cảnh nên thông cảm được cho nhau sao?”
Dương Hiên nhún vai: “Có lẽ là thế.”
Hai người chậm rãi nói chuyện, thong thả đi về phía trước. Một nhánh bồ công anh bay bay trong gió, không biết sẽ bay đi nơi nào.
Sắc mặt Ninh Khuynh Thành đã tốt hơn rất nhiều. Còn bên phía Tần Bàn Nhược, bởi vì cô ấy mới ký hợp đồng với công ty giải trí, nên cần tham gia một vài hoạt động. Sau khi thảo luận xong xuôi, cô ấy đã quyết định lấy danh nghĩa công ty Kim Diệu để tổ chức một buổi biểu diễn từ thiện tại Lĩnh Nam.
Sau khi ở lại Lĩnh Nam mấy ngày, Tề Cấm và Trần Chuẩn tới biệt thự của anh. Dương Hiên cũng không thấy bất ngờ, nhưng anh không nghĩ rằng Hình Minh lại phái hai người này tới xử lý chuyện của Ninh Khuynh Thành.
Tề Cấm khoác vai Dương Hiên, dáng vẻ như anh em tốt, đi sang một bên.
“Người anh em, người phụ nữ này rất nguy hiểm phải không. Tôi và Trần Chuẩn cũng đã đi theo cô ta được một thời gian rồi, anh tuyệt đối đừng bị cô ta mê hoặc.” Tề Cấm tỏ vẻ khuyên nhủ.
————————