Chương 199: Đổi ông chủ
Trở lại biệt thự Lĩnh Nam, bây giờ, toàn bộ sản nghiệp nơi này đều đã thuộc về Đồ Lâm.
Sau khi tiễn Tần Bàn Nhược về, Dương Hiên sắp xếp một phòng ở cho Ninh Khuynh Thành.
Lâm Nhã bày ra bộ mặt giống như đang bắt gian, có chút tức giận nhìn chằm chằm Dương Hiên.
“Ai, cô không tin tưởng anh rể của mình sao?”
Tuy trong lòng Lâm Nhã cũng hiểu rõ giữa Ninh Khuynh Thành và Dương Hiên không có gì đáng nghi, nhưng nhìn Dương Hiên dẫn Ninh Khuynh Thành tới nhà mình ở, trong lòng cô lại không thoải mái lắm.
Đặc biệt diện mạo Ninh Khuynh Thành cũng chẳng khác gì hồ ly tinh, trêи mặt lúc nào cũng bày ra vẻ dịu dàng đáng yêu, đừng nói đến một người đàn ông như Dương Hiên, mà ngay cả cô cũng cảm thấy không cầm lòng được trước cái vẻ mặt đó.
“Không có, em chỉ nghĩ tốt hơn là anh nên đưa cô ấy đến chỗ khác thì hơn.”
Dương Hiên dừng lại, nghiêm túc nhìn Lâm Nhã, nói: “Bây giờ cô ta đang là phạm nhân, để cô ta chạy mất, tôi lười chịu trách nhiệm.”
“Hả?” Lâm Nhã không ngờ còn có cả vấn đề này, “Cô ta giết chết cái tên họ Vương kia là vì muốn cứu em và Tần Bàn Nhược, lúc ấy cái tên họ Vương đấy có ý đồ gây rối bọn em…”
Dương Hiên lắc đầu: “Không liên quan đến chuyện này.”
Ngay sau đó anh lại bật cười thoải mái, “Có những chuyện cô không biết sẽ tốt hơn, tôi đi tắm rửa, cô cũng nên ngủ sớm đi, mấy ngày sắp tới tôi còn có chuyện cần làm, ngày mai cô hãy lên đường quay về Trung Giang đi.”
Nét mặt Lâm Nhã suy sụp hẳn khi nghe Dương Hiên có ý muốn đuổi mình đi, nhưng cô cũng không dám nhiều lời phản bác.
“Em hiểu rồi.”
Dương Hiên cũng hơi mệt, anh xoa vào hai bên thái dương sau đó ngủ luôn.
Đêm nay, những chuyện có liên quan đến Dương Hiên vẫn chưa bị lan truyền trong giới ở ẩn, ngay cả việc Vương Bất Đổng chết cũng bị Vương gia đứng ra che giấu.
Trong đó, lý do khiến họ làm vậy là vì sợ nếu để các gia tộc ở ẩn khác biết Vương gia đã mất đi một nguồn lực lớn nhất là Vương Bất Đổng, nói không chừng nhà bọn họ sẽ gặp phải không ít phiền toái.
Thế giới ở ẩn khác với thế giới bên ngoài, ở đó không có quá nhiều luật lệ hay những quy định cứng nhắc, chỉ đơn giản là cá lớn nuốt cá bé, vì không muốn để lộ tin tức ra ngoài, Vương gia thậm chí còn trả giá bằng cách giao cho đám người Viên Hoằng Nghị mấy quyển sách quý gia truyền.
Ngoài ra, bởi vì vụ án cả nhà Bạch gia bị giết hại mà những thành viên thế tục của Vương gia cũng bị liên lụy.
Cho nên, bố của Vương Lâm Lập và những người khác đều đã bị bắt và đang chờ điều tra.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng từ Lĩnh Nam chiếu xuống mép giường.
Ninh Khuynh Thành ăn mặc chỉnh tề đi đến gần cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn hồ nước màu xanh lục cách đó không xa.
Thời niên thiếu như một giấc mơ lại dội về ký ức cô, trở thành con rối của Vương gia, đoạn thời gian này, những chuyện về Vương gia tựa như không chịu hòa tan vào không khí, vẫn hiện hữu và bao phủ khắp đầu cô.
“Bây giờ bị bắt, trái lại phải buông bỏ quá nhiều thứ.”
Ninh Khuynh Thành cười một cách không thể nhẹ nhõm hơn, nụ cười quyến rũ đến động lòng người, sau đó lại nhìn mấy người bên ngoài biệt thự. Cảm nhận bản thân đã dần bình thường trở lại, Ninh Khuynh Thành thở dài một tiếng, sau đó xuống lầu, nấu cơm.
Dương Hiên xuống giường liền gặp cảnh này, đầu tiên, anh dồn toàn bộ sự chú ý vào con dao phay trêи tay cô.
Ninh Khuynh Thành để ý thấy điều này, cô nhoẻn miệng cười, “Tới giờ mà vẫn cảnh giác tôi vậy sao?”
“Đúng là do bây giờ không thấy lệnh cấm chế của Vương gia, nên tôi có chút không yên tâm về cô…” Dương Hiên không có ý định giấu giếm.
Ninh Khuynh Thành cười gượng gạo, cô cũng không biết nên trả lời thế nào.
Dương Hiên đưa Lâm Nhã tới nhà ga, trước khi đi, cô vẫn không quên cảnh cáo Dương Hiên vài câu.
“Anh rể, anh tuyệt đối đừng đổ gục trước sự mê hoặc đó…”
Khi nghe mấy lời này, Dương Hiên cảm thấy vô cùng đau đầu.
“Muốn ăn đánh…”
Lâm Nhã sợ hãi quay người bỏ chạy, Dương Hiên chỉ biết bất lực nhìn theo.
Quay về biệt thự, Dương Hiên thấy Ninh Khuynh Thành đang lặng lẽ ngồi ở một bên, thật không biết cô gái này lôi đâu ra một loại trà mà Dương Hiên rất ít khi uống.
“Đây là một cơ hội tốt, tại sao lại không chạy?” Dương Hiên hiếu kỳ hỏi.
Ninh Khuynh Thành đặt tách trà xuống, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Dương Hiên, mãi cho đến khi hàng lông mày của anh hơi nhíu lại.
“Chạy? Ở đất Lĩnh Nam xa lạ này tôi có thể chạy đi đâu được.” Ninh Khuynh Thành nhẹ giọng nói: “Anh cố gắng thăm dò nhiều lần như vậy, không thấy mệt sao?”
Đêm qua, Dương Hiên kêu mấy người ở Đồ Lâm tới canh giữ xung quanh biệt thự, mãi đến lúc cô dậy, anh mới cho đám người bọn họ giải tán.
Ninh Khuynh Thành cũng dễ nhận thấy điểm này… Dương Hiên không hề có cái gọi là gánh nặng tâm lý.
“Đúng là muốn thử xác nhận một chút, xem ra, chúng ta vẫn luôn đứng ở trường phái đối lập.”
Dương Hiên tự rót cho bản thân một ly trà, “Vậy tiếp theo cô tính làm gì đây? Thời gian một tháng cũng không hẳn là nhiều lắm.”
Nét mặt tươi cười của Ninh Khuynh Thành dừng lại một chút, “Tôi biết.”
“Có chuyện gì thì gọi điện thoại.” Dứt lời, Dương Hiên ném cho Ninh Khuynh Thành một chiếc điện thoại mới, “Tôi đi xem xét xung quanh.”
Chuyện Tần Bàn Nhược mất tích, hiện giờ vẫn đang là vấn đề nóng hổi chiếm sóng hầu hết các phương tiện truyền thông. Hơn nữa, công ty giải trí của Tần Bàn Nhược được Vương gia nâng đỡ trước giờ đã sụp đổ.
Bởi vậy tạm thời Tần Bàn Nhược cũng thành dân thất nghiệp đi lang thang.
“Tới công ty anh?” Tần Bàn Nhược ngồi khoanh chân trêи ghế sofa, hai mắt trừng lớn nhìn anh.
Dương Hiên không rõ vì sao cô lại tỏ ra kinh ngạc như vậy, nhún vai: “Có vấn đề gì sao?”
“Không, không có, tôi chỉ là không ngờ dưới tay anh cũng có một công ty giải trí, mà Lâm Nhã…” Tần Bàn Nhược biết, hiện tại Lâm Nhã cũng đang là một tiểu minh tinh hạng ba.
“Cũng trong công ty này, sau này mấy người sẽ thành đồng nghiệp.”
“Này, tôi vẫn chưa nói sẽ đồng ý.” Tần Bàn Nhược bất mãn nói.
“Yên tâm, hiện tại công ty của tôi chưa có ai bằng đại minh tinh như cô, đến lúc đó, lưu lượng tài nguyên đều sẽ thuộc về cô. Hợp đồng hay những thứ tương tự sẽ không bạc đãi cô, hơn nữa còn có người quen là Lâm Nhã, nhìn kiểu gì cũng không thấy bất ổn.” Dương Hiên chậm rãi nói ra dự định của mình.
“Tôi không tin, dáng vẻ đó của anh trông chẳng khác gì một tên nhà quê.” Tần Bàn Nhược khịt mũi coi thường.
Khóe miệng Dương Hiên co giật, vậy mà anh còn nghĩ người phụ nữ này thấy bản thân được anh cứu sẽ cảm động đến rơi nước mắt chứ, xem ra ý nghĩ của anh thật đúng là kỳ lạ.
“Hừ, chính anh cũng đã nói, lý do tôi bị bắt cóc đều là tại anh…” Tần Bàn Nhược nói: “Tuy nhiên, anh đã đích thân tới đây ‘cầu xin tôi’ như vậy, tôi cũng sẽ không làm khó anh nữa.”
“Như vậy đi, thời kì trước đây của tôi cũng quá vẹn toàn, nếu giờ vào công ty anh, tôi muốn người đại diện phải là người tốt nhất, tài nguyên điện ảnh tốt hãy đưa cho tôi, gần đây tâm huyết dâng trào nên muốn làm diễn viên, ca sĩ quá mệt mỏi rồi…”
Dương Hiên càng nghe, càng đau đầu, tuy nhiên với danh tiếng hiện giờ của cô, làm thế nào cũng sẽ không bị thiệt.
“Mọi điều kiện tôi đều đáp ứng.”
“Còn nữa…”
“Dây dưa nhiều thứ như vậy mà vẫn chưa xong sao?” Dương Hiên thiếu kiên nhẫn hỏi.
“Nói cho anh biết, đừng tưởng sau này anh thành ông chủ của tôi là muốn uy hϊế͙p͙ tôi thế nào cũng được… Tần Bàn Nhược tôi sẽ không chịu khuất phục, nghèo hèn không thể…”
“Ầm!”
Dương Hiên lập tức bước ra khỏi cửa nhà Tần Bàn Nhược, anh sợ nếu tiếp tục ngồi lại sẽ bị người phụ nữ này chọc cho tức chết.
Cuối cùng, những tin tức ồn ào của Tần Bàn Nhược trong giới giải trí lần này cũng dần bình ổn dưới sự điều hành của công ty giải trí Dương Hiên.
“Tần tiểu thư, vì lý do gì mà cô lại đồng ý gia nhập công ty giải trí Kim Diệu vậy ạ?” Một tay đeo thẻ bài phóng viên giải trí hỏi.
“Công ty giải trí này là do bạn tôi điều hành, tôi cũng rất kỳ vọng vào tiền đồ sau này của nó, hơn nữa, gia nhập công ty này, tôi sẽ thử tiến quân vào giới diễn viên.” Tần Bàn Nhược mỉm cười, nhã nhặn trả lời.
————————