Chương 201: Phiền chết được
Dương Hiên cười gượng: “Ninh Khuynh Thành đã giúp tôi một lần, tôi từng đồng ý với cô ấy, phải cho cô ấy thời gian một tháng, hôm nay cho dù sếp đến, tôi cũng sẽ không giao cô ấy ra.”
“Yên tâm, chúng tôi cũng không ép buộc anh, lần này có công lớn của anh, sếp cũng rất vui mừng, đợi tôi quay về, cố gắng hết sức nói chuyện này với sếp…” Tề Cấm chớp mắt, ý nghĩa trong đó, không nói cũng hiểu: “Nhưng anh phải thư giãn cơ thể, nếu không tôi mua thuốc bổ thận cho anh?”
“Ông đây làm biếng nói chuyện với anh.” Dương Hiên chẳng còn lời gì để nói nữa.
……
Sau khi hai người rời đi, Ninh Khuynh Thành khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Dương Hiên lắc đầu: “Thời gian buổi biểu diễn của Tần Bàn Nhược đã được xác định…”
Ninh Khuynh Thành biết, đây có ý gì: “Một tháng, thật ngắn quá …”
Buổi biểu diễn được tổ chức đâu vào đấy, trong khoảng thời gian này Dương Hiên cũng không quản Ninh Khuynh Thành đi đâu làm gì, mỗi ngày anh chỉ chạy đi chạy lại từ cổ mộ đến nhà.
Trong mấy ngày này, Hình Minh cũng đã gọi điện thoại đến, áp lực từ đồn cảnh sát cũng được anh ta xử lý.
Mỗi ngày Ninh Khuynh Thành vừa đọc sách vừa pha trà, cô ấy nói rằng đây là cuộc sống mà cô ấy muốn, mỗi lần đến lúc này, Dương Hiên sẽ châm chọc người phụ nữ này mơ mộng giữa ban ngày.
Cuối cùng, sau gần nửa tháng chuẩn bị, Tần Bàn Nhược lặng lẽ đến buổi biểu diễn đầu tiên của Kim Diệu.
“Bộ đồ này thế nào.” Ninh Khuynh Thành mặc bộ váy đầm ren trắng bước xuống cầu thang, quay một vòng trước mặt Dương Hiên.
“Vậy là được rồi.” Dương Hiên bĩu môi, bộ đồ là do Tần Bàn Nhược chọn cho cô ấy, ánh mắt của minh tinh đương nhiên cực tốt, mặt trêи người Ninh Khuynh Thành, đã hiện ra tất cả những ưu thế cần được thể hiện: “Hôm nay Tần Bàn Nhược mới là nhân vật chính, cô muốn cướp tâm điểm của cô ấy à?”
“Đâu có……”
“Nếu đã xong thì xuất phát.”
Trong mắt của Ninh Khuynh Thành, sự mong đợi càng phát ra mãnh liệt.
……
Vé cổng của hai người tất nhiên là gần ở phía trước, buổi biểu diễn lần này náo nhiệt hơn lần trước, rất nhiều người bạn của Tần Bàn Nhược cũng vội vã đến làm khách quý.
Một bài hát được ưa chuộng liên tục được phát, tiếng la hét của khán giả như từng đợt sóng dâng cao.
Tần Bàn Nhược đứng ở giữa sân khấu, dưới ánh đèn chiếu rọi, thân hình mỏng manh thanh lịch yên tĩnh.
“Bài hát sau đây, tôi muốn tặng cho một người bạn. Trước đây khi tôi đi du lịch, đã gặp một sự cố nhỏ, người bạn này đã cứu tôi. Sau khi nghe nói về cảnh ngộ của cô ấy, tôi đột nhiên cảm thấy, được sống làm người, bản thân thật may mắn…”
Buổi biểu diễn vốn đang náo nhiệt lúc này lại bắt đầu yên tĩnh, mọi người lắng nghe Tần Bàn Nhược nói.
“Tôi không phải là người thực thi pháp luật, cũng không thể cho cô ấy một kết cục hoàn hảo, chỉ có thể dùng cách này chúc cô ấy không tiếp tục bị trừng phạt.”
Không có khán giả ồn ào bàn tán, buổi biểu diễn đột nhiên bị cuốn vào sự trầm mặc khó diễn tả, giống như khiến người ta cảm thấy khó thở.
Ninh Khuynh Thành vô thức nắm lấy tay áo của Dương Hiên, ngây ngẩn nhìn vào người trêи sân khấu, răng trêи của cô ấy đang cắn chặt môi dưới, giả vờ mạnh mẽ, tất cả mặt nạ ngụy trang, tại lúc này, đều bị tan vỡ.
Trước đây mọi người bắt đầu thu hoạch vào tháng tư,
Nằm trêи đống rơm chất cao mặt mỉm cười.
Em đi qua cánh đồng lúa chín vàng,
Đi hát cho cậu người rơm nghe,
……
Dương Hiên láng máng nhớ lại tên bài hát này, nếu có kiếp sau, có lẽ, trong lòng của Ninh Khuynh Thành chắc có một nguyện vọng như vậy đi. Anh không biết mấy ngày nay Ninh Khuynh Thành có nói chuyện với Tần Bàn Nhược không, cũng không quan tâm đến tình bạn giữa hai cô ấy đã đến mức nào, anh chỉ hiểu rõ, Ninh Khuynh Thành phải chịu sự trừng phạt do lỗi lầm cô ấy gây ra, điều đó không thể thay đổi.
Chúng ta đi đến hồ nước của thảo nguyên bao la.
Xem chim di cư bay trở lại.
Đợi chúng ta lớn lên sẽ cùng sinh một đứa con.
Bé con sẽ tự trưởng thành và vươn xa ,chúng ta cũng sẽ từng người rời đi.
Em viết thư cho anh, anh không cần trả lời
Cứ như vậy đi……
Cứ như vậy đi……
Cứ như vậy đi……
Tần Bàn Nhược đã từ bỏ giọng điệu âm thanh trong trẻo của mình, thay vào đó cô biểu diễn theo cách trước giờ chưa từng có.
Không cường điệu ra vẻ, không dùng kỹ xảo chải chuốt tài nghệ điêu luyện, đơn giản dịu dàng, dường như đầy sâu sắc.
Còn Ninh Khuynh Thành đã sớm khóc không thành tiếng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Cảm ơn……cảm ơn……”
Ánh đèn rực rỡ, phản chiếu trêи khuôn mặt đầy nước mắt của Ninh Khuynh Thành. Mấy người đàn ông bên cạnh nhìn qua đây, trong mắt hơi nghi ngờ, tại sao người phụ nữ xinh đẹp như vậy này lại khóc?
Dương Hiên tất nhiên không có cảm giác tội lỗi gì hết.
Sau một lúc lâu, giọng nói của Ninh Khuynh Thành trở nên khàn đặc, ngẩng đầu lên khẽ nói: “Các người đều là người tốt.”
Dương Hiên từ chối lời khen người tốt của cô ấy: “Tôi gánh không nổi, nhưng Tần Bàn Nhược thật có lòng, tôi luôn cho rằng cô ấy là một cô gái nhỏ chỉ biết càn quấy, ngược lại là tôi hẹp hòi rồi…”
Ninh Khuynh Thành im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Anh có biết loài hoa nào đại diện cho sự hồi sinh không?”
Dương Hiên không biết, nên nghi ngờ nhìn cô.
“Hoa cúc, hoa cúc vào cuối mùa hạ.”
Buổi biểu diễn đã kết thúc, Ninh Khuynh Thành không đặc biệt đi thăm Tần Bàn Nhược. Trêи đường trở về, cô hình như đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Khi nào bọn họ đến?”
“Sáng mai, Ngọa Long bên đó cũng chịu áp lực rất lớn …”
“Xin lỗi, mong muốn cá nhân của tôi khiến anh gặp rắc rối lâu như vậy.” Ninh Khuynh Thành dừng chân, nhìn Dương Hiên một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu thật sâu.
Đôi môi của Dương Hiên khẽ co giật, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra ngoài.
“Ngày mai tôi tiễn cô.”
Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu vào từ rèm cửa, Ninh Khuynh Thành bắt đầu trang điểm.
Trang điểm nhẹ luôn phù hợp, đối với người phụ nữ như Ninh Khuynh Thành, giữ thể diện mà chết còn hơn sống hèn hạ.
Có lẽ không muốn nhìn lại những chuyện trải qua đó, nhưng sai chung quy đã sai rồi.
Cô đã có thể thản nhiên chấp nhận tất cả chuyện này.
Hơn nữa, còn có được hai người bạn.
“Đáng giá.”
Ninh Khuynh Thành nhìn vào hai gò má đẹp đẽ trong gương, lần đầu tiên lộ ra nụ cười tán thưởng.
Những chiếc lá bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu nảy mầm xanh nhạt, mọi thứ dường như đều trở nên tốt hơn.
Đi xuống lầu, Dương Hiên đã chuẩn bị xong bữa sáng, đơn giản mà không tầm thường.
Nhìn thấy khuôn mặt đã được trang điểm của Ninh Khuynh Thành, Dương Hiên sững sờ, ngay sau đó nói ra lời khen ngợi từ đáy lòng.
“Rất xinh đẹp.”
……
Xe của Ngọa Long đã đậu trước cổng biệt thự.
Tề Cấm uể oải dựa vào cánh cửa, dáng vẻ ung dung.
Dương Hiên bỗng nhớ lại những ngày ở trong tù, bản thân anh lúc đó, chắc hẳn còn tuyệt vọng hơn Ninh Khuynh Thành.
Nếu nói ông Long là chúa Jesus của mình, Dương Hiên cũng không ngại cứu giúp người khác một lần.
“Kết quả xử lý nhớ thông báo ngay cho tôi.”
Vỗ vào vai của Tề Cấm, Dương Hiên căn dặn.
“Được.”
Sắp phải lên xe, Ninh Khuynh Thành quay đầu nhìn lại nơi đã sống mười mấy ngày.
Kể từ khi rời xa mẹ, lần đầu tiên cảm giác đã có nhà, nhưng không phải bởi vì tình cảm nào đó với Dương Hiên, mà ở nơi này, cô thực sự cảm nhận được sự ấm áp và yên tĩnh.
Giống như bản thân cô khi ở trong thị trấn nhỏ đó.
“Vậy … đi đây.” Ninh Khuynh Thành nói.
“Ừ.” Dương Hiên mỉm cười, gật đầu.
Nhìn xe đã đi xa, Dương Hiên bấm số của một cửa hàng hoa mà anh đã đặc biệt đi kiểm tra.
“Muốn một bó hoa cúc… đưa đến đồn cảnh sát số 2 của thành phố Lĩnh Nam, ừm …” Anh nhớ đây là nơi cầu nối giữa Lĩnh Nam và Ngọa Long.
“Một người phụ nữ rất xinh đẹp, cậu nhìn thấy cô ấy, nếu cậu cảm thấy cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất cậu từng gặp trong đời, thì tặng hoa cho cô ấy.”
“Ghi chú không?”
“Chỉ cần viết chúc mừng cô hồi sinh… Ồ, thôi khỏi, không cần ghi chú, cứ như vậy thôi.”
Không phải là hoa của cuối mùa hạ, nhưng đây chắc hẳn là hoa cô ấy muốn.
……
Tại đồn cảnh sát số 2 của thành phố Lĩnh Nam, người phục vụ của cửa hàng hoa mỉm cười chờ đợi, một chiếc xe cảnh sát dừng lại.
Khi Tề Cấm và Ninh Khuynh Thành ra khỏi xe, người phục vụ của cửa hàng hoa chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đã sáng rực lên.
Người phụ nữ này, có thể còn xinh đẹp hơn Tần Bàn Nhược trêи tivi.
“Chính là cô ấy.” Nhân viên cửa hàng hoa thầm nghĩ.
“Vị tiểu thư này, đây là hoa của một vị khách bảo tôi đến tặng cho cô.”
Dưới ánh mặt trời, bó hoa cúc rực rỡ, đông đưa tự do.
Ninh Khuynh Thành không kiềm chế được, rất muốn khóc, cô ngẩng đầu lên.
“Phiền chết được…đã nói không được khoa trương rồi mà.”
————————