Chương 131: Trời không giết ta
“Cũng không biết bộ trưởng Long có bắt được cái tên Dương ác ôn kia hay không.”
“Đợi chút nữa bộ trưởng Long bắt được tên giết người xấu xa kia, nhất định phải bảo bộ trưởng Long nghiêm khắc dạy dỗ hắn, sao lại có thể ra tay độc ác như vậy…”
“Yên tâm đi, vừa rồi giọng điệu của bộ trưởng Long như vậy, chắc chắn không coi tên Dương Hiên đó ra gì. Ban nãy có tiếng động lớn, chắc chắn đã dễ dàng bắt được người rồi….”
Ở xa truyền đến âm thanh tranh luận ồn ào.
Dương Hiên tai thính hơn cả, tất nhiên là nghe rõ hết. Mà có khi tên Long Thiên ngã nhào trêи mặt đất bụi bặm đang kêu rêи thê thảm kia cũng nghe được, không thì cũng sẽ không dừng lại mà chớp mắt một cái.
Dương Hiên cười khinh miệt.
Vừa nãy người Viên gia còn đang căm phẫn, hận rằng không thể thấy được kết cục thảm hại của Dương Hiên. Vốn dĩ, đặt tất cả hi vọng vào anh ta, ngay cả Viên Thuật cũng phải khom lưng cúi đầu, cung kính đối đãi với Long Thiên.
Kết quả cuộc giao đấu kết thúc, người của Viên gia thong dong tới xem tình trạng thảm hại của Dương Hiên. Lúc đi đến nơi lại đều kinh hãi không thốt nên lời.
Trong suy nghĩ của bọn họ, người máu me be bét, chằng chịt những vết thương thất bại thảm hại sẽ là Dương Hiên. Dù sao nghe giọng điệu lúc nãy của Long Thiên, Dương Hiên chắc hẳn kém hơn nhiều so với anh ta. Hơn nữa Viên Thuật còn nói rằng thực lực của Long Thiên rất ghê gớm, cao thâm hơn ông ta mấy lần.
Nhưng kết quả lúc này Long Thiên – người bọn họ đặt nhiều kỳ vọng, lại đang nằm trêи mặt đất kêu gào thảm thiết như con lợn bị giết thịt. Bọn họ chỉ đứng nghe mà cũng cảm nhận được đau tới tận xương tủy.
Đám người Viên gia toàn thân nổi da gà, đột nhiên cảm thấy Dương Hiên là một người có sức mạnh phi thường. Viên gia bọn họ căn bản không đụng tới được, cũng không nên trêu chọc vào.
Dương Hiên dùng ánh mắt chế nhạo nhìn đám người Viên gia mặt mày tái nhợt.
“Sao vậy? Người nằm dưới đất không phải là tôi, mấy người thất vọng lắm đúng không?”
Tuy rằng Long Thiên làm lỡ việc, quả thật rất đáng hận. Nhưng dù sao cũng là người của Hình Minh, nên Dương Hiên không ra tay tàn nhẫn lắm. Chỉ răn đe trừng phạt một chút, có điều cũng không cho anh ta có cơ hội trả thù.
Khuôn mặt Dương Hiên thoạt nhìn rất nhã nhặn dễ gần, nhưng người Viên gia bị ánh mắt Dương Hiên quét qua, đều cảm thấy không tốt lành gì, sống lưng ớn lạnh, anh muốn dùng ánh mắt cay nghiệt đằng đằng sát khí để cảnh cáo bọn họ.
“Dương…Dương….Dương đại sư…xin anh buông tha cho người nhà chúng tôi. Nếu anh tha cho Viên gia, tôi sẵn sàng mang bảo vật gia truyền mà ông tổ cất giấu tặng cho anh.”
Đến lúc này rồi, còn không thấy rõ tình hình, thì đúng là mắt có vấn đề. Viên lão thái gia sắc mặt hoảng hốt sai người đi đến phòng của Viên Thuật để lấy bảo vật gia truyền.
Bản thân cũng run run rẩy rẩy khom người quỳ gối xuống trước mặt Dương Hiên.
Những người khác trong Viên gia thấy thế, trố mắt nhìn nhau rồi đồng loạt quỳ xuống.
Dương Hiên vốn không muốn liên lụy đến người vô tội. Nhìn thấy đám người đang quỳ dưới dất, anh cau mày lại, ôm lấy Lâm Toàn, muốn rời khỏi đây.
Người Viên gia nghe thấy tiếng bước chân của Dương Hiên sợ đến nổi mất hồn mất vía.
“Anh chờ một chút, bảo vật sắp được đưa đến rồi.”
Dương Hiên nhíu mày, đang định nói không cần, thì lại cảm nhận được một dòng linh khí dày đặc, mắt nhìn bốn phía tìm kiếm linh khí.
Viên lão thái gia nhìn thấy Dương Hiên không có động tĩnh gì, người mình sai đi lấy bảo vật cũng đã trở về, thầm thở phào nhẹ nhõm. Chạy nhanh đến cầm lấy một viên pha lê màu đen to bằng nắm tay mà Viên Thuật coi là bảo vật.
“Dương đại sư, đây là bảo vật gia truyền của Viên gia chúng tôi. Tuy rằng ngay cả ông tổ cũng không nghiên cứu được bí mật bên trong, nhưng có thể khẳng định nó là đồ tốt. Chỉ cần đưa sát lại gần người, sẽ cảm thấy thoải mái, trong nháy mắt như trẻ ra vài tuổi cũng là chuyện bình thường. Tôi nghĩ anh lợi hại như vậy, chắc chắn có thể nghiên cứu được nó.”
Viên lão thái gia lưu luyến, hai tay dâng viên pha lê đen cho Dương Hiên, ngoài miệng cũng không quên nịnh bợ vài câu.
Dương Hiên cảm nhận được sự xao động ẩn trong đan điền, thứ này hẳn là một loại linh thạch cực phẩm. Dương Hiên dùng linh thức cảm nhận, cũng hiểu được đại khái
Linh khí của loại linh thạch này hết sức tinh khiết, chỉ có người tu chân mới có thể hấp thụ giúp tăng tu vi. Hơn nữa lại không có tác dụng phụ, vừa hay phù hợp với nhu cầu tăng tu vi cấp bách của anh.
Dương Hiên cảm nhận linh khí cuộn trào mãnh liệt, rõ ràng linh thạch này chưa từng bị tổn hại gì, anh không từ chối ý tốt của Viên gia nữa.
“Vậy thì, tôi sẽ không khách sáo.”
Dương Hiên đưa tay đón lấy linh thạch, đám người Viên gia cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cảm động tới rớt nước mắt: “Nên làm mà, anh thích là được rồi.”
Khóe miệng Dương Hiên cười chế nhạo, cũng không muốn ở lại thêm, ôm lấy Lâm Toàn, chuẩn bị rời đi. Đột nhiên lại nhớ tới tên đầu sỏ gây ra chuyện này. Tuy rằng Lâm Đông đã tàn phế, nhưng người này tâm địa độc ác, giữ lại thì không tránh khỏi lại xảy ra chuyện
“Vợ à, vất vả cho em rồi.”
Dương Hiên một tay túm lấy Lâm Đông, một tay cầm linh thạch, quay sang ra hiệu xin lỗi Lâm Toàn. Mượn Viên gia một chiếc xe rồi về thẳng.
Ở trêи đường, Lâm Toàn lo lắng nhìn Lâm Đông bị Dương Hiên đánh hôn mê bất tỉnh ngồi phía sau.
“Sao anh lại đưa hắn đi theo vậy?”
Dương Hiên đưa tay ra nhéo hai má Lâm Toàn.
“Lâm Đông và Lâm Thiết Sơn bụng dạ độc ác. Nghĩ lại mấy lần em bị bắt cóc đều là có liên quan tới Lâm gia, về sau không tránh khỏi lại có chuyện. Nên anh chuẩn bị sai người giam hắn lại.”
Nhốt lại, đương nhiên là nói dối, ánh mắt Dương Hiên trong nháy mắt lóe lên sự tàn nhẫn rồi nhanh chóng biến mất. Lâm gia lại lần nữa động vào người của anh. Lần này nghe Lâm Toàn nói, thiếu gia của Viên gia coi như là quân tử, bằng không thì, cô có thể đã gặp chuyện đau khổ cả đời rồi.
Dương Hiên nhớ tới điều này, trong lòng kiềm chế được lại giận sôi máu.
Dương Hiên liếc mắt nhìn Lâm Đông đang bất tỉnh nhân sự ở phía sau, vẫn nên bảo Liễu Tiêu Tiêu xử lý hắn một cách quỷ không biết người không hay, không thì sẽ khó mà nuốt nổi mối hận này.
Loại chuyện giết người này vẫn hơi đáng sợ, để tránh dọa Lâm Toàn nên Dương Hiên mới nói dối.
Lâm Toàn không biết gì ngây thơ gật đầu: “Như vậy cũng được.”
Dương Hiên mỉm cười, suốt dọc đường đi, cũng không tán gẫu chuyện này nữa, anh đưa Lâm Toàn về nhà trước.
Người Lâm gia vui mừng kϊƈɦ động, đương nhiên Dương Hiên cũng không tránh được bị mẹ vợ than trách một hồi.
Cũng may tất cả mọi người đều chìm đắm vào việc Lâm Toàn an toàn trở về, lại có hai chị em Lâm Toàn và Lâm Nhã lượn lờ nói chuyện vui vẻ, Lưu Hồng cũng không gây khó dễ với Dương Hiên.
Chờ Lâm Toàn ngủ yên, Dương Hiên mới đi ra cửa, lái xe về căn phòng trọ của anh.
Phía trước khu cư dân cũ nát đã có một cô gái xinh đẹp đứng đợi.
“Tiêu Tiêu, thật xin lỗi, đã khiến cô đợi lâu rồi.”
Dương Hiên không trách cô ấy không phái người tới cứu vợ mình, Liễu Tiêu Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm, khiêm tốn lắc đầu, bày tỏ cô cũng đợi không lâu lắm.
“Cô xử lý người, ở trong xe, trêи đường đưa theo vài người, cẩn thận chút, đừng lưu lại dấu vết gì.”
Liễu Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn Dương Hiên hành sự ngày càng bá đạo ngang ngược, cô nghiêm túc gật đầu.
“Được.”
Dương Hiên cũng không nói nhiều, dõi theo Liễu Tiêu Tiêu chở Lâm Đông rời đi, sau đó gấp rút mở cửa nhà, cầm linh thạch trong tay, cẩn thận nghiên cứu.
Liễu Tiêu Tiêu lái ô tô đi khỏi đó, suy nghĩ xem làm cách nào để xử lý mà không ai biết, không ai nghi ngờ. Ngoài ra còn để người khác thấy được là tự bản thân hắn chết ngoài ý muốn, hoặc là tự tử.
Liễu Tiêu Tiêu lựa chọn ngọn núi ngõ cụt, nơi gần đây hay xảy ra các vụ tự sát.
Nơi đó có vách đá hơn nghìn mét, người ngã xuống không thịt nát xương tan thì cũng chết không thấy xác. Còn nếu có người phát hiện, thì có thể nói dối là bị trượt chân ngã xuống, hoặc cũng có thể là hắn nghĩ quẩn muốn chết.
Khóe miệng Liễu Tiêu Tiêu nở một nụ cười tàn nhẫn, nâng Lâm Đông còn đang bất tỉnh lên rồi ném xuống.
Tiếng gió khẽ thoảng qua, cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, Liễu Tiêu Tiêu tự xóa bỏ dấu vết, rồi đưa mọi người rời khỏi đó.
Cô không biết rằng, Lâm Đông bị rơi xuống vách núi, vốn dĩ sẽ bị thịt nát xương tan, nhưng vận may lại đến với hắn, thân thể rớt xuống đúng vào vách đá, lục phủ ngũ tạng dập nát nhưng không chết.
Dường như, ông trời lại cho hắn một con đường sống….
“Trời không bỏ ta, ha ha ha ha….”
Lâm Đông miệng đầy máu tươi, lại có cảm giác thân thể đang dần phục hồi.
Lâm Đông nhìn một đống hài cốt nhuốm đầy máu và một khối ngọc ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy kỳ quái….
Thời cơ của hắn đã đến…
————————