Rể Quý Trở Về

CHƯƠNG 130

Trước Sau

break

Chương 130: Chịu chút khổ cực

Thì ra là người của Ngọa Long, chẳng trách lại có khí công của người tu chân.

Dương Hiên liếc nhìn Long Thiên từ trêи xuống dưới nồng nặc hơi thở tầm thường, nhớ lại người được Hình Minh giao phó đến cứu Lâm Toàn, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười chế giễu.

“Anh chính là người đang đưa vợ tôi trêи đường trở về mà Hình Minh nhắc đến? Không phải đang trêи đường rồi sao? Sao vậy, nhìn tư thế này, anh vẫn còn muốn ở lại Viên gia làm khách hả?”


Long Thiên bị Dương Hiên chế giễu, mặt đỏ bừng, khóe miệng giật lên vài lần, híp mắt lại.

“Bớt nhắc tới người không ở đây đi, vợ cậu vẫn ổn đấy thôi, người của Viên gia mời vợ cậu tới làm khách, cũng không động tay động chân ngược đãi cô ta, cậu có cần ra tay tàn nhẫn vậy không? Trực tiếp đánh gia chủ và cháu trai có năng lực nhất trong gia đình bọn họ đến nổi tàn phế.”

Long Thiên đột nhiên nhớ ra võ thuật của Viên Thuật đã đạt đến cấp bậc đỉnh cao tiên thiên, sắp bước vào thời kỳ luyện khí, đưa mắt quan sát, thấy trêи người Dương Hiên chẳng có vấn đề gì cả.

Hiển nhiên là Dương Hiên thoáng chốc đámh ông cháu Viên gia tàn phế, không tiêu hao chút sức lực nào.

Long Thiên do dự đánh giá Dương Hiên, người này không hề lo lắng sợ hãi, chẳng lẽ Dương Hiên không phải võ giả, mà là người tu chân?

Long Thiên đột nhiên có chút cảnh giác, sử dụng linh thức người tu chân của riêng bản thân, liếc nhìn Dương Hiên lần nữa.


Dương Hiên cười khinh miệt, bên có thực lực mạnh hơn, tất nhiên chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn rõ cấp bậc của bên yếu hơn, nhưng bên yếu lại không thể cảm nhận được thực lực thật sự của bên mạnh.

Cho dù thời gian này Dương Hiên ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng cũng không quên việc tu luyện, hiện tại luyện khí đã tới cấp 8, cao hơn 5 cấp so với Long Thiên đang ở cấp 3, anh không hề để tâm đến sự dò xét lộ liễu của Long Thiên.

Bộ trưởng Hình Minh này là một con hồ ly giảo hoạt, không thấy rõ được thực lực của bản thân, đoán chừng sẽ không can đảm ra tay.

Trong mắt Dương Hiên lóe lên sự bí hiểm, cấp dưới làm việc không đáng tin như vậy, cho dù là vì Hình Minh, hay là vì Lâm Toàn người đang ở dưới tầng hầm chờ anh đến cứu, anh cũng nên ra tay giúp Hình Minh giáo huấn anh ta, nếu không trêи ra lệnh dưới không theo, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

Dương Hiên tụ khí, lộ ra hơi thở của võ giả đỉnh cấp tiên thiên, miệng không khách khí chế nhạo, “Tôi không lấy mạng của họ, bọn họ còn phải cảm tạ trời đất, một tông sư, lại ra tay với một người phụ nữ yếu đuối, thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ.”

Võ giả đỉnh cấp tiên thiên.

Không thể không thầm ca ngợi nhân tài mà bộ trưởng nhìn trúng, là võ giả đỉnh cấp tiên thiên, có thể đánh thắng cháu trai Viên gia dễ như trở bàn tay.

Ước tính có không ít sát thủ ẩn núp.

Anh ta nghĩ trêи thế giới phàm tục này, người tu chân gần như rất hiếm thấy, Dương Hiên còn trẻ như vậy, sao có thể là người tu chân chứ.

Long Thiên thả lỏng, khuôn mặt ngang ngược, “Tôi không muốn phí lời với cậu, sau lưng Viên gia có thể có gia tộc ở ẩn là chỗ dựa, chủ ý Hình Minh cử tôi đến là có thể giải quyết chuyện này một cách hòa bình, kết quả cậu đến, đánh người ta tàn phế, Ngọa Long khó tránh khỏi đắc tội một kẻ địch mạnh, bây giờ tôi đưa cậu đi nhận lỗi.”


Long Thiên khinh thường nhìn khí thế võ giả đỉnh cấp tiên thiên mà Dương Hiên cố ý bộc lộ ra ngoài, thân hình anh ta rung chuyển, khí thế mạnh mẽ, cây cối xung quanh không ngừng phát ra tiếng xào xạc, hùng hổ xông thẳng đến chỗ Dương Hiên.

“Nếu như cậu ngoan ngoãn theo tôi đến trước mặt Viên gia nhận tội, cậu có thể chỉ phải chịu chút đau khổ, nếu không…”

Long Thiên nheo mắt, vung mạnh cánh tay, một cơn gió vô hình vụt qua gò má Dương Hiên.

Tục ngữ nói, đánh người không đánh mặt, Long Thiên đánh đòn ra oai phủ đầu ngay vào má, đúng là đang xem thường anh.

Đương nhiên, Dương Hiên mỉm cười sâu xa, phỏng đoán bản thân ở trong mắt Long Thiên cũng chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt.


Anh ta đã không giữ thể diện cho anh, Dương Hiên cũng chẳng có lý do gì phải cho anh ta thể diện, trở tay trả lại một nắm đấm vào ngực Long Thiên.

“Đây là anh ra tay với tôi trước.”

Cú đánh của Dương Hiên không mạnh lắm, cũng không khí thế, chẳng có động tĩnh gì, tựa như xua một con ruồi vo ve trong không khí, Long Thiên cười khinh bỉ, đang muốn xem bộ dạng nhếch nhách của Dương Hiên khi bị anh ta một chưởng đánh bay.

Nhưng không ngờ…

“Bốp”

Long Thiên không thấy Dương Hiên ngã nhào trêи đất mà mặt anh ta lại đột nhiên đau nhói, âm thanh cú tát vang vọng lên bên tai, đầu óc mơ hồ, cả người bị một cú đấm đánh bay ra ngoài.

Long Thiên lăn mấy vòng trêи mặt đất mới chật vật dừng lại, mặt mũi sưng như đầu lợn, kinh hoàng nhìn Dương Hiên.

“Cậu, cậu là võ giả tiên thiên, sao có thể tránh được công pháp vô hình của tôi, còn…”

Còn đánh bay người tu chân cấp độ 3 như anh ta, Long Thiên rất muốn chất vấn, nhưng đột nhiên nhớ ra chính anh ta bị một người thực lực không bằng mình đánh bay rất mất mặt, mới ngậm miệng lại, không thể làm mất mặt cả gia đình mình được.

Dù sao người ra tay trước là Long Thiên, Dương Hiên chỉ phòng vệ, chỗ Hình Minh ở Ngọa Long cũng có thể giải thích hợp tình hợp lý.

Dương Hiên dứt khoát không giả vờ nữa, toàn thân tỏa ra khí thế mạnh mẽ, luồng linh khí bao quanh, giống như một con rồng lớn, lao về phía Long Thiên.

“Tôi đâu có nói tôi là võ giả tiên thiên…”

Dương Hiên nhìn Long Thiên đang bị sức mạnh đè ép, nhẹ nhàng hỏi: “Anh còn muốn đưa tôi đến trước mặt Viên gia nhận lỗi sao?”

Cơ thể Long Thiên tựa như chịu áp lực nghìn cân, sắc mặt u ám tái nhợt, đầu bị dí sát xuống đất, không thể cử động, hơi thở hỗn loạn, lời nói ngắt quãng.



“Cậu không thể ra tay với tôi, tôi là phó bộ trưởng của tổ chức Ngọa Long, cậu chẳng qua chỉ là đội trưởng của một đội nhỏ bé, dám ra tay với tôi, là vi phạm quy tắc, tội khó dung tha.”

Dương Hiên cười mỉa mai, chế giễu, “Là anh vô duyên vô cớ ra tay với tôi trước không phải sao?”

Khí thế của Long Thiên yếu dần, nhưng vẫn cứng miệng: “Cấp trêи trừng trị cấp dưới làm việc không ra gì, dùng hình phạt nhỏ không phải là rất bình thường sao? Vậy mà cậu dám đánh trả?”

Nghĩ đến cái cớ này, Long Thiên dù đang bị đè ép trêи mặt đất, cũng không nhịn được mà càng thấy đắc ý.

Quan lớn áp bức người, chỉ cần Dương Hiên là cấp dưới, thì phải nghe theo anh ta.

“Ồ? Vậy sao? Còn có cách nói như vậy sao?”

Ánh mắt Dương Hiên lạnh lùng, linh khí không thể kìm nén cuồn cuộn đổ dồn về phía Long Thiên.

“Ồ, thì ra đây chính là lý do tham quan vô pháp vô thiên.”

Áp lực mạnh hơn gấp nhiều lần lúc trước, lồng ngực Long Thiên nghẹt thở, cảm giác xương ngực sắp bị bẻ gãy.

“Cậu…khụ khụ…”

Khuôn Mặt Dương Hiên không chút biểu cảm, nhẹ nhàng hỏi, “Sao rồi? phó bộ trưởng, anh còn chỉ thị nào khác không?”

Người ngay thẳng, quy tắc như Dương Hiên căn bản không coi người này ra gì, suy cho cùng thực lực mạnh mẽ trước mắt có tác dụng hơn bất cứ thứ gì khác.

Trong lòng Long Thiên sợ hãi, toàn thân mềm nhũn.

“Không, không có, tôi, tôi sai rồi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xin cậu bỏ qua cho tôi….”

Thực lực của Dương Hiên cao thâm như vậy, lại ra tay vô cùng tàn nhẫn, anh hùng không ham lợi trước mắt, Long Thiên là kẻ chuyên áp bức kẻ yếu, tất nhiên biết được bây giờ nếu ra mặt giúp Viên gia, thì sẽ nhận lại kết quả như thế nào.

Hơn nữa anh ta chỉ ngủ với nữ giúp việc của Viên gia một lúc, không nhất thiết phải vì Viên gia – một gia tộc không liên quan đến mình mà hại bản thân bị phế bỏ ở đây.

“Chúng ta đều là người của tổ chức Ngọa Long, không nên đấu đá lẫn nhau, là tôi ngu muội, bị một người phụ nữ mê hoặc, xin hãy bỏ qua cho tôi, sau này tôi sẽ nghe theo lời cậu.”

Long Thiên nghĩ đến người phụ nữ mê hoặc anh ta đến thần hồn điên đảo, đột nhiên trong lòng bùng lên một ngọn lửa lớn, nếu không phải người phụ nữ đó khổ sở van nài, bản thân sẽ không ngu muội, đồng ý lời đề nghị của Viên gia, cũng sẽ không đau đớn chật vật trước mặt cấp dưới của mình, thật bẽ mặt.

Long Thiên hận nhất là phụ nữ dụ dỗ mê hoặc mình, nghiến răng căm phẫn.

Hiển nhiên Long Thiên đang giận cá chém thớt, nhưng Dương Hiên sẽ không hỏi mấy chuyện đó.

Rõ ràng Hình Minh dặn dò anh ta đến đón Lâm Toàn, tự mình lại ham vui mà quên mất chuyện quan trọng, để người vợ yêu quý của anh phải chịu đựng lâu hơn trong căn phòng giam dưới tầng hầm.

Phần lỗi lầm này, anh không muốn dễ dàng cho qua.

Dương Hiên khẽ mỉm cười, Long Thiên nghĩ Dương Hiên đã bỏ qua cho mình, không nhịn được liền cười nhẹ nhõm

“Ầm”

Một cú đấm không mang theo linh khí, tràn đầy sự tức giận, khiến Long Thiên bất ngờ hét lên một tiếng, che mũi lăn lộn xuống đất.

Dương Hiên lạnh lùng nói:

“Ham mê sắc ɖu͙ƈ đến vậy sao? Tôi thấy anh không chịu chút khổ cực, thì e không nhớ lâu được.”

————————

 

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc