Chương 132: Quay trở về
“Anh Dương, việc anh giao phó đã xử lí thỏa đáng rồi.”
Năng lực làm việc của Liễu Tiêu Tiêu, đến ông Long cũng phải tán thưởng, nên Dương Hiên rất tin tưởng cô.
“Vất vả rồi, nhưng mà trước khi đi ngủ, có chuyện này tôi cần nhờ cô…”
Dương Hiên nghĩ tới tình hình an ninh đáng quan ngại tại Lĩnh Nam, đúng là vô cùng thích hợp cho sự phát triển của công ty bảo an.
Mà bản thân anh cũng không thể chỉ tập trung phát triển sản nghiệp của ông Long được. Không phải do miệng ăn núi lở, tiền tiêu mãi cũng hết, mà là vì mỗi người đàn ông đều muốn sở hữu một sản nghiệp cho riêng mình.
Anh cũng muốn tự mở rộng khu vực, thành lập một địa bàn mới rộng lớn hơn.
“Anh muốn mở một chi nhánh của công ty Đồ Lâm ở Lĩnh Nam, cô cho người tiến hành đi.”
Liễu Tiêu Tiêu không hề nghi ngờ hay bàn luận gì về ý tưởng của Dương Hiên, chỉ trực tiếp nhận lời.
“Tạm thời không còn chuyện gì nữa, cô mau đi nghỉ đi.”
Dương Hiên giao phó xong việc cho Liễu Tiêu Tiêu liền cúp điện thoại, sau đó lại cầm viên pha lê đen lấy được từ Viên gia giơ lên, tập trung nhìn ngắm.
Liễu Tiêu Tiêu lúc đi xử lí chuyện với mọi người, anh cũng đã tra được rốt cục đây là thứ gì trong sách cổ mà ông Long để lại.
Nó là một viên linh ngọc cực phẩm mang năng lượng sấm sét, là viên ngọc vô cùng quý hiếm ở giới tu chân, có năng lực rất mạnh, thậm chí bây giờ nếu để lộ ra ngoài cũng sẽ bị người ta tranh nhau giành lấy.
Mọi lỗ chân lông trêи người Dương Hiên đều giãn nở, giống như anh đang ngâm mình trong suối nước nóng. Nếu không có sự xuất hiện của một dòng điện trong huyết mạch, Dương Hiên chắc rằng anh cũng đã thư giãn tới mức chìm vào giấc ngủ sâu.
“Kha kha kha.”
Viên linh ngọc năng lượng tràn trề giúp anh liên tục nâng cấp được trình độ của mình, bước thẳng vào vòng tròn 10 tầng của kì luyện khí, dù cửa ải cuối cùng thì vẫn chưa đạt đến cảnh giới. Dương Hiên nhìn viên linh ngọc trong tay linh khí vẫn còn rất nhiều, vùng đan điền của anh sẽ không hấp thu hết được, chỉ có thể đặt viên linh ngọc xuống, chờ thời cơ thích hợp, lĩnh ngộ cảnh giới và tấn công lại Trúc Cơ.
Anh vốn còn muốn mượn sức của của viên linh ngọc để tiến vào kỳ Trúc Cơ, dù sao trước kia bản thân không rõ vì sao lại trêu chọc gia tộc ẩn dật, mà gần đây cũng đánh ông cháu nhà Viên thị đến mức tàn phế. Nghe Long Thiên nói, đằng sau họ cũng có gia tộc ở ẩn.
Anh liên tiếp đắc tội với rất nhiều người, có thể nhìn ra năng lực rất mạnh, nhưng nguy hiểm luôn rình rập tứ phía, thế nên phải nhanh chóng nâng cấp thực lực của bản thân.
Nhưng tu luyện đã đến cảnh giới rồi, muốn gấp cũng không gấp được.
Dương Hiên thở dài, nếu tu luyện đã đạt giới hạn, chi bằng anh đem thời gian trước kia tu luyện để luyện chế đan dược, vì dù sao bây giờ anh cũng được tính là ở trình độ sơ cấp của luyện đan sư.
Dương Hiên lấy ra một viên đan dược màu nâu có mùi thơm dịu nhẹ, phía trêи có một đường vân màu trắng lóe lên, tượng trưng cho việc Dương Hiên được xếp vào hàng ngũ luyện đan sư sơ cấp. Còn trong cuốn sách Vô Diệp, tầng thứ hai cũng đã mở ra.
Dương Hiên nhìn linh đan nằm la liệt, Trúc Cơ đan, Bồi Nguyên đan, Hóa Anh đan,…
Từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh Kì đan đều đã có, Dương Hiên vô cùng tò mò, sau khi Trúc Cơ đạt đến trình độ luyện đan sư trung cấp, thì tầng thứ ba mở ra sẽ là cấp bậc đan dược gì.
Ý chí của Dương Hiên sục sôi, ánh mắt thể hiện rõ ngọn lửa quyết tâm.
Suốt một đêm không ngủ, Dương Hiên có chút mệt mỏi đặt lò luyện đan trong tay xuống.
Vốn là với thực lực hiện tại của Dương Hiên, sau một đêm không ngủ, thực ra cũng sẽ không mệt mỏi đến thế, thế nhưng luyện đan dược quá hao phí linh thức linh lực. Bất kể là thời gian hay độ nóng của dược liệu, kể cả độ nóng chảy của việc nung chảy dược liệu là phải vô cùng chuẩn xác, không được phép sai sót dù chỉ một chút. Nếu không, với một lò luyện đan tốt, bỏ ra bao nhiêu thì giờ nhưng đan dược bị hỏng thì đúng là quá đáng tiếc.
Mặc dù trước đó nhờ Liễu Tiêu Tiêu thu thập các loại dược liệu khác nhau, nhưng thời gian có hạn, nên Dương Hiên không kịp phân loại các dược liệu điều chế linh đan đầy đủ để có thể luyện chế.
Vì muốn về thật nhanh, Dương Hiên nghĩ về những người phụ nữ thích làm đẹp trong nhà mình, nên cả đêm luyện chế rất nhiều linh đan có tác dụng bồi bổ nhan sắc, cũng để tặng quà lấy lòng bố mẹ vợ, tránh mỗi lần gặp anh là lại tức giận đến tối tăm mặt mũi.
Dương Hiên nhìn thời gian thấy không còn sớm nữa, anh đóng cửa phòng trọ, mang toàn bộ linh đan anh luyện chế cho Lâm Toàn, nhanh chóng về nhà.
Thế nhưng lúc Dương Hiên quay về mới chỉ có 5 giờ hơn, trời vẫn còn chưa sáng, nên chắc chắn không có xe đón.
Dương Hiên cũng chưa từng nghĩ đến việc gọi xe. Nếu anh chạy hết tốc lực, về nhà cũng chỉ mất mấy phút. Nhưng như vậy cũng khá nguy hiểm, nên anh thận trọng chậm rãi về nhà, cuối cùng sau nửa tiếng cũng về đến nơi.
Lúc này ba người phụ nữ trong Lâm gia đang say sưa giấc mộng, hoàn toàn không có chút cảnh giác.
Đến khi trời đã sáng hẳn, ba mỹ nhân trong nhà tỉnh ngủ, thì Dương Hiên đã làm xong bữa sáng, thậm chí đặt một hộp quà giản dị tại vị trí ngồi của từng người.
“Ai chà, cũng biết mua quà tặng người khác ư, thế nhưng đồ của mày, chắc cũng là đồ rẻ tiền nhỉ?”
Lưu Hồng thản nhiên ngồi vào chỗ, nhìn Dương Hiên đang ra vẻ thần thần bí bí, trong mắt thấy có chút chán ghét.
Còn Lâm Toàn và Lâm Nhã thì vô cùng phấn khích lần lượt ngồi xuống, mở tung hộp quà ra.
Trong hộp chỉ thấy có mười mấy cái bình, trêи mỗi bình đều dán tên đan dược đựng ở trong và chức năng của chúng.
Lúc Lâm Toàn Lâm Nhã nhìn thấy công năng dưỡng trắng và chống lão hóa da, cao hứng hò hét vui mừng như nhặt được vàng.
“Ái chà, anh rể, chỗ thần dược này từ đâu tới, có phải giống loại đã trị khỏi da mặt cho chị lần trước không?”
Lưu Hồng nghe xong, cũng nhớ lại lúc nhan sắc Lâm Toàn xấu ma chê quỷ hờn, nhưng chỉ trong tích tắc đã khôi phục lại được dung nhan ban đầu, trong lòng có chút thành ý với Dương Hiên. Nhưng nếu như thật sự có loại thần dược đẳng cấp như vậy, bà ta chỉ cần một viên là đủ để vui vẻ mỉm cười rồi.
Lưu Hồng nghe Lâm Nhã, Lâm Toàn cứ hò reo mãi không thôi, nên cũng tự tay mở gói quà ra. Bên trong là đủ mọi chủng loại đan dược, nhìn phần giới thiệu công năng thì đúng là ngây người kinh ngạc.
“Thật sự có thể làm mở nếp nhăn và giảm cân?”
Dương Hiên ăn một thìa cháo trắng đặc sánh, khẽ gật đầu.
Mắt Lưu Hồng đảo lên đảo xuống, cầm hộp đan dược trong tay nâng niu như bảo bối, ăn sáng cũng không muốn ăn, chỉ chạy nhanh nhanh về phòng.
“Mẹ cũng cuống cuồng hết lên.”
Lâm Toàn và Lâm Nhã che miệng cười trộm.
“Giờ mẹ đã nhận đồ của Dương Hiên, sau này chắc mẹ không có thành kiến gì với Dương Hiên nữa.”
Lâm Nhã dí dỏm mỉm cười với Dương Hiên, thể hiện rõ rằng cô đã nhìn thấu được tiết mục lấy lòng mẹ vợ của anh.
Dương Hiên khẽ cười, cũng không nói lại.
Lâm Toàn hôm nay phải đến công ty, nhưng Dương Hiên lại tặng cô món quà có thể coi là người bạn tri kỉ với mọi phụ nữ. Mặc dù không cuống quít lên như Lưu Hồng, nhưng cô cũng vô cùng cảm động, biết là Dương Hiên sắp phải đi, nên cô muốn ở nhà với Lâm Nhã cùng dùng thử các loại đan dược mà Dương Hiên tặng.
Dương Hiên bất lực nhìn Lâm Toàn đang đứng vẫy chào anh rối rít rồi vội quay vào nhà.
Sớm biết thế này thì nên đợi đến tối rồi đưa tặng quà. Dương Hiên nhìn trong kính chiếu hậu không thấy hình bóng ai, mặt khóc không ra nước mắt.
Anh vốn muốn chạy thật nhanh về nhà, cùng vợ anh ăn điểm tâm, sau đó ngọt ngào đưa nhau đi làm.
Kết quả, Dương Hiên phải tự mình thắt dây an toàn, cô đơn lái chiếc xe của Lâm Toàn đến Đồ Lâm.
Đồ Lâm lúc này vì phải chịu sự tấn công từ Viên gia, thậm chí Lâm Toàn cũng bị người khác bắt đi, nên bầu không khí vô cùng ảm đạm.
“Ơ… huấn luyện viên Dương?”
Dương Hiên khuôn mặt không biểu cảm gật đầu một cái, lúc đầu định đi nhanh về phía thang máy, nhưng bị nhân viên tại Đồ Lâm vẻ mặt đầy kinh ngạc đứng vây quanh.
“Huấn luyện viên Dương trở về rồi!”
“Huấn luyện viên Dương cuối cùng anh cũng quay trở lại. Chủ tịch Lâm bị người ta bắt đi rồi, còn nhắn lại rằng, bắt anh phải đến đó tự đón về. Anh mau đi đón chủ tịch Lâm về đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Mau nhanh chóng đưa Lâm chủ tịch về, rồi đánh cho đám thổ phỉ hung hãn kia một trận. Bọn họ đã ra tay vô cùng tàn bạo, làm đội trưởng Điền và đội phó Vương bị thương rất nặng, bây giờ vẫn còn trong bệnh viện.”
…
Nghe những lời lo lắng của nhân viên Đồ Lâm, Dương Hiên nắm chặt tay rồi nói: “Mọi người yên tâm, Lâm Toàn đã được cứu về rồi, không phát sinh bất kì sự cố nào cả. Còn gia chủ Viên gia, nửa đời còn lại chỉ có thể nằm tàn phế trêи giường, không đủ sức mà làm loạn nữa, mọi người đừng lo lắng.”
Mọi người trong Đồ Lâm nhìn nhau. Viên Thuật là một võ sĩ đẳng cấp thế giới, được từ người trong nước cho đến người ngoại quốc khen ngợi là đại tông sư của võ học. Nghe những lời Dương Hiên nói, như thể đánh bại ông ta là rất dễ dàng, vậy thì Dương Hiên rốt cục là đại thần từ đâu tới?
Mọi người trong Đồ Lâm vô cùng kinh ngạc, sau đó tiếng hoan hô vang lên khắp bốn phía.
Dù sao kẻ gây ra cho bọn họ bao nhiêu sự căm hận bực tức đã bị đánh bại, đây đúng là chuyện thật hả hê.
Đại sảnh trong Đồ Lâm, vốn mang bầu không khí im lặng ảm đạm, giờ đã biến thành vô cùng náo nhiệt. Lúc này, có hai người từ cửa bước tới.
“Dương Hiên, cậu đã trở lại rồi đấy à?”
————————