Khi Cố Dạ Đồng tỉnh dậy vào sáng hôm sau, bên nửa chiếc giường kia đã không còn hơi ấm của Cận Nam Đình.
Tối qua, ngay khoảnh khắc Cận Nam Đình nhìn thấy gương mặt của mẹ mình, bầu không khí ấm áp chợt bị cắt đứt. Anh không nói gì, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ. Còn cô thì không biết nên nói gì, cũng không biết điều gì nên kìm lại không nói, chỉ đành ngồi yên tại chỗ, thất thần một mình.
Tiệc cưới.
Cô vẫn nhớ rõ buổi tiệc cưới ba tháng trước, mẹ của chú rể, Tô Ân Doanh, đến dự không hề ăn diện lộng lẫy như những bà mẹ chồng thông thường mà mặc một chiếc sườn xám màu lam nhạt thanh nhã. Dù đã ngoài năm mươi, bà vẫn giữ được vóc dáng cân đối, búi tóc nhẹ nhàng, đeo một bộ trang sức ngọc đơn giản, mang theo nét thiếu nữ dịu dàng khiến mọi người kinh ngạc.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên gặp mặt mẹ chồng tương lai, Cố Dạ Đồng đã hiểu tại sao Cận Nam Đình – người có điều kiện vượt trội – lại lựa chọn em gái của mình. Đường nét giữa Đường Đường và mẹ anh có phần tương đồng, nhưng giống nhất vẫn là sự trong trẻo và u sầu ấy – thứ cảm xúc dễ khiến đàn ông nảy sinh lòng thương cảm và muốn bảo vệ.
Tô Ân Doanh từng là một ca sĩ nổi tiếng, có nhiều bài hát kinh điển còn được yêu thích đến tận bây giờ. Câu chuyện tình yêu lãng mạn như ŧıểυ thuyết giữa bà và cha của Cận Nam Đình – Cận Hoài Lễ – từng khiến bao người ngưỡng mộ. Nhưng chỉ chưa đầy ba năm sau khi Cận Hoài Lễ được nhà họ Cận trọng dụng trở lại sau thành công rực rỡ, cuộc hôn nhân của họ cũng đi đến hồi kết.
Rất nhiều người từng suy đoán nguyên nhân đằng sau cuộc ly hôn đó – từ ân oán gia tộc đến thức tỉnh nữ quyền – mỗi góc nhìn lại có thể viết nên một câu chuyện khác nhau. Sau nhiều năm yên ắng, Tô Ân Doanh lặng lẽ đi con đường nghệ thuật trong giới điện ảnh, dù từng quay lại với công chúng, bà vẫn luôn khiêm tốn và nội liễm.
Cố Dạ Đồng không nhớ rõ lắm về tiệc cưới của mình, nhưng lại nhớ rất rõ sự gượng gạo của Tô Ân Doanh – người không thuộc giới thương nghiệp – trông chẳng khác nào người ngoài cuộc. Từ đầu đến cuối, Cận Nam Đình cũng không chủ động nói với mẹ lấy một câu.
Người phụ nữ ấy đã dùng tâm trạng gì để quay bộ phim này?
Cô không hiểu nhiều về điện ảnh, nhưng ba tháng thì chắc chắn không đủ để hoàn thành một bộ phim. Vậy có lẽ, từ khi biết Cận Nam Đình đính hôn, bà đã ôm hy vọng xen lẫn bất an?
Cô thực sự muốn xem bộ phim đó, muốn biết liệu việc chọn đề tài này có phải chỉ là trùng hợp, hay đó là cách bà dùng để bộc lộ nội tâm. Nếu là một kiểu tự phân tích, vậy bà nhìn nhận con trai mình ra sao? Dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với hai mươi năm chia lìa? Khi gặp lại, đối diện với sự lạnh nhạt của con, bà lại cảm thấy gì?
Nhưng cuối cùng, Cố Dạ Đồng không dám xem.
Cô sợ Cận Nam Đình sẽ đột ngột bước ra từ phòng, sẽ coi việc cô lén xem phim của mẹ anh là một sự phản bội. Cô lướt đại một bộ phim khác, xem hết rồi cũng không nhớ nổi nội dung gì.
Họ đã trải qua một đêm trong im lặng.
Khi cô lên giường, Cận Nam Đình đã nằm sẵn, không nhúc nhích. Cô không chắc anh đã ngủ thật chưa, dù biết anh hạ cánh vào rạng sáng hôm nay, hẳn là rất mệt. Cô quay lưng về phía anh, không dám nhìn, sợ nếu anh mở mắt, bản thân sẽ không biết phải đối mặt thế nào.
Trằn trọc hồi lâu, cô mới ngủ được.
Sau khi tỉnh dậy, cô đi đến phòng khách xem thử. Ở chỗ cửa ra vào, giày của người đàn ông vẫn còn đó, chứng tỏ anh chưa ra ngoài. Cửa phòng rửa mặt đang mở, phòng tắm cũng không có tiếng nước, vậy thì khả năng duy nhất là anh đang ở sân sau nối liền với phòng ngủ.
Đẩy cửa kính trong phòng khách ra, khi vừa bước ra ngoài, cô khẽ rùng mình. Tuy mới tháng Chín nhưng buổi sáng trên núi đã mang theo hơi lạnh. Không gian trong nhà rộng rãi, sân vườn bên ngoài cũng giống như một khu vườn tư nhân cổ kính. Phía sau phòng là một rừng trúc, đi vòng qua phiến đá Thọ Sơn sâu trong lối nhỏ, cô nhìn thấy một cái đình bát giác nhỏ xinh, mà phía sau đình chính là suối nước nóng dành riêng cho hai người.
Lúc này, Cận Nam Đình đang quay lưng về phía cô, phần cơ bắp rắn chắc, có đường nét rõ ràng trên lưng một nửa lộ ra trước mắt cô, một nửa bị che khuất sau bức tường đá bao quanh suối nước nóng.
Nhận ra cô đã đến, người đàn ông quay đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy từ trong nước. Ngoài dự đoán của cô, anh không bước ra khỏi suối nước nóng, mà lại đi đến một góc xa hơn trong suối rồi quay người lại đối mặt với cô.
“Lại đây.” Cận Nam Đình tựa ngồi lên tảng đá bên bờ suối, vươn tay phải về phía cô.
Những giọt nước chảy luyến tiếc qua cơ bụng rõ nét của anh, men theo đường nét hình chữ Y trượt xuống giữa hai chân rắn chắc. Cố Dạ Đồng rất khâm phục việc người đàn ông này có thể duy trì vóc dáng như vậy dù bận rộn đến thế, nhưng nghĩ đến tính cách tập trung và kiên định của anh, điều đó dường như cũng không có gì bất ngờ.
Người đàn ông nhìn cô vẫn lạnh nhạt và nghiêm nghị như thường ngày, dáng đứng thẳng tắp giống như một đế vương không cho phép ai từ chối. Nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, Cố Dạ Đồng lại nhìn thấy một tia cô đơn chưa từng có, như thể đang chờ đợi cô đến bên, sưởi ấm cho anh.
Từng bước chân uyển chuyển, quần áo rơi rụng dần dần, từ áo choàng ngủ đến váy ngủ, khi bước vào suối nước nóng, cô đã hoàn toàn không còn gì che đậy. Ánh mắt không rời nửa bước của người đàn ông vốn dĩ sẽ khiến cô xấu hổ, hôm nay không hiểu vì sao lại khiến cô càng thêm kiên định.
Cô định ngồi cạnh Cận Nam Đình, nhưng bị anh kéo thẳng vào lòng. Anh ôm lấy cô từ từ ngồi xuống nước, để cô ngồi trên đùi mình. Cô cảm nhận được vật cứng rắn giữa hai chân anh đang dần nóng lên áp vào mông mình, nhưng cái ôm của anh lại hoàn toàn không mang chút du͙© vọиɠ nào. Anh không nói một lời, chỉ ôm lấy cô, rồi từ từ tựa cằm lên vai cô.
Cố Dạ Đồng khẽ xoay mặt lại, từ góc độ của cô chỉ có thể thấy được một bên gương mặt anh. Anh nhắm mắt, quầng thâm dưới mắt cho thấy đêm qua hẳn anh không ngủ được. Những đường nét sắc sảo, sâu đậm lúc này phủ đầy mệt mỏi.
Cuối cùng không kìm được nữa, Cố Dạ Đồng đưa tay lên xoa giữa hai hàng lông mày của anh.
Cô cảm nhận được anh khẽ nhíu mày dưới đầu ngón tay, nhưng anh không mở mắt, cũng không đẩy tay cô ra, để mặc cho cô nhẹ nhàng vuốt ve. Dần dần, cơ bắp dưới tay cô cuối cùng cũng bắt đầu giãn ra, Cố Dạ Đồng lúc này mới trượt đầu ngón tay xuống xương chân mày, men theo sống mũi cao thẳng, cuối cùng chạm lên môi mỏng của anh.
Cận Nam Đình cuối cùng cũng mở mắt, quay đầu lại nhìn cô, bốn mắt giao nhau. Trong đôi mắt sâu thẳm đến kỳ lạ đó, cô thấy được bóng hình của chính mình.
Cô không rõ là ai nghiêng người trước, chỉ biết khoảnh khắc sau, đôi môi hai người đã chạm vào nhau.